Khi tiếng súng vang lên, Mao Ca đang nằm trên giường mơ mơ màng màng, lập tức giật mình tỉnh dậy, nhìn chằm chằm ván giường phía trên chừng năm giây rồi bất chợt nhảy dựng lên, hai chân chạm đất xỏ giày loạn xạ, vừa xỏ vừa mắng to: “Thằng ranh con Nhạc Phong này, nó dám nổ súng thật!”
Đầu Trọc và Lông Gà cũng bị giật mình, chưa mở đèn chưa khoác áo đã nhảy xuống từ trên giường, nhất thời cũng không tìm được giầy, chân trần chạy loạn tại chỗ, tựa như mấy con ruồi mất đầu, Mao Ca mở đèn pin, luồng sáng chói lòa mở ra một đường sáng trong căn phòng tối đen như mực, Đầu Trọc vừa liếc đã thấy giày của Lông Gà gần với mình nhất, nhấc chân lên xỏ ngay vào, Lông Gà vẫn còn chưa phát hiện ra, tâm trạng của anh ta đã không còn đặt vào chuyện tìm giày nữa, chỉ lo lầm bầm: “Nguy rồi nguy rồi, nổ súng rồi…”
Còn chưa lầu bầu xong, một cơn gió lạnh ùa vào, Mao Ca đã mở cửa xông ra ngoài.
Cơn rét lạnh đột nhiên ập tới khiến cho hai người đang lề mề đồng loạt giật mình, Đầu Trọc bỗng nhiên bị lạnh như vậy, đầu óc cũng đột nhiên tỉnh táo lại, anh ta nhìn về phía Lông Gà: “Lông Gà, không phải.”
“Cái gì không phải?” Lông Gà đang không tìm được giầy, bắt đầu lục lọi ở gầm giường, đầu tiên lục ra một cái dép nhựa mùa hè, rồi lại lôi được một chiếc giày vải mùa đông, mà vừa hay lại là một chiếc trái một chiếc phải, Lông Gà cũng chẳng quan tâm, nhặt lên xỏ luôn vào chân.
“Tiếng súng vừa nãy, ông có chú ý không, đó là súng kíp mà, đoàng một tiếng, là dùng thuốc súng. Súng của lão Mao tử là ổ đạn quay, sao mà phát ra tiếng vang lớn như thế được?”
Anh ta nói vậy, Lông Gà mới nhận ra, có chút đờ đẫn, miệng hết khép lại mở, sau đó lè lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi đã phát khô: “Vậy phát súng kia là do Đường Đường bắn? Hai đứa này ở dưới lầu bắn nhau?”
Trong đầu Đầu Trọc bỗng hiện lên một cảnh tượng buồn cười: Nhạc Phong và Quý Đường Đường cầm súng “bắn nhau”, biết rõ suy nghĩ này quá mức hoang đường, nhưng giờ đúng là không thể nghĩ ra được khả năng thứ hai —- anh ta ngây ngốc há miệng, giống như một con cá mắc cạn, chợt luống cuống: “Nếu thế thì Nhạc Phong nhà mình toi rồi, đừng có hy sinh anh dũng ở đây đấy.”
Hai người đều xỏ giầy không vừa chân, bình bịch bình bịch chạy xuống lầu, đầu tiên là thấy Vũ Mi và Miêu Miêu, tiếp đó nhìn thấy Nhạc Phong đang chống súng đứng dưới cầu thang, tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống, sau đó lập tức thấy lạ: “Nhạc Phong, Đường Đường đâu?”
“Không thấy người đâu cả!” Người trả lời lại là Mao Ca, anh ta đã đi đến cửa sau, vịn vào cánh cửa đã bị đá hỏng đang lỏng lẻo sắp đổ, tay cầm đèn pin soi vào đêm tối, “Không có ai cả.”
Nhạc Phong vẫn đứng thẳng bất động đột nhiên phản ứng lại, anh vọt đến cửa sau, giật lấy cái đèn pin trong tay Mao Ca rọi ra ngoài: Mao Ca nói không sai, trong phạm vi ánh sáng chạm tới được, không có bóng dáng của bất cứ ai.
Nhạc Phong sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, chúc đèn pin xuống đất, sau đó khom gối ngồi xuống.
Tuyết vẫn chưa tan, đóng thành một tầng dày trên mặt đất, có một hàng dấu chân hỗn loạn hướng về phía quán trọ, xem ra là dấu vết khi kẻ đó đi tới, vậy hắn rời đi thế nào?
Vấn đề này nhanh chóng có đáp án, nơi ánh sáng đọng lại, một dấu vết kéo túm xiêu xiêu vẹo vẹo giống như một người đang kéo thứ gì đó rất nặng đi thẳng một mạch, Nhạc Phong nâng đèn pin lên cao hơn một chút, điểm cuối của dấu vết ẩn giấu ở nơi ánh sáng không chiếu tới được, Nhạc Phong cắn răng, đứng dậy đi về hướng đó.
