Mùng 7 là ngày nghỉ đông cuối cùng của đầu năm, bất luận là trên đường hay trong các cửa hàng đều đầy ắp người.
Thích Niên sợ trễ cho nên đã ra ngoài trước một tiếng.
Tối qua, sau khi tắt máy, Thích Niên liền ôm điện thoại nghiên cứu phim ảnh cả buổi. Giữa phim tình yêu sướt mướt và phim khoa học viễn tưởng, chọn tới chọn lui, cuối cùng cô chọn vế sau.
Phim điện ảnh kiểm vé lúc 8 giờ 30 phút.
Thích Niên đứng đợi ở sảnh khoảng hơn 20 phút thì đôi tình nhân trẻ ngồi ở cạnh cầu thang mới rời đi. Cô ôm trà sữa qua đó rồi cảm thán, vị trí này bị người xung quanh nhìn chằm chằm cũng đúng là có lý... Vì ngẩng đầu là có thể nhìn thấy màn hình ở giữa. Trên màn hình phát trailer của các phim sắp chiếu hoặc đang chiếu, ánh bừng cả đại sảnh. Bởi vì ở gần cầu thang, cho nên có thể là người đầu tiên nhìn thấy người đi vào, cũng vừa hay cách xa khu bán vé ồn ào nhộn nhịp.
Thích Niên hút trà sữa, nhai trân châu, thỏa mãn thở một hơi. Nhưng cảm giác thỏa mãn này chưa đầy mười phút thì đã bị một vị khách không mời mà tới phá vỡ. Một người ngồi xuống ghế trống phía đối diện, Thích Niên chỉ nhìn chằm chằm điện thoại lướt weibo, không thèm ngẩng đầu và nói: "Xin lỗi, chỗ này có người rồi."
Giọng nam đối diện trêu đùa: "Mình quan sát cậu nửa tiếng rồi, cậu đang đợi ai thế?"
Một miệng trân chân tọt thẳng xuống cổ họng, Thích Niên nắm chặt khăn quàng cổ nhìn Kim Hiến Dự, lập tức trong lòng như có ngàn vạn con thảo nê mã* đạp nát chướng ngại vật.
*Thảo nê mã là con lạc đà không bướu, từ "thảo nê mã" này còn đồng âm với "thảo nhĩ mụ" tức là CMM – Fuck your mother.
Cô vểnh khóe môi, cười gằn hai tiếng: "Sao cậu lại ở đây?"
Kim Hiến Dự thu ngón tay đặt trên bàn về, khoanh hai tay trước ngực và nhìn Thích Niên: "Cậu nói xem mình đến rạp chiếu phim để làm gì?"
Được rồi... hỏi một câu thật ngu xuẩn.
Thích Niên ngậm ống hút, nhấp một ngụm trà sữa ngọt lịm để an ủi bản thân.
"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình." Kim Hiến Dự nhìn cô, giọng nói hơi nhỏ, dường như bị quảng cáo đột ngột vang lên lấn át.
Thích Niên vô thức liếc nhìn khu trung tâm, thuận tiện xem thời gian.
Còn rất sớm...
Cô quay đầu lại: "Đợi bạn, cậu thì sao?"
Đương nhiên Kim Hiến Dự không tin lí do thoái thác của cô, nhưng cũng biết điều không hỏi tiếp. Im lặng trong phút chốc, anh ta lại hỏi về vài bạn học trước kia nhưng hỏi cái gì Thích Niên cũng không biết. Ngoại trừ thân với Lưu Hạ và Lý Việt, Thích Niên thật sự chẳng liên hệ với ai cả. Tổ hợp tam giác sắt của ba người bọn họ, làm sao có thể nhận thêm người khác.
Vì vậy, vốn phải trò chuyện vui vẻ với nhau liền biến thành buổi phổ cập kiến thức của riêng Kim Hiến Dự.
Ví dụ như, lớp trưởng hồi cấp hai sống không tốt bằng anh ta, đi đâu cũng vay tiền của người khác. Phổ cập hết những thứ này, Kim Hiến Dự tiện hỏi: "Cậu ta không tới tìm cậu à?"
Thích Niên lắc đầu: "Có lẽ hồi cấp hai chẳng ai để ý."
