Thái Cổ Thần Vương

Chương 1: Đoạn mạch tu hành

Cửu Thiên Đại Lục, trên thiên khung có chín Tinh Hà, mỗi một Tinh Hà, đều do Tinh Thần vô tận đan vào mà thành, chín Tinh Hà này, lại xưng Cửu Trọng Thiên.

Trên Đại Lục Võ đạo vi tôn, nhân loại từ nhỏ thông qua phương thức minh tưởng, cảm nhận Thiên Địa Nguyên Khí, thổ nạp tu hành, Luyện Khí Dưỡng Thần, tu hành Công pháp, trở thành một Võ tu.

Nhân loại có thể thông qua minh tưởng, cảm ứng được Cửu Thiên Tinh Hà tồn tại, thu nạp lực lượng Tinh Thần, thậm chí, câu thông với một viên Tinh Thần trong đó, ngưng tụ Tinh Hồn, trở thành tu sĩ Võ Mệnh tôn quý.

Còn có người lợi hại hơn, sau khi bọn họ trở thành tu sĩ Võ Mệnh, cô đọng Tinh Thần Nguyên Lực, không ngừng cường hóa thực lực bản thân, đột phá cảnh giới Võ giả, mở Tinh Môn, từ đó câu thông càng nhiều Tinh Thần hơn, ngưng tụ vô số Tinh Hồn.

Truyền thuyết, Cửu Thiên Đại Lục lợi hại nhất Võ tu, mỗi đột phá một cảnh giới, liền có thể mở một Tinh Môn, từ đó câu thông một viên Tinh Thần, cho đến trên Cửu Trọng Thiên, đều có Võ Mệnh Tinh Thần của mình, hóa thân Cửu Thiên Chiến Thần thông thiên triệt địa.

...

Sở Quốc, Thiên Ung thành, Bạch gia.

Trên trán của Bạch Thu Tuyết chảy đầy mồ hôi, phảng phất như cực kỳ thống khổ, nhưng nàng cắn chặt răng kiên trì như trước.

Dưới màn đêm, Tinh quang trên thiên khung không ngừng chiếu xuống trên người Bạch Thu Tuyết, làm nổi bật thân thể nhu mỹ, cùng với quần áo bị mồ hôi ướt đẫm mà như ẩn như hiện của nàng, mà giờ khắc này Tần Vấn Thiên không có tâm tư thưởng thức mỹ cảnh này.

- Cố thủ bản tâm, thống khổ bất quá là ý niệm, thả lỏng mình, tưởng tượng thời khắc này ngươi là Tinh Linh xinh đẹp, đang ở trong Cửu Thiên Tinh Hà bay lượn, thưởng thức Tinh Thần mỹ cảnh, tựa như ảo mộng, còn thống khổ như mộng liền qua.

Thanh âm của Tần Vấn Thiên êm dịu, theo gió thổi vào tai Bạch Thu Tuyết, làm cho thân thể nàng rung động trở nên hơi nhỏ hơn nhiều.

Chờ thân thể phập phồng của Bạch Thu Tuyết dần dần thở bình thường lại, Tần Vấn Thiên lấy ra chín cây ngân châm, đâm vào đầu Bạch Thu Tuyết.

- A...

Bạch Tình ở bên cạnh thấy một màn như vậy suýt nữa kinh hô thành tiếng, tay nhỏ miệng che, nhìn cử động điên cuồng của Tần Vấn Thiên, lại nhìn tỷ tỷ Bạch Thu Tuyết của mình một chút.

- Dẫn Tinh Thần chi lực vào cơ thể, chạy qua kinh mạch, phong vào Tinh Môn.

Thanh âm của Tần Vấn Thiên tựa như mộng ảo, tiếp tục bay vào trong tai Bạch Thu Tuyết, làm cho Tinh Thần chi lực không ngừng bị Bạch Thu Tuyết hút vào trong thân thể, chu thiên tuần hoàn.