Mao Ca sửng sốt một chút, quấn chặt áo khoác, bước vài bước đuổi theo, vừa đi vừa hỏi anh: “Nhạc Phong, chuyện này không ổn lắm, Đường Đường đâu rồi? Chú nói tử tế với anh xem nào.”
Nhạc Phong không đáp lại ngay, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xột xoạt khi đạp phải lớp tuyết đọng dưới chân, âm thanh ấy đơn điệu vô cùng, đúng vào lúc Mao Ca nghe mà sắp phát hỏa, giọng nói khản đặc của Nhạc Phong bỗng vang lên, “Trúng đạn rồi.”
“Vậy người đâu?” Mặc dù đã sớm nghĩ đến chuyện nổ súng thì ắt có thương vong, nhưng khi thực sự nghe Nhạc Phong chính miệng xác nhận chuyện “trúng đạn”, Mao Ca vẫn thấy da đầu tê tê.
“Có lẽ đã bị kẻ nổ súng mang đi rồi.”
Mao Ca rốt cuộc cũng hiểu tại sao Nhạc Phong lại muốn đi theo dấu vết này, anh ta cúi đầu nhìn dấu vết kéo dài, không kìm được mà rùng mình một cái.
“Nhạc Phong, tất cả những chuyện này đều không bình thường, Đường Đường tại sao lại chọc phải phiền toái như vậy? Rốt cuộc cô ta có lai lịch gì? Chú biết được đến đâu hả?”
Nhạc Phong không trả lời, chỉ cắm đầu đi về phía trước, Mao Ca nôn nóng trong lòng, vươn tay túm lấy cánh tay anh, Nhạc Phong cả giận: “Sao anh cứ eo éo mãi như đàn bà thế, giờ kể chuyện cho anh quan trọng hơn hay tìm người quan trọng hơn?!”
Mao Ca tự dưng bị anh làm cho nghẹn họng, lúng ta lúng túng buông tay, nhất thời không biết nên đi cùng hay là không, trong lúc do dự như vậy, Nhạc Phong đã đi được khá xa rồi, quay đầu lại nhìn, Đầu Trọc và Lông Gà đã tìm được đèn pin, run lẩy bẩy đi theo đằng sau, xa hơn chút nữa là Vũ Mi và Miêu Miêu, con gái dù sao cũng nhát gan, không dám đi quá xa quán trọ, Mao Ca thở dài, đuổi theo hướng Nhạc Phong đã đi.
Đuổi được một đoạn, xa xa đã thấy bóng dáng Nhạc Phong, anh chỉ đứng bất động, mơ hồ như có tiếng nước chảy vọng đến, trái tim Mao Ca nhảy lên một nhịp: đến sông Tụ Long rồi sao?
Sông Tụ Long là một con sông nhỏ ở Ca Nại, trên danh nghĩa thì là sông, trên thực tế, lượng nước cũng chỉ ngang bằng một con suối, nơi nào rộng thì chừng hai ba mét, hẹp thì hơn một mét, độ sâu quá gối, nơi sâu nhất cũng chỉ đến bắp chân, vòng quanh Ca Nại một vòng, cuối cùng chảy vào hẻm núi Ca Tát Ma, trong hẻm núi còn có một đoạn sông ngầm, lượng nước tuy ít nhưng lại rất duy trì rất lâu dài, thời điểm khô hanh nhất cũng không thấy cạn, hơn nữa lại vừa sâu vừa dài, nghe nói chảy đến tận bên ngoài hẻm núi, cuối cùng vòng vòng vèo vèo cũng đổ ra Hoàng Hà.
Mặc dù tiết trời đang lạnh, hai ngày nay đều có tuyết rơi nhưng sông Tụ Long vẫn không bị đóng băng hoàn toàn, tiếng nước chảy róc rách không ngừng, bên bờ rải rác những tảng băng và đống tuyết, giữa những đống tuyết lộ ra mấy cọng cỏ vàng úa.
Nhạc Phong đứng bên bờ sông, môi mím chặt, đèn pin chúc xuống dưới, ánh đèn rọi sáng một vùng nước nhỏ.
Mao Ca từ từ đi qua, đứng bên cạnh Nhạc Phong, nói ra những lời mà Nhạc Phong không dám nói: “Vết lôi kéo đến đây thì đứt, xem ra là xuống nước rồi, không thể lần theo được nữa.”
Nhạc Phong không nói gì, lại đứng một lúc rồi nhấc chân đi về phía con sông,
Mao Ca thực sự nổi nóng, vươn tay kéo anh lại: “Lời anh nói chú có nghe không? Xuống nước rồi, không lần theo được nữa!”
