Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt

Chương 9

Editor: Trà Xanh Kem Sữa

__________________________

Sở Du luôn dặn dò Bồ Tử Hạo không nên gây chuyện, đừng đi tìm Ngô Khắc gây phiền toái, cô cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Trước kia, cô cũng nghe qua chuyện có nam sinh trong hẻm nhỏ chặn người, nhưng chuyện này dường như cách cô rất xa, Sở Du ở trong trường học tương đối lặng lẽ, bình thường bị chặn như vậy đa phần là các nam sinh phách lối, liều lĩnh, hơn nữa loại hành động này đều thực hiện trong âm thầm.

Nói chặn người, chính là uy hiếp, cảnh cáo đôi câu, chân chính đánh bể đầu chảy máu thì không có khả năng. Bởi vì xảy ra trong hẻm sau giờ học nên thầy cũng không bắt được tại chỗ. Đầu têu chặn người bình thường đều là những nam sinh học hành không tốt, còn có một vài người không còn đi học nữa, rất nhiều người đều là rãnh rỗi nhàm chán bị nhiệt huyết làm cho mê muội.

Bồ Tử Hạo bị giảng đạo, có chút không nhịn được, nhìu mày "Cậu quản nhiều như vậy làm gì? Tôi tự hiểu rõ được." Hắn trong lòng vẫn còn chút không phục.

Sở Du không biết làm sao, hoà nhã khuyên nhủ, "Cậu đừng có trung nhị ̣(?) như vậy được không? Cậu là đến để học hay để gây chuyện?"

Bồ Tử Hạo khó chịu nói, "Tôi trung nhị (?) chỗ nào?" Hắn rõ ràng là tam quan vô cùng đoan chính! Thành thục chững chạc!

Sở Du liếc hắn một cái, cười nhạo một tiếng "A."

"!!!" Bồ Tử Hạo tràn đầy không phục trong nháy mắt bị tiếng "A." này của Sở Du thổi tan, hắn cũng sắp quên mất bộ dáng cao lãnh của cô, nghe cô khuyên nhủ rất có thái độ giẫm lên mặt mũi, hiện trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại.

Hắn suy tư một chút, cảm thấy việc tăng độ hảo cảm của Sở Du trước mắt mới là trọng yếu, có chút không cam lòng nói, "... Được rồi."

Sở Du thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn, cười một tiếng, an ủi, "Ngoan."

Bồ Tử Hạo nghe cô nói vậy, có chút xấu hổ, thế nhưng trong lòng lại như nở hoa. Nếu như cuộc sống thực tế là một trò chơi, hẳn là khi hắn click vào đúng mục tuỳ chọn, đại khái có thể thấy hệ thống phát ra nhắc nhở đi

[Nhân vật Sở Du độ hảo cảm +20]

Sở Du cũng không biết nội tâm của trung nhị (?) thiếu niên đang nghĩ gì, mặc dù cô đối với việc tai bay vạ gió hôm nay vạn phần bất đắc dĩ, nhưng cũng không đến mức tức giận bừng bừng không thể kiềm chế. Có thể là bởi vì trước kia cô từng khiêng máy quay phim té xuống đồi, nên cảm thấy vết thương này cũng không coi là quá nặng?

_____________________

Sở Du sau khi ở phòng y tế xử lý xong vết thương liền trở về lớp học. Trần Huyên biết chuyện này, có hơi chút kinh ngạc, cô đầu tiên là kiểm tra vết thương của Sở Du, sau đó buồn bực nói "Bọn ban Lý chơi bóng thật không biết nặng nhẹ!" Đây nhất định là công kích toàn bản đồ, cả một khoá ban Lý quá nhiều.

Sở Du cười hì hì trêu nói "Bao gồm Lô Chí Thanh sao?" Quan hệ giữa Trần Huyên và Lô Chí Thanh gần đây có chút cảm giác vi diệu, Sở Du cố ý chế nhạo cô.

Trần Huyên liếc mắt, "Liên quan gì đến hắn, hắn không giỏi đánh banh."

"Bất quá, Bồ Tử Hạo đưa cậu đến phòng y tế, nhân phẩm tốt ha? Tớ cảm thấy suy cho cùng, hắn chính là muốn gây chú ý với cậu..." Trần Huyên tương đối nhạy bén, trước kia cô cảm thấy chuyện Bồ Tử Hạo luôn gây chuyện với Sở Du rất kỳ quái, rất giống như mấy thằng nhỏ nghịch ngợm phá phách ở nhà trẻ vậy. Bồ Tử Hạo đối với những người khác cũng không để ý như vậy, hành động lần này nhìn vô cùng khả nghi.

