Ba người Tiểu Vũ chờ ở trong cung điện một hồi lâu, rột cục bước chân thảnh thơi của Mộ Dung Lưu Quang mới xuất hiện.
Mộ Vũ lập tức bỗ nhào đến trước mặt hắn, kéo tai áo của hắn cẩn thần nhìn hắn. Ừm! Mặt không đỏ không thở gấp! Ánh mắt trong suốt
quần áo chỉnh tề! Xem ra là không có vận động kịch liệt!
Vừa lòng buông tay ra, làm phẳng lại tay áo bị nàng kéo nhăn, mỗ Vũ cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Lưu Quang. Khen ngợi nói: “Ừm! Tốt lắm, tốt lắm!”
Lưu Quang cười câu môi, chợt đưa tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng. Hành động này vô cùng thân thiết khiến cho tâm tình của Tiểu Vụ nhộn nhạo trong nháy mắt, kích động không thể bình tĩnh!
Mua cao! Rốt cuộc phát hiện rồi sao? Rốt cộc mỹ nam đã phát hiện nàng rất duyên dáng xinh đẹp rồi sao?
Quyết định làm bạn hồng trần( bạn đời) với nàng rồi sao, sóng to gió lớn, thúc ngựa phi nhanh, cùng hưởng phồn hoa của nhân gian sao?!
A~~cha~~ ngươi còn nhớ mẹ Vũ ở ven hồ sao? Nếu như muốn bay giờ phải nói,
tuyệt đối ưu đãi trọn gói nha~~
Lúc này trong đầu Tiểu Vũ chỉ có suy nghĩ như vậy, thậm chí đã ảo tưởng tới lúc hai người họ sinh vài đứa con. Bạc môi của Lưu Quang khẽ nhếch lên, nói ra một câu khiến nàng hộc máu.
“Lại bị động kinh sao?”
“..A a??”
Mỗ Bạch ở một bên móc lỗ tai của chính mình, nghe thấy Lưu Quang nói những lời này, tiếp lời nói: “Lại bị ? Không phải mới vừa rồi mới bị rồi sao?A…thường xuyên động kinh, không phải là hiện tượng tốt a….”
Tiểu Vũ quay đầu lại hung hăng trừng mắc liếc Tiểu Bạch một cái, hận không thể tát hắn một cái khiến hắn bị đẫy tới bên trong góc tường! Ngươi cái đồ nam nhân tự kỷ! Còn có mặt mũi nói ta?”
Tiểu Bạch nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo, biết điều không lên tiếng nữa. Lưu Quang mỉn cười rút tay lại, đi tới ngồi xuống chỗ chủ tọa( chỗ của người chủ) của đại sảnh.
Tiểu Vũ cùng tiểu Tiểu Hắc nhìn nhau,
mỗ Hắc gật đầu một cái, đi đến bên cạnh Lưu Quang nói: “Gia! Tiểu hoàng đế giữ ngươi lại để nói chuyện gì?”
Mộ Dung Lưu Quang hơi nheo mắt lại, liếc mắt nhìn Tiểu Hắc nói: “Lúc trước không phải đã dặn dò ngươi rồi sao, khi tiến cung không được nói chuyện không biết suy nghĩ như vậy. Tiểu hoàng đế cái gì? Phải gọi là bệ hạ!”
“A….” Tiểu Hắc sờ sờ đầu có chút áy này. “Kia…Bệ hạ giữ ngươi lại để nói cái gì với ngươi? Muốn chúng ta ở trong cung bao lâu?”
Lưu Quang giương mắt nhìn cô gái nhỏ nào đó ở phía xa đang theo dõi hắn chặt chẽ, khóe miệng lộ ra một nụ cười không thể phát hiện. A! Có thắc mắc thì tự mình hỏi không
phải tốt hơn sao? Từ lúc nào mà trở nên “khiêm tốn” như vậy, nhờ người khác hỏi dùm?