Kim Hiến Dự cười to rồi lại nói đến lớp phó hồi cấp ba. Hôm nay cô ấy thăng chức ở thành phố lân cận, nhưng nghe nói trên phương diện tình cảm thì không mấy thuận lợi, đến phút chót thì bạn trai đều thay đổi quyết định. Thích Niên nghe vậy thì cắt ngang: "Sao ngay cả tình sử của lớp phó mà cậu cũng biết hay vậy?"
Kim Hiến Dự trừng mắt, cười phóng đãng: "Cậu không biết thôi, năm đó lớp phó là người mà đám con trai trong kí túc xá tụi mình nhắc đến nhiều nhất đấy. Dù tốt nghiệp đã nhiều năm nhưng vẫn không ít người chú ý đến cậu ấy."
Thích Niên xém chút bị nghẹn trân châu, bèn cắn ống hút cười gượng.
Thật đúng là...cái gì cũng nói với cô được...
Cô cúi đầu, lặng lẽ nhắn tin cho Kỷ Ngôn Tín: "Thầy đã đến chưa?"
Thấy tin nhắn đã gửi thành công, cô khóa màn hình rồi úp vào lòng bàn tay, tiếp tục lơ mơ nghe Kim Hiến Dự nói chuyện tào lao. Kim Hiến Dự rất dẻo miệng, lúc học cấp hai còn nói năng làm việc khó hiểu khiến người ta phát bực, nhưng lên cấp ba thì trở nên vô cùng sôi nổi. Hơn nữa, mấy năm nay lăn lộn trong xã hội, được thời gian mài giũa càng làm anh ta có một loại quyến rũ khó nói. Nhưng đối với Thích Niên – người đã được nhìn thấy đóa hoa cao lãnh Kỷ Ngôn Tín, thì loại quyến rũ này không có ý nghĩa gì. Còn đang thất thần, điện thoại trong tay cô rung lên một cái. Là tin nhắn của Kỷ Ngôn Tín, chỉ đơn giản một câu: "Cúi đầu."
L*иg ngực Thích Niên nhảy dựng, vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Kỷ Ngôn Tín vừa đi lên cầu thang vừa ngẩng đầu nhìn cô. Sau màn đối mặt ngắn ngủi, anh ung dung bước tiếp, mà ánh mắt của Thích Niên cũng không cách nào dứt khỏi anh. Chắc anh vừa chạy ở đâu tới, trên người còn mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng mở nút trên cùng. Bên ngoài anh khoác một chiếc áo măng tô màu đen, tay trái đút vào túi.
Cứ thế đi tới, đẹp trai anh tuấn.
Đây là lần đầu tiên Thích Niên nhìn thấy anh ăn mặc bảnh bao như vậy. Đẹp trai đến nỗi chóp mũi cô nóng bừng.
Kim Hiến Dự nhìn theo ánh mắt chăm chú của Thích Niên, có hơi biến đổi: "Đây là?"
Thích Niên cười cười, không trả lời mà đứng lên: "Người mình đợi đến rồi, đi trước nhé." Dứt lời, không để cho Kim Hiến Dự có cơ hội lên tiếng, cô cầm túi xách đứng dậy rồi đi mất.
Vì đi nhanh, đến chỗ bậc thanh chênh nhau cô phanh không kịp. Kỷ Ngôn Tín vươn tay đỡ cô, nhìn bộ dáng vội vàng chạy trốn của Thích Niên thì mắt anh lơ đãng liếc Kim Hiến Dự ngồi đối diện lúc nãy: "Bạn à?"
Thích Niên chần chừ một chút rồi trả lời: "Bạn hồi cấp hai và cấp ba."
Tay cô cầm điện thoại, lại xách một cái túi giấy, trong ngực thì ôm một con búp bê mua ở bến tàu điện ngầm. Lúc cô xoay người ném ly trà sữa, cái túi trượt xuống làm cô luống cuống tay chân. Kỷ Ngôn Tín giữ cái túi rồi khoác lại lên vai cô, khi dời tay xuống thì cầm luôn con búp bê: "Cho Thất Bảo hả?"
Rõ ràng là hành động tùy ý thôi nhưng lại làm Thích Niên hơi xấu hổ.
Cô "dạ" một tiếng, tò mò: "Sao thầy biết?"