Sở Du ngược lại không có cảm giác gì, chỉ xem Trần Huyên là nói đùa, "Không có, con người cậu ta quả thật khá tốt." Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, Sở Du cảm thấy Bồ Tử Hạo không giống kiểu người lòng dạ xấu xa, ngược lại, mang kiểu ngốc ngốc, nhưng không đơn thuần là ngốc hoàn toàn.

Trần Huyên biểu tình tương đối không tưởng tượng nổi, "Hiếm gặp nha, trước kia không phải cậu thấy hắn phiền nhất sao?" Sở Du trước kia cảm thấy Bồ Tử Hạo ngây thơ lại không nói chuyện, mỗi ngày đều làm chút trò vặt dày vò người.

Sở Du suy nghĩ chút, chần chờ nói, "... Bây giờ cảm thấy khá tốt đi? Thật ra thì hắn có chút giống như Husky." Bình thường nhìn uy phong lẫm liệt, cao to ngay thẳng, thế nhưng lại thường xuyên biến đổi thành phong cách ngớ ngẩn đần độn ( =))))))))))))) ).

"Ha ha ha ha ha ha ha! Hắn biết cậu nói nói như vậy tuyệt đối sẽ nổi điên!" Trần Huyên cơ hồ phình bụng cười to, cô cũng không biết đầu óc của Sở Du lại có thể liên tưởng được như vậy, đem Bồ Tử Hạo so sánh với Husky.

Sở Du cảm thấy mình ví von rất thích hợp, hắn rõ ràng có lúc nhìn hơi ngốc mà?! (nói ngu thì ác quớ, nên nói giảm nói tránh vậy =))))

Mấy ngày kế tiếp, Sở Du ngoại trừ đầu hơi đau thì cũng không có cảm giác khó chịu khác, rất nhanh liền đem chuyện này vứt sau đầu.

_____________________

Chớp mắt mộ̣t cái, cuối tuần liền đến, cô theo lời hẹn với Bạch Thanh đến quán cà phê gặp mặt. Quán cà phê này làm ăn cũng không tệ lắm, bình thường có thể thấy người làm bên điện ảnh và truyền hình cầm laptop ra ra vào vào, một số thì đang gõ máy, một số lại bàn bạc dự án.

Hai người thuận lợi gặp mặt, lên tiếng chào liền tìm chỗ ngồi xuống. Bạch Thanh khi thấy Sở Du thì có chút kinh ngạc, anh ta không nghĩ đến Dân Công Miêu không chỉ là nữ sinh, hơn nữa tuổi tác nhìn qua rất trẻ?

Sở Du hôm nay mặc áo cao bồi, kết hợp cùng quần kaki trắng và giày thể thao trắng, tóc buộc cao, nhìn cả người rất gọn gàng linh hoạt. Bộ quần áo này chính là kết quả cô chọn từ tủ quần áo ra, trang phục có tiếng nói khá quan trọng, nhưng cô bây giờ vẫn là học sinh trung học, quần áo đều là phong cách hoạt hình, càng không có đồ trang điểm. Nếu bây giờ cô thay đổi kiểu tóc, ăn mặc theo lối nghiêm túc, cha mẹ và người lớn trong nhà nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái.

Bạch Thanh có chút hiểu kỳ, "Em vẫn còn là học sinh sao?" Anh ta vốn cho rằng Dân Công Miêu là người hành nghề nhiều năm trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nội dung trên weibo của cô xem qua rất phong phú, có thể nhìn ra, cần tích luỹ lâu dài mới được như vậy.

"Đúng vậy, hôm nay anh có mang video tài liệu thực tế chứ?" Sở Du không muốn tiết lộ quá nhiều tin tức cá nhân, đi thẳng vào vấn đề.

Bạch Thanh khôi phục lại, gật đầu một cái, lấy laptop cùng với đĩa cứng bênh cạnh ra, "Đây, bây giờ em có thể xem qua một chút."

Sở Du mở tài liệu ra, xem qua một chút video thực tế mà Bạch Thanh đưa, sau đó nhìn tổng thể toàn bộ tính toán số lượng cảnh quay, chừng này video thực tế đối với một trailer mà nói như vậy là đủ rồi.

Sở Du sắc mặt bình tĩnh, dò hỏi "Anh muốn biên tập một trailer giống như phong cách bình thường tôi vẫn làm đúng không?"