Nhạc Phong nôn nóng đến đỏ mắt, cứng giọng nói: “Thằng khốn kiếp đó có gan thì đừng lên bờ, hai ngày nay tuyết rơi, lên bờ chắc chắn sẽ có dấu chân, ông đây kiểu gì cũng tìm được!”
“Tìm cái con em chú!” Mao Ca cũng nổi giận, túm chặt lấy cổ áo Nhạc Phong, “Người bị lạc trong hẻm núi, chú có tìm được không? Lăng Hiểu Uyển kia thế nào? Lúc đó có bao nhiêu người đi tìm? Có tìm được nửa cọng tóc nào không? Nếu gã đó vẫn luôn ẩn nấp trong hẻm núi, lý nào lại không quen thuộc với địa hình bằng chú? Không biết xóa dấu chân đi chắc? Hơn nữa trong tay thằng đó còn có súng! Đêm tối mù mịt, chú cầm đèn pin tiến vào, chính là biến mình thành đích ngắm! Người ta mà nấp sau lưng cho chú một phát súng, mẹ kiếp, ông đây đến xác chú cũng không tìm ra được. Mau về cùng anh, chuyện to bằng giời thì cũng để sáng ngày mai hãy nói!”
Nhạc Phong giãy khỏi cánh tay Mao Ca: “Ngày mai? Cả một đêm, Đường Đường liệu có còn mạng nữa không?”
Mao Ca chợt nghĩ: “Cô ta trúng đạn, giờ có còn mạng hay không cũng khó mà nói, bị thương ở đâu?”
Nhạc Phong đột nhiên im bặt.
Bị thương ở đâu ư?
Anh nhớ, lúc đó Quý Đường Đường lao thẳng về phía gã kia, họng súng tên đó chếch lên, vừa đúng để sát vào bụng cô, sau đó tiếng súng vang lên, bắn ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí cả khả năng bắn trật cũng không có, tiếng súng vừa vang vừa giòn, sau đó có mùi thuốc súng khen khét, là súng kíp, dùng loại súng đó để tấn công gần…
Sức lực toàn thân Nhạc Phong như bị rút sạch, anh siết chặt chiếc đèn pin trong tay, môi trắng bệch đến đáng sợ.
Mao Ca từ từ thả lỏng tay: “Nhạc Phong, về đã. Có chuyện gì mọi người cùng nhau bàn bạc, Vũ Mi và Miêu Miêu đều đang ở đây, còn phải tìm cớ gì đó để gạt họ nữa.”
Nhạc Phong vẫn không động đậy.
Mao Ca thở dài, vươn tay cầm lấy chiếc đèn pin trong tay Nhạc Phong, rọi về hướng con sông chảy vào hẻm núi, có cơn gió thổi qua, mấy cành cỏ khô ven bờ rung lên, bóng lay động trên mặt nước, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Trong yên lặng, sau lưng vọng đến giọng nói của Lông Gà: “Bọn anh về trước đây, lạnh cóng không chịu nổi nữa rồi.”
Mao Ca quay đầu lại, Lông Gà chân trái xỏ một chiếc giày vải viền lông dê, chân phải xỏ một cái dép nhựa, chẳng khác nào như một chân để trần giẫm lên tuyết, lạnh đến mức răng va vào nhau lách cách, mới nhìn, sắc mặt còn trắng hơn cả Nhạc Phong.
————————————————————
Từ xa đã thấy mấy người đang quay về, Vũ Mi và Miêu Miêu vẫn khoanh tay đứng run rẩy ngoài cửa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếng vang lúc nãy khiến Hiểu Giai cũng bị kinh động, cô là người không rõ tình huống nhất, quấn chặt áo khoác núp trong cửa, thỉnh thoảng lại ló đầu ra: “Về chưa? Rốt cuộc là thế nào?”
Vũ Mi không nói gì, Miêu Miêu nhìn cô lắc đầu một cái, lại quay đầu lo lắng nhìn qua đám Lông Gà đang tiến lại gần, vừa nãy bọn họ đi về được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, chụm đầu lại một chỗ một lúc lâu, không biết là nói gì.
Đầu Trọc và Lông Gà về trước, Nhạc Phong và Mao Ca đi tít đằng sau, đối diện với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa thấp thỏm của đám Vũ Mi, Lông Gà bắt đầu trấn an lòng dân: “Không có chuyện gì đâu, có trộm, không thấy Nhạc Phong buổi tối xách súng xuống lầu canh chừng hay sao, không ngờ thằng ôn đó cũng có súng, con em nó chứ, trời cao Hoàng đế xa, trộm cắp ở đây cũng coi trời bằng vung rồi.”