- Quay về không linh, ngươi bây giờ là ý thức thể, tìm được Tinh Thần ngươi thích, tương dung cùng với ý thức của ngươi.

Thanh âm của Tần Vấn Thiên lộ ra lực lượng thôi miên, chỉ thấy từ từ, ở trên đỉnh đầu Bạch Thu Tuyết, dần dần ngưng tụ ra một hư ảnh, chính là kim hạc giương cánh, tràn đầy đường cong cùng lực lượng mỹ cảm.

Đôi mắt đẹp của Bạch Tình trợn trừng lên, đây là Tinh Hồn hư ảnh... Tỷ tỷ, thật muốn ngưng tụ ra Tinh Hồn.

- Tiếp đó, dựa vào chính ngươi.

Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, trên khuôn mặt thiếu niên còn hơi lộ ra non nớt kia, hơi có vài phần ngưng trọng.

Trên người Bạch Thu Tuyết, Tinh quang đại phóng, rốt cục một tiếng hạc minh vang lên, kim hạc ngưng thật, một cỗ lực lượng Tinh Thần kinh khủng lan tràn ra, Bạch Thu Tuyết mở đôi mắt đẹp, sáng sủa giống như Tinh Thần.

- Thành công.

Bạch Tình cao hứng nhảy lên, chỉ thấy nàng một tay ôm lấy Tần Vấn Thiên, lời nói không có mạch lạc hô:

- Vấn Thiên ca ca, thật thành công.

Nói xong, nàng còn không chút khách khí hôn Tần Vấn Thiên một cái.

Trong mắt Tần Vấn Thiên cũng lộ ra nụ cười xán lạn, mang theo khí tức dương quang, không chút nào nghiêm túc như mới vừa rồi.

- Mấy trọng?

Tần Vấn Thiên nhìn vị hôn thê của hắn, cười hỏi.

- Đệ tam trọng.

Bạch Thu Tuyết cũng cười, rất rực rỡ, đương nhiên cũng rất đẹp, Bạch Thu Tuyết năm nay 16 tuổi, chính là một trong tứ đại mỹ nữ của Thiên Ung thành, Bạch gia tiểu thư.

- Đệ tam trọng, tỷ tỷ lần đầu tiên liền câu thông Tinh Thần đệ tam trọng ngưng tụ Tinh Hồn, đây chẳng phải là sau này có thể dễ dàng ngưng tụ viên Tinh Hồn thứ hai, thứ ba, thật tốt quá, ta đi nói cho phụ thân.

Bạch Tình phảng phất như còn cao hứng hơn tỷ tỷ nàng.

- Không cần.

Chỉ thấy một trung niên từ nơi không xa đi tới, đúng là phụ thân của Bạch Thu Tuyết và Bạch Tình… Bạch Thanh Tùng, chỉ thấy hai tay của hắn cũng hơi run rẩy, nhìn Bạch Thu Tuyết, cười nói:

- Thu Tuyết, cực khổ rồi.

- Phụ thân, nếu không có Vấn Thiên ca ca, tỷ tỷ còn không nhất định có thể ngưng tụ Tinh Hồn.

Bạch Tình thì thầm một tiếng, lúc này Bạch Thanh Tùng mới nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nở nụ cười nói:

- Vấn Thiên, hôm nay cũng khổ cực ngươi, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút đi, ta và Thu Tuyết đi trước.

- Được rồi Bạch thúc.

Tần Vấn Thiên cười đáp lại, từ ba năm trước Tần gia cùng Bạch gia quyết định hôn ước, Bạch Thanh Tùng liền thường xuyên mời hắn tới Bạch gia ở, làm người hòa ái, đối với hắn cực kỳ tốt.

- Tình nha đầu, ngươi cũng đi theo ta đi, không nên quấy rầy Vấn Thiên ca ca của ngươi.

