Đạo Sĩ Kinh Kỳ

Chương 14

- Thôi giáo sư, xin đừng đùa nữa! - Cô gái che miệng cười khúc khích.

Vị giáo sư già cười một tràng lớn, sau đó đưa tay lên lột chiếc mặt nạ ra. Phía sau là một gương mặt hoàn toàn khác, không phải ông nội Lâm.

- Vậy là sao? - Lâm đớ người.

- Đùa cậu chút thôi, không ngờ cháu nội của ông ta lại lớn đến vậy rồi!

- Ngài biết ông nội cháu? Vậy ngài là?

- Xin tự giới thiệu, tôi là Nguyễn Triển, một lão già về hưu. Trước đó tôi là một giáo sư nghiên cứu về lịch sử, khảo cổ học và từng là đồng đạo với ông nội cậu. Nãy giờ là đùa cậu chút thôi.

- Đồng đạo? Vậy ông nội cháu? Ngài có phải sư phụ của...

- Đúng vậy, ông nội cậu cũng là một thầy pháp. Và tôi là sư phụ của Thiên!

- Kính chào sư tôn, con thất lễ! - Lâm vội cung kính hành lễ.

- Chắc con cũng thắc mắc tại sao ta lại bắt Thiên phải nhận cậu làm đệ tử? - Giáo sư nhấp nhẹ tách cà phê.

- Dạ đúng vậy! Đó là điều con thắc mắc. Một đứa yếu ớt, vô dụng như con thì có thể làm được gì?

Vị giáo sư nghiêm mặt: - Chuyện đó sau này có cơ hội ta sẽ giải thích với con sau. Hiện tại con chỉ nên biết rằng mình là người thích hợp được tuyển chọn.

- Được tuyển chọn? Nhưng là để làm gì? - Lâm thắc mắc.

- Trước tiên con chỉ nên biết đến đó. Vấn đề tiếp theo là phải luyện tập để chuẩn bị nhận một nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ đầu tiên quyết định con có thể trở thành đệ tử chính thức của Thiên hay không.

- Nhưng con còn phải đi học, vậy thì...!

- Chuyện đó không phải lo lắng! Còn khoảng hai tháng nữa là kết thúc năm học, con chỉ cần luyện một ít cần thiết trước, sau này sẽ nâng cao sau!

- Dạ, sư tôn đã muốn vậy thì con xin nghe!

- Hôm nay ta định bảo Thiên dẫn con đến nhưng nó cáo bệnh, thế nó bị gì vậy?

- Dạ chuyện cũng dài lắm, khoảng vài tháng trước... - Lâm kể lại toàn bộ câu chuyện về con yêu nhện kia cho vị giáo sư nghe.

- Kỳ lạ! Phong hỏa lệnh hoàn toàn không gây hại cho người sử dụng, nhưng tại sao Thiên lại phải nằm viện lâu như vậy? - Sư tôn của Lâm đăm chiêu suy nghĩ.

- À dạ, thực ra là ảnh chỉ bị ngất đi vì mệt mỏi và bị thương nhẹ thôi. Nhưng khi chuyển vào viện thì chẳng biết loay hoay thế nào lại ngã cầu thang 3-4 lần.

- Haizz, cứ làm ta lo sợ! - Ông cười lớn - Thằng nhóc này thật là...

- Mà... Sư tôn có thể dạy con "Phong hỏa lệnh" được không? Con thấy tuyệt kỹ đó hay thật!

- Cái đó thì còn tùy người!

- Nghĩa là sao ạ?

- Nói nôm na cho dễ hiểu là thế này:

Trong năm nguyên tố như con đã biết gồm: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ tức ngũ hành. Nhưng lại phát sinh thêm ba nguyên tố nữa trong thiên nhiên là Phong, Lôi và Quang tức gió, sấm sét và ánh sáng.

Tùy thuộc vào từng người mà hai nhóm nguyên tố kể trên lại kết hợp với nhau để tạo ra từng tuyệt kỹ riêng biệt.

Ví dụ như Lôi kết hợp với Thổ tức sấm và đất sẽ tạo ra "Địa chấn lệnh" sinh dòng điện chạy trong đất tiêu diệt kẻ thù biết thuật độn thổ. Hay vẫn là Lôi nhưng kết hợp với Thủy sẽ tạo "Thủy Lôi lệnh" áp dụng với kẻ thù trong nước.

Vậy từ đó suy ra sẽ có khoảng 45 thức được sinh ra từ các nguyên tố kể trên. Cũng có người sở hữu nhiều tuyệt kỹ cùng lúc, nhưng chưa thấy ai nắm trong tay trên 10 tuyệt kỹ trong cả, à mà...trừ...ông nội con; lão già đó không biết may mắn thế nào lại sở hữu đầy đủ các tuyệt kỹ đó. Còn sư phụ Thiên của con chỉ nắm giữ hai tuyệt kỹ là "Phong hỏa lệnh" và "Địa chấn lệnh" mà thôi.

- Vậy cần bao lâu để nhận biết được nguyên tố nào thuộc về mình thưa sư tôn?

- Tùy duyên! Có duyên ắt sẽ tự tìm đến, không cần tập luyện.