“Vậy tiếng vang lúc nãy là tiếng súng nổ à?” Hiểu Giai sợ hết hồn, “Tôi lại tưởng là pháo chứ.”
Lông Gà há miệng ra rồi lại ngậm lại, vừa nãy anh ta và đám Mao Ca đã chụm lại thảo luận xem làm sao gạt được đám Hiểu Giai, sao lúc ấy lại không nghĩ đến pháo cơ chứ?
“Vậy Đường Đường đâu?” Vũ Mi có chút không tin, “Lúc nãy Đường Đường cũng ở dưới lầu, sau khi tiếng súng vang lên lại không thấy tăm hơi cô ta đâu, cô ta không sao chứ?”
“Đừng nhắc đến con nhóc ấy nữa, dở hơi.” Đầu Trọc đột nhiên tức giận buông một câu, “Hám làm anh hùng cũng không đến mức đó chứ, nhất quyết đòi đuổi theo, vừa nãy Nhạc Phong vất vả lắm mới đuổi kịp cô ta, vậy mà chết cũng không chịu về, tôi không tin, cô ta mà bắt được trộm thật thì chính phủ còn tặng vòng hoa gì đó cho cô ta. Nhạc Phong nói mãi nói mãi cũng phải phát bực với cô ta, mặc xác cô ta, cứ để cô ta đi đi.”
Miêu Miêu nghe cả nửa ngày mới hồi hồn: “Cô ấy? Đi bắt trộm? Hơn nửa đêm thế này? Tên kia còn có súng nữa? Mấy anh lại để mặc cô ấy?”
“Hoặc nên nói là cô ta có bệnh,” Lông Gà nói y như thật, “Đâu phải không ngăn cô ta, mà là không ngăn được ấy chứ, hơn nữa, bọn tôi cũng chẳng phải là gì của cô ta, làm sao mà quản lý được cơn điên của cô ta?”
“Đã sớm thấy cô ta quái dị, đúng là có bệnh thật!” Vũ Mi nhíu mày, “Hơn nửa đêm còn gây phiền phức cho người khác, làm mọi người đều mất ngủ.”
Đang nói chuyện, Nhạc Phong và Mao Ca đã đến gần, Miêu Miêu vừa thấy sắc mặt của Nhạc Phong không được ổn đã vội chạy tới, vươn tay kéo tay Nhạc Phong: “Không sao chứ?”
Nhạc Phong không nói gì, mặc kệ cô ta kéo tay không nhúc nhích, Miêu Miêu chợt thấy sợ, cô ta ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Nhạc Phong: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhạc Phong chẳng buồn nhìn cô ta, chỉ gằn từng chữ: “Em xuống dưới làm gì? Đang yên đang lành, em xuống dưới làm gì?”
Miêu Miêu chưa bao giờ nghe thấy Nhạc Phong dùng giọng điệu xa lạ mà lạnh lùng như vậy để nói chuyện, nhất thời sợ đến ngây dại, đến khi mở miệng, giọng nói đã không kìm được mà run lên: “Em thấy anh ở dưới lầu, em định xuống nhìn anh..”
“Có cái gì hay mà nhìn?” Nhạc Phong hất mạnh tay Miêu Miêu ra, gần như gầm lên, “Anh hỏi em có gì hay để nhìn?!”
Miêu Miêu nước mắt tràn mi, môi mấp máy, nhìn Nhạc Phong một lúc lâu, vươn tay lau nước mắt trên mặt, bỗng bật cười: ”Nhạc Phong, em là bạn gái anh, em muốn thấy anh lúc nào thì thấy, không được sao? Ngay cả tư cách để nhìn anh em cũng không có hay sao? Muốn nhìn anh còn phải cần anh phê chuẩn nữa à?!”
Mao Ca thầm kêu hỏng bét, mạng người quý giá, đứng trước một chuyện lớn như vậy, Nhạc Phong cũng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ, lúc này thực sự không thích hợp để giải quyết mâu thuẫn tình cảm, anh ta bước lên nắm lấy tay Miêu Miêu kéo về phía quán trọ: “Miêu Miêu, giày vò lâu như vậy em cũng mệt mỏi rồi, mau nghỉ ngơi đi, tâm trạng của Nhạc Phong không tốt, chuyện của hai đứa để từ từ rồi nói.”
Miêu Miêu để Mao Ca kéo đi được hai bước, bỗng nhiên nổi điên: “Cái gì mà từ từ rồi nói, có chuyện gì quá đáng mà không thể nói ngay lúc này? Tâm trạng anh ấy không tốt? Tâm trạng em cũng không tốt đây, vì sao Nhạc Phong có thể quát nạt em? Anh phải xin lỗi em, xin lỗi em ngay lập tức!”