Bạch Thanh Tùng nhìn Bạch Tình nói, bất quá chỉ thấy Bạch Tình thè lưỡi:

- Hôm nay sao phụ thân không cho ta hô tỷ phu, ta ở chỗ này cùng Vấn Thiên ca ca nói chuyện phiếm, ngươi và tỷ tỷ đi làm việc trước đi.

Bạch Thanh Tùng nhìn Bạch Tình, lập tức gật đầu, mang Bạch Thu Tuyết rời đi.

- Viên Tinh Hồn thứ nhất của tỷ tỷ liền câu thông Tinh Thần đệ tam trọng, phụ thân khẳng định lại đi tìm gia tộc trưởng lão họp, ta mới không muốn đi đây này.

Bạch Tình thấy Bạch Thanh Tùng ly khai, nhếch miệng nở nụ cười:

- Vấn Thiên ca ca, trước đây ta còn chưa tin, không nghĩ tới ngươi thật làm được, trước ngươi không cho tỷ tỷ hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí, cũng không để cho nàng sớm ngưng tụ Tinh Hồn, lẽ nào chính là vì hôm nay sao?

- Hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí, kinh mạch khiếu huyệt trong cơ thể liền tồn tại Thiên Địa Nguyên Khí, đối với Tinh Thần chi lực cảm ứng tất nhiên liền yếu, hi vọng ngưng tụ Tinh Hồn liền giảm vài phần.

Tần Vấn Thiên nằm trên mặt đất, nhìn Tinh Thần đầy trời.

- Phần lớn người đều là vừa hút Thiên Địa Nguyên Khí, vừa cảm ngộ Tinh Thần, như vậy mặc dù không thể trở thành tu sĩ Võ Mệnh, cũng sẽ không làm lỡ tu hành Võ tu, mà phương pháp của Vấn Thiên ca ca ngươi, chính là nhận định nhất định phải ngưng tụ Tinh Hồn, trở thành tu sĩ Võ Mệnh, như vậy chẳng phải là rất mạo hiểm, vạn nhất không thể trở thành tu sĩ Võ Mệnh, trở ngại tu hành thì sao.

Bạch Tình ngồi ở bên cạnh Tần Vấn Thiên nói.

- Tình Nhi, ngươi nghe nói qua bao nhiêu loại Tinh Hồn?

Tần Vấn Thiên hỏi.

- Rất ít, người ngưng tụ Tinh Hồn ở Thiên Ung thành không nhiều, ta nghe nói không nhiều, còn Vấn Thiên ca ca ngươi?

- Cửu Thiên Tinh Hà, Võ Mệnh Tinh Thần vô tận, mỗi một khỏa Võ Mệnh Tinh Thần, đều đối ứng một loại Tinh Hồn.

- Ngưng tụ Sư Tử Tinh Hồn, sau khi ngưng tụ cho ngươi có lực lượng mãnh thú, tuỳ tiện có thể xé rách hổ báo; có Thiên Mục Tinh Hồn, có thể tăng cường thị lực cảm nhận của ngươi, cho ngươi nhìn xa hơn, thời điểm chiến đấu lực cảm nhận càng mạnh; có Đoán Tinh Hồn, cho ngươi trở thành một Đoán Tạo Sư cường đại; có Đại Mộng Tinh Hồn, có thể cho ngươi ở trong mộng tu luyện, còn có thể để cho người khác rơi vào trong giấc mộng…

- Trong mộng tu hành, khiến người ta nằm mơ, quá thần kỳ.

Bạch Tình thì thào nói.

- Đại Lục rất lớn, ta nghe nói thế giới bên ngoài, người cường đại đều có nhiều Tinh Hồn, bọn họ Phi Thiên Độn Địa không gì làm không được, chỉ có tu sĩ Võ Mệnh, mới là chúa tể của mảnh đại lục này, Võ tu phổ thông, dường như con kiến hôi, không thể trở thành tu sĩ Võ Mệnh, không bằng không tu hành.