Bạch Thanh nghe vậy có chút chột dạ, nhưng vẫn gật đầu một cái, "Đúng vậy, chúng tôi cảm thấy em biên tập có tiết tấu nhịp nhàng, rất tốt." Anh ta nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Sở Du, kỳ thực cảm thấy hơi có lỗi. Nói thật, Bạch Thanh biết video thực tế trước mặt chất lượng không cao, chứng tỏ làm tương đối cẩu thả.

Sở Du ngược lại hình như mơ hồ lường trước tình huống này rồi. Nếu như đoàn đội chế tác vo cùng thành thục, đương nhiên sẽ không tìm chuyên viên biên tập trailer ở weibo, người được nội bộ giới chuyên viên biên tập giới thiệu tất nhiên sẽ đáng tin hơn nhiều. Webdrama tự sản xuất hiện nay vẫn chưa đủ chuyên nghiệp hoá, trong tài liệu Bạch Thanh đưa, có không ít ống kính bị rung tay, cảnh quay trùng lặp, diễn viên tương đối đơ, thậm chí khiến cho người xem có cảm giác đang xem tác phẩm của học sinh.

Dĩ nhiên những chuyện này, Sở Du trong lòng biết nhưng sẽ không nói thẳng ra, dù sao cô chẳng qua là lấy tiền làm việc, cũng không phải chủ chế đoàn đội (người đứng đầu sáng lập đoàn đội), không cần thiết phải quản nhiều như vậy. Cô suy tư một hồi, mở miệng nói "Tôi có thể làm, không biết các anh muốn khi nào giao?"

"A, tầm một tháng sau được không? Về giá cả..." Bạch Thanh có chút chần chừ, nhắm mắt hỏi, "... Em ra giá trước đi."

"Mười ngàn tệ."

Bạch Thanh vốn trong lòng còn đang ôm hy vọng Sở Du trẻ tuổi không hiểu giá cả thị trường, bây giờ trong nháy mắt liền biết cô không dễ lay chuyển. Anh ta không quá đồng ý, cau mày "Cái giá này quá cao rồi?"

Sở Du phân tích rõ ràng, mạch lạc, đầy lý lẽ "Anh hy vọng trailer đạt được chất lượng như các sản phẩm tôi đã làm trước đây, giá tiền này đã rất hợp lý rồi. Hơn nữa, phong cách của các video thực tế không giống nhau, cho nên độ khó khi biên tập cũng sẽ cao lên không ít."

"Tin rằng khi anh tìm đến tôi, cũng là hy vọng trailer khi tung ra có thể gây được sự chú ý ở weibo, phổ biến rộng rãi webdrama, đến lúc đó, tôi sẽ đăng nó lên đầu weibo của mình, sẽ đảm bảo được lượng chuyển phát."

Cô không nói thẳng video thực tế chất lượng không cao, chỉ uyển chuyển nói video thực tế phong cách bất đồng. Bạch Thanh tìm đến Sở Du chắc chắn là có mục đích nhất định, số liệu tương tác weibo của Sở Du quả thật rất đẹp mắt, nếu như cô đem đoạn trailer biên tập thật tốt đăng lên, sẽ đưa tới không ít hứng thú của người xem. Trong khoản tiền này không chỉ có chi phí khổ cực, mà còn có chi phí marketing.

Bạch Thanh cũng biết những thứ này, cũng chính là nguyên nhân anh ta tìm đến Sở Du, nhưng bản thân chi phí chế tạo mỗi tập của «Call Me ET!» quả thật không nhiều... Bộ này đội kịch của chúng tôi đã cố gắng rất lâu rồi, cũng là ước mơ của chúng tôi, em cũng là người yêu thích điện ảnh, có thể hay không bớt thêm chút nữa? Giúp chúng tôi một tay?"

Sở Du có chút không biết làm sao, xã hội này chính là đen tối như vậy. Có tiền sẽ đòi hỏi thật nhiều, con rùa lông (nguyên văn: 龟毛, mang ý nghĩa mỉa mai); không có tiền thì sẽ dùng ước mơ nghệ thuật ra nói chuyện với bạn. Cô cũng không muốn quá bất cận nhân tình (không biết cách đối nhân xử thế), nhường một bước "Tám ngàn, coi như kết giao bằng hữu đi."

"Thật không thể bớt hơn được nữa sao?"

"Anh có thể tìm người trong nghề hỏi thăm giá cả của các đoạn trailer ngang với trình độ tương tự sẽ biết. Nếu anh đã nói là thương lượng một cách thẳng thắn thì chúng ta cứ thoải mái thôi." Sở Du ngược lại cũng không vội vã, từ tốn ung dung, nhìn ánh mắt khẩn cầu của Bạch Thanh một chút cũng không mềm lòng. Dù sao cô cũng không phải là người mới chân ướt chân ráo gia nhập, rất rõ ràng giá cả thị trường, giá này thật ra đã rất sinh viên rồi.