"Lúc trước Thất Bảo cũng cắn hư một con như thế này trong nhà..." Anh nhìn cô, hơi trầm giọng: "Bên trong đều là sợi bông, rơi đầy đất."
Thích Niên im lặng.
Dường như cảm thấy phản ứng của cô còn chưa đủ áy náy, Kỷ Ngôn Tín bổ sung: "Tôi quét mất vài phút đồng hồ, xém chút nấu cháo đặc như keo."
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến chỗ tự động lấy vé. Vẫn chưa tới tám giờ nhưng rạp chiếu phim cũng không bớt náo nhiệt. Sảnh 6 chiếu phim văn nghệ tình yêu vừa hết, những cặp đôi yêu nhau ào ào đi ra.
Thích Niên vô thức cắn môi...
Không biết nếu Kỷ Ngôn Tín biết cô mua vé tình nhân có bực bội không nhỉ?
Ví dụ như trách cô tự ý? Còn không thì cảm thấy cô không biết xấu hổ? Không có kinh nghiệm...bất luận làm việc gì cũng đều lo lắng thái quá. Cứ thấp thỏm không yên đến khi vào rạp, Thích Niên cầm cuống vé, chỉ chỉ ghế đôi ở hàng cuối cùng: "Chỗ của chúng ta là ở giữa đó."
Kỷ Ngôn Tín gật đầu, trên mặt cũng không có cảm xúc thừa thãi nào, chỉ đi qua rồi ngồi xuống. Thấy cô còn đứng cách đó vài bước đó, anh nhìn cô một cái. Lúc này Thích Niên mới đi qua, vừa ngồi xuống đã bị anh lấy mất con búp bê ôm trong ngực rồi nhét cho cô một hộp bắp rang: "Cầm đi."
Thích Niên "À" rồi nhận lấy. Ngửi ngửi mùi bơ thơm phức, cô hít một hơi thật sâu.
"Đã tới từ sớm rồi à?" Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Thích Niên cắn bắp rang, lắc đầu: "Cũng không sớm lắm."
"Buổi tối có một hội thảo nghiên cứu, không bỏ được..." Khuỷu tay Kỷ Ngôn Tín khoác lên thành ghế, ấn tay lên huyệt thái dương, nhìn đám người đang lục đυ.c đi vào: "Cho nên mới đến trễ."
Thích Niên hoàn toàn không để ý việc anh đến trễ, trái lại việc anh chủ động giải thích làm cô có hơi bất ngờ: "Không sao, thầy đến là tốt lắm rồi."
Vừa mới nói xong, vốn Kỷ Ngôn Tín đang nhìn nơi khác liền quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài đen như mực nhắm lại, tràn đầy vui vẻ: "Không phải chuyện này? Vậy em muốn nói với tôi chuyện gì, hiếm khi thấy em khó nói như vậy?"
Thích Niên "Hả", không ngờ bị nhìn thấu, quanh co cả buổi cô mới nhỏ giọng trả lời: "Em đặt ghế đôi..."
"Là chuyện này?" Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Thích Niên vô tội nhìn lại: "Là chuyện này..."
Anh cúi đầu, hơi cụp mắt: "Tôi biết." Trong giọng nói trầm thấp ẩn một phần vui vẻ, Kỷ Ngôn Tín giương mắt nhìn thẳng vào cô, cười như không cười: "Em có vấn đề gì sao?"
Thích Niên lắc đầu, lùi ra sau, nhét bắp rang vào miệng. Nhìn đi, cô đang bận ăn bắp rang, không rảnh miệng.
Hôm nay có một hội nghị nên thực tế Kỷ Ngôn Tín đã có chút mệt mỏi. Anh thích yên tĩnh, cũng không thích đến nơi nhộn nhịp như rạp chiếu phim. Nhưng có Thích Niên ngồi bên cạnh, dù xung quanh ồn ào, dường như anh vẫn có thể chịu được.
Đèn trong rạp đã tắt, mọi âm thanh xung quanh đều tạm thời lắng xuống. Trong bóng tối, chỉ còn âm thanh "rột rột" của "con chuột" bên cạnh đang nhai bắp rang không ngừng. Kỷ Ngôn Tín cong cong khóe môi, không nhịn được mà cười rộ lên.
Im ắng, lại cực kì dịu dàng.