Trong con ngươi của Tần Vấn Thiên lộ ra một tia nóng cháy, hắn nhất định phải trở thành một tu sĩ Võ Mệnh cường đại, ngưng tụ các loại Tinh Hồn bất đồng, đi ra ngoài xem thế giới to lớn kia.

Hắc bá nói qua, Thiên Ung thành quá nhỏ, ở trước mặt Đại Lục, chính là một con kiến.

- Thế nhưng, ta nghe nói...

Bạch Tình muốn nói lại thôi.

- Nghe nói ta trời sinh tuyệt mạch, không thể tu hành phải không.

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, lập tức ngồi dậy:

- Ai nói trời sinh tuyệt mạch không thể tu hành, ta nhất định sẽ trở thành tu sĩ Võ Mệnh.

Thấy Tần Vấn Thiên cười tự tin, Bạch Tình cũng nở nụ cười xinh đẹp:

- Ta cũng tin tưởng Vấn Thiên ca ca, ta đi trước, miễn cho quấy rối Vấn Thiên ca ca trở thành tu sĩ Võ Mệnh.

- Ân, đi thôi, nhớ kỹ sớm nghỉ ngơi một chút, hơn nữa, không nên hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí.

Tần Vấn Thiên dặn dò một tiếng.

- Đã biết.

Bạch Tình nhìn Tần Vấn Thiên thè lưỡi, lập tức chạy chậm ly khai, nhìn bóng lưng duyên dáng của Bạch Tình, Tần Vấn Thiên bất ngờ phát hiện, bất tri bất giác, nha đầu kia cũng đã trưởng thành, 15 tuổi nàng đã duyên dáng yêu kiều, không còn là tiểu nha đầu ba năm trước kia, trên mặt Tần Vấn Thiên, toát ra dáng tươi cười sáng lạng.

Sau khi Bạch Tình rời khỏi, Tần Vấn Thiên bắt đầu tu hành, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, tiến nhập trạng thái minh tưởng, ở trong cơ thể Tần Vấn Thiên, kinh mạch hầu như hoàn toàn nghiền nát, nào chỉ là trời sinh tuyệt mạch, bất quá hắn tựa hồ không thèm để ý chút nào, dẫn Tinh Thần vào cơ thể, chạy quanh thân đoạn mạch, Tinh Thần Nguyên Lực táo bạo cuồn cuộn không dứt va chạm vào kinh mạch yếu ớt, tựa hồ muốn triệt để nát bấy.

Trong sát na, trên mặt Tần Vấn Thiên tràn đầy thần sắc thống khổ, loại đau này, so với Bạch Thu Tuyết thừa nhận đâu chỉ 10 lần, nhưng hắn cắn chặc hàm răng như trước.

Kinh mạch phân bố ở trong cơ thể người, liên tiếp đến thân thể, kinh mạch nghiền nát, tương đương với tàn phế, thuộc về thân thể không hoàn chỉnh, Võ đạo chi nhân tu hành, phải không ngừng mở rộng kinh mạch, thậm chí ở sau Luyện Thể cảnh, còn phải trọng tố kinh mạch, đúc thành chín đại mạch, thông suốt bảy đại chủ khiếu, lục phủ ngũ tạng, làm cho tiềm năng của người không ngừng bị đào móc khai phá.

Ban đầu thời điểm Tần Vấn Thiên hủy kinh mạch, thiếu chút nữa trở thành phế nhân, nhưng Hắc bá lấy dược vật cô đọng thân thể của hắn, làm cho hắn không đến mức tàn phế, hơn nữa Tần Vấn Thiên mỗi ngày rèn đúc thân thể, cũng không gián đoạn, khiến cho hắn có khí lực của người bình thường.

Nhưng mà, toái mạch dĩ nhiên không phải mục đích của Tần Vấn Thiên, Tinh Thần tố mạch có ghi chép, chỉ có kinh mạch nghiền nát, mới có khả năng đắp nặn Tinh Thần luân mạch hoàn mỹ nhất, chính là câu phá rồi lại lập!