“Không có chuyện gì!” Hắn thản nhiên nói. Lập tức làm vừa lòng khuôn mặt đang rối rắm của tiều nha đầu nào đó. Trong lòng nhịn không được cười trộm, bỗng nhiên hắn lại nói: “A…Thật ra cũng có chút việc nhỏ!”
Mặt của nha đầu nào đó rất nhanh nhăn lại vài phần,
đoán chừng hỏi cái rể cây cũng xúc động sắp nhịn không được.
“Chỉ là lại nói tiếp, chuyện này cũng không thể tính là nhỏ!”
…..
“Thực ra thì không sao cả, mọi việc đều có cách để giải quyết, không cần quan tâm nhiều!”
….
“Sao? Nhìn ánh mắt của các ngươi, giống như rất muốn biết chuyện gì?”
….
Đầu của Mỗ Bạch đầy hắc tuyến, mỗ Hắc cũng không nói gì nhìn trời, mỗ Vũ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn âm u : “Nếu như ngươi không muốn nói, tin ta cắn đầu ngươi hay không?”
Lưu Quang nhún vai cười vô tội: “ Nói thì nói thôi! Như vậy cũng tức giận sao?”
Tiểu Vũ bị lực sát thương của yêu nghiệt nào đó đánh bại, nháy mặt lộ ra vẻ mặt ngang bướng như trâu…
Nhìn sở thích này cũng không khác lắm, Mộ Dung Lưu Quang thoáng khụ khụ mấy cái, rốt cục cũng nói sự thật: “ Chuyện là như vầy, lần này chúng ta tiến cung, thật ra tới đây để bắt quỷ!”
Lời này vốn nên nói ở Đại phủ, có thể Tiểu Bạch và Tiệu Hắc có thể hiểu đucợ trong nháy mắt. Chức vụ của bọn họ vốn là Quỷ Soa, nhiệm vù của họ là bắt quỷ. Nhưng bây giờ khác xưa, hiện tại Lưu Quang không phải là Diêm Vương, mà là một Vương gia. Lại nói bắt quỷ, là có ý tứ gì?
Đôi mắt của Tiểu Vũ phát sáng, không chút sợ hãi với hai chữ bắt quỹ, ngược lại có chút hưng phấn. Lưu Quang nhìn bộ dáng này của nàng, bất giác bật cười. Nghĩ nha đầu này cũng giống như lúc ban đầu, không sợ trời không sợ đất, lập tức trong lòng có một mảnh ấm áp. Đôi mắt hiện lên ánh sáng nhu hòa, lộ ra một chút sủng nịnh.
Mõ Vũ nhìn thấy Lưu Quang đột nhiên thay đổi ánh mắt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liên vô thức lùi lại phía sau, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Dựa vào?
Lại chơi chiêu này? Ta muốn làm gì,
lập tức nói với họ!
Lưu Quang thấy nàng như vậy, chỉ biết chắc chắc là nàng đã hiểu lầm gì đó. Chỉ là hắn cũng lười giải thích, tiếp theo nói tiếp chuyện vừa rồi: “ Bệ hạ nói gần đây tẩm cung của thất công chúa truyền ra tin tức ma quái, bởi vì công chúa bị quỷ dọa, bây giờ còn đang nằm trên giường không ngồi dậy được. Bệ hạ từng phái người chờ đợi canh giữa trong cung điện của công chúa, quả thật có người nói có mấy lần thấy có hình ảnh quỷ màu trắng thổi qua, nhưng tìm đi tìm lại cũng không phát hiện bất cứ kẻ nào. Bởi vì chuyện này có liên quan tới uy nghiêm của hoàng thất, sẽ không ổn nếu nói toạc ra, cho nên rơi vào đường cùng, tìm ta tới nghĩ ra biện pháp giúp đỡ!”
“Sau đó thì sao?” Tiểu Hắc tò mò hỏi. Nhưng Lưu Quang lại không đáp lại.
Tròng mắt của Tiễu Vũ chuyển mấy cái, “Phía dưới đâu?”
Lưu Quang mỉm cười: “Không có!”
“…..”
Ta đè nén lại cái đi!