Ôn Mộc rõ ràng không có ý muốn cáo trạng, quản lý Trần thở phào nhẹ nhõm, mà Cố Thành Lâm cũng hồ đồ, quản lý Trần đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng giáo huấn: “Mẹ mày, không thể nhẫn nhịn chút được sao? Sớm muộn cũng có ngày chịu khổ!”
Cố Thành Lâm xoay xoay cổ tay, mặt mày lạnh nhạt: “Tôi chẳng liên quan, nhịn gì mà nhịn.”
Quản lý Trần cạn lời, nhíu mày nói: “Mau đi đi, rửa hết mấy cái ly rượu trong nhà bếp.”
“Thêm tiền tăng ca?” Cố Thành Lâm hỏi.
“Thêm thêm thêm, thêm cho mày! Mạng mày sắp vứt đi rồi còn đòi tiền lương?”
“Không phải đang sống sờ sờ đây sao?” Cố Thành Lâm quay người trở lại lối đi nhân viên, Ôn Mộc vẫn đứng ở cửa, Cố Thành Lâm lách qua, không nói gì đi vào.
Ôn Mộc đợi mấy phút, cũng đi vào theo.
Hai tiếng nữa là tan làm, quán bar cũng dần dần yên tĩnh lại, Ôn Mộc rửa sạch sẽ mấy cái ly trên quầy bar, Đại Lưu khoá tủ rượu rồi nói với cậu: “Về nhà đi, hết việc rồi.”
Ôn Mộc lau khô tay, tạm biệt Đại Lưu, giả bộ vào phòng thay đồ thay quần áo, vào cửa liền thấy một cánh cửa tủ đang mở rất tùy tiện, Ôn Mộc đi tới giúp đóng lại, thấy trên bảng tên là Cố Thành Lâm.
Ôn Mộc và Cố Thành Lâm bạn học cấp ba, học chung một trường công chất lượng tốt, Ôn Mộc lúc thi đậu từng nghe nói đến tên Cố Thành Lâm, Cố Thành Lâm được thi được thủ khoa, trường giành về từ một trường trung học dạy nghề, không chỉ miễn toàn bộ học phí, còn cung cấp học bổng, Ôn Mộc cảm thấy anh rất lợi hại, rất muốn làm quen với anh.
Nhưng khi đó Ôn Mộc dùng sai cách, nghĩ anh là học sinh nghèo vượt khó, không biết lấy lòng làm sao, nhiều lần làm chuyện thương hại người nghèo.
Cố Thành Lâm làm gì cần mấy thứ này…
Thay xong quần áo, Ôn Mộc không đi qua lối đi nhân viên, mà đi ra cửa trước, vòng tới nhà bếp, nhà bếp của quán bar cũng không lớn, đầu tiên không nhìn thấy người, trên đất, trên bàn có cả trăm cái ly rượu và mấy đĩa thức ăn, trên đất còn có hai cái vị vỡ, loang lổ vết máu.
Đằng sau tủ lạnh sau thỉnh thoảng phả ra mấy vòng khói, người bị bắt rửa chén đang dựa vào phía sau hút thuốc, Cố Thành Lâm nghiện thuốc lá rất nặng, một ngày một bao, thậm chí nhiều hơn, một ngày làm ba công việc, chủ yếu là để nâng cao tinh thần.
Không chết được thì phải sống, sống sót thì phải kiếm tiền, Cố Thành Lâm cả ngày nghĩ nếu đang đi bộ có một chiếc xe lao tới đâm anh thì tốt, mà nếu quả thật có người dám đâm, anh sẽ hít một hơi, bò lên lấy gạch đập nát cửa sổ xe người đó.
Mẹ nó mâu thuẫn thật, Cố Thành Lâm nghĩ.
echkidieu2029.wordpress.com
Hộp thuốc lá hết rồi, Cố Thành Lâm từ dưới đất đứng lên, không để ý trên ngón tay bị thương, định làm việc tiếp, đột nhiên thấy một túi nhựa đặt trên bàn, trên đó viết hiệu thuốc 24 giờ, chỗ này Cố Thành Lâm biết, cách quán bar không xa, chạy qua chạy lại tầm mười phút.
Cố Thành Lâm mở ra, bên trong đầy đủ các loại thuốc, thuốc đỏ trị thương, băng dán bông gòn, nên có đều có.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, Cố Thành Lâm không cảm xúc gì rút ra hai miếng bông thấm thuốc rồi dán lên miệng vết thương, cảm thấy Ôn Mộc vẫn thích quản mấy chuyện vô bổ của anh như trước kia.
Bây giờ là bốn giờ sáng, Ôn Mộc nằm lỳ ở trên giường ngủ không được, cậu kéo màn cửa sổ ra, lại nằm dài trên ban công.
Ban công có thể nhìn thấy cửa sau quán bar, không biết lúc này Cố Thành Lâm xong việc hay chưa, Ôn Mộc không dám tùy tiện giúp anh, sợ anh không thích.
Tình cảm Ôn Mộc đối với Cố Thành Lâm không phức tạp, bắt đầu là vì tự cho là giúp đỡ mà cảm thấy áy náy, tuy rằng Cố Thành Lâm chưa bao giờ cần cậu áy náy thậm chí không cần cậu tới gần, bất tri bất giác liền chuyển thành yêu thích, thích một người không khó, huống chi là trong thời gian dài quan sát một người đang nỗ lực sống.
Mãi đến tận sáng sớm, Cố Thành Lâm mới từ quán bar đi ra, thay đổi một bộ đồng phục khác, đi đưa sữa.
Ba năm cấp ba Cố Thành Lâm chẳng đi làm nhiều, mà thành tích vẫn đứng đầu, Ôn Mộc vì muốn thi cùng trường đại học với anh, không dám lơ là ôn tập, mà Cố Thành Lâm sở dĩ học tập chỉ là vì kiếm tiền, dù sao toàn bộ học phí đều được miễn, còn có học bổng.
Chờ bóng người đi xa, Ôn Mộc mới từ ban công về phòng, vốn tưởng rằng hai tháng sau đến lúc khai giảng mới có thể nhìn thấy Cố Thành Lâm, không nghĩ tới ra phòng thi mới mấy ngày liền gặp.
Ôn Mộc trong rất vui.
Nhưng cậu cảm thấy mình ngu ngốc, không biết làm sao để nói chuyện với Cố Thành Lâm.
Chẳng lẽ chia sẻ cách đánh nhau sao? Cậu chưa từng đánh nhau. Hay là chia sẻ cách rửa chén? Thật ra cậu rửa cũng không quá sạch. Hay là… Đưa sữa cũng được, nhưng cậu chỉ biết uống. Ôn Mộc ủ rũ, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ.
Ban đêm, Cố Thành Lâm vẫn như trước chín mười giờ mới đến quán, anh còn có một công việc khác vào buổi chiều.
Cố Thành Lâm lại tới giục đơn, Ôn Mộc nhìn thấy bông băng trên tay anh, sửng sốt vài giây, còn tưởng rằng Cố Thành Lâm sẽ ném luôn chứ.
Quản lý Trần rất thiên vị Cố Thành Lâm, ly thủy tinh và đĩa thức ăn đều ấn định trả tiền theo số lượng, quán bar nhà họ Ôn trả thù lao hào phóng, Cố Thành Lâm có thể nhận được hai phần tiền lương thật ra không phù hợp quy định, thế nhưng quản lý Trần bí mật trả tiền cho anh không phải một ngày hai ngày, cô rửa chén sau khi từ chức thì không tuyển them nữa, công việc này vừa bẩn vừa mệt, không có người trẻ tuổi nào giành làm.
Trùng hợp ngày hôm nay lúc tan làm trong quầy bar không có nước rửa chén, Ôn Mộc liền bưng ly vào nhà bếp. Cậu nghĩ Cố Thành Lâm chắc còn ở đó, cậu phải mở màn thế nào đây nhỉ?
Cố Thành Lâm, anh cũng đang rửa chén hả? Thật trùng hợp, em cũng thế!
Thực sự là quá ngu ngốc, Ôn Mộc nghĩ.
Đi vào nhà bếp, Cố Thành Lâm quả nhiên đang ngậm điếu thuốc rửa ly, trong tay chỉ còn mấy cái, thoạt nhìn chắc là sắp rửa xong rồi. Ôn Mộc đi đến bên cạnh chiếm một bồn nước, bỏ ly vào, hỏi: “Tay cậu có khá hơn chút nào không?”
Cố Thành Lâm không để ý, Cố Thành Lâm không để ý tới cậu là chuyện thường, luôn không để ý tới cậu, đa số mọi người anh đều không để ý.
Ôn Mộc cúi đầu rửa ly, lại nói: “Nghe nói cậu thi đậu đại học A.”
“Tớ cũng thi đậu, sau đó chúng ta sẽ là bạn học, còn nhờ cậu chỉ giáo nhiều.”
“Nghe nói đại học A có rất nhiều chỗ chơi, nếu như cậu có thời gian…” Ly rất trơn không biết làm sao bị nứt, Ôn Mộc không chú ý, bị quẹt một đường, máu từ ngón tay theo miệng ly hòa vào nước, hỗn hợp chuyển thành màu hồng nhạt.
Ôn Mộc vội vàng để ly xuống, rửa chất lỏng trên ngón tay, Cố Thành Lâm trước sau vẫn không phản ứng đến cậu liền liếc mắt một cái, tiện tay ném mấy thứ đồ Ôn Mộc mua ngày hôm qua.
Ôn Mộc nói tiếng “Cảm ơn”, tìm miếng băng ịn lên ngón tay. Tay vẫn ẩm ướt, miếng băng cũng không dán chặt, bị ướt nước thì không dán được nữa, Ôn Mộc chỉ có thể ném xuống rồi lại lấy một cái mới, kết quả vẫn là quên lau tay, cậu sốt sắng đứng bên cạnh Cố Thành Lâm, càng muốn chuẩn bị tốt, càng luống cuống tay chân.
“Cậu rốt cuộc đầu thai thành thứ ngu ngốc gì vậy?” Cố Thành Lâm thấy cậu lãng phí ba miếng băng, rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
“Tớ…” Ôn Mộc bị anh mắng đến sững sờ.
“Lau tay trước.” Cố Thành Lâm nói.
“Hả, ồ được.” Ôn Mộc kéo đại một cái khăn lau bên cạnh bồn rửa, định lấy lau tay.
“Dừng, ” Cố Thành Lâm ném cái ly trên tay xuống, “Leng keng” một tiếng liền vỡ nát, 20 đồng bay mất, Cố Thành Lâm nhức nhối, “Đó là khăn lau, dùng tạp dề của cậu đi.”
Ôn Mộc đáp lời, ném khăn lau qua một bên, dùng tạp dề xoa xoa tay, rồi lấy một miếng băng khác dán lên, làm xong hết, mới đối mặt với Cố Thành Lâm nói một tiếng: “Cảm ơn.” Do dự một chốc còn nói, “Tớ không phải đầu thai thành đồ ngu ngốc.”
Trên tay Cố Thành Lâm kẹp thuốc lá, cổ tay áo sơ mi quấn hai vòng, anh cao hơn Ôn Mộc khá nhiều, rũ mắt đã thấy cậu.
“Lần đầu tiên tớ đi làm, rất nhiều chuyện không để ý, huống hồ hôm qua cậu cũng để bị thương…”
“Cậu mắng tôi.”
“Hả?” Ôn Mộc choáng váng.
Cố Thành Lâm phun khói thuốc, phả hết lên mặt Ôn Mộc