Một video trailer bài bản tối thiểu cũng từ hai đến ba chục ngàn, nhiều hơn thì là hai ba trăm ngàn, giá cao hơn nữa cũng không phải là không có. Bản thân Bạch Thanh nhìn trúng kỹ thuật của Sở Du, hơn nữa cô còn là học sinh, ra giá cũng sẽ không quá cao. Sở Du cảm thấy mình hết sức phúc hậu, có thể nói là giới liêm vật mỹ (giá rẻ đồ đẹp).

Bạch Thanh cũng biết, cái giá này rất hợp lý, ngay sau đó khẽ cắn răng đánh nhịp, "Được! Em có mang đĩa cứng chứ? Tôi đưa video thực tế bản gốc cho em."

Sở Du đã sớm chuẩn bị, lấy đĩa cứng ra, lấy toàn bộ các tài liệu thực tế liên quan từ máy tính của Bạch Thanh coppy vào.

Bạch Thanh nhìn cô toàn bộ cuộc nói chuyện hồ hề tỏ ra lo lắng sợ hãi, dáng vẻ hào phóng, không nhịn được có chút hiếu kỳ nói, "Em học trường nào? Ngành gì?"

Anh ta cảm thấy Sở Du tương đối chững chạc, không có một chút dáng vẻ khẩn trương. Bạch Thanh lúc đi học cũng từng làm thêm ở ngoài, nhưng khi đối mặt với xã hội cũng có chút yếu đuối nhu nhược, sẽ không đúng mực giống như Sở Du.

"Nghệ thuật điện ảnh, anh chắc là cũng tốt nghiệp trường chuyên ngành chứ? Làm việc năm sáu năm?" Sở Du nhìn màn hình máy tính, một bên chờ sao chép dữ liệu, một bên thờ ơ hỏi.

"Đúng, tuy nhiên trường của tôi chắc hẳn không tốt bằng trường em rồi, mới vào nghề mấy năm thôi, năm ngoái đến công ty hiện tại." Bạch Thanh cười lên, lúc hắn học đại học trình độ chắc chắn không cao được như Sở Du bây giờ.

"Anh hùng không hỏi xuất xứ." Sở Du quay lại hỏi, "Bộ phim này chính là hạng mục mới của công ty?"

"Đúng vậy, chúng tôi muốn tự sản xuất một bộ webdrama, hợp tác cùng với trang web video (1) để phát hành..." Bạch Thanh thẳng thắn nói, bất tri bất giác (không hề hay biết) nói không ít, Sở Du lắng nghe rất chuyên chú, nhiều khi còn gật đầu một cái hoặc phát biểu chút ý kiến của mình.

(1)Trang web video đề cập đến phương tiện trực tuyến cho phép người dùng Internet xuất bản, duyệt và chia sẻ các tác phẩm trực tuyến với sự hỗ trợ của nền công nghệ âm thanh. Ngoài sự hiểu biết truyền thống của trang web video, trong những năm gần đây, cho dù đó là P2P trang web phát sóng trực tiếp, trạm tải BT, hoặc phần mềm phát lại video địa phương, cũng sẽ mở rộng để các video theo yêu cầu như là một chiến lược của riêng mình. Video theo yêu cầu đã trở thành chiến trường cho tất cả các loại hình dịch vụ video trực tuyến. - theo baidu

____________________

Sau khi từ giã Sở Du, Bạch Thanh một mình đi ra quán cà phê, mới dần dần phát hiện có gì đó không đúng. Hai người mặc dù nói chuyện với nhau rất nhiều, nhưng hình như toàn là anh ta tự nói chuyện của mình, Sở Du cơ hồ không tiết lộ tin tức cá nhân, ngược lại còn đem vốn liếng của Bạch Thanh bất động thanh sắc mà hỏi hết một lần?!

"Người này..." Bạch Thanh cười mắng một tiếng, cũng âm thầm trách cứ mình không cẩn thận, quá sơ xuất.

Sở Du lúc nãy chính là đem anh ta phỏng vần một lần, bản thân thì không nói gì! Nói chuyện phiếm cũng cần kỹ xảo, Sở Du đóng vai người lắng nghe, từ từ dẫn dụ Bạch Thanh nói ra câu chuyện của mình.

Anh ta lắc đầu một cái, cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ tới, anh ta - kỹ xảo nói chuyện còn không bằng một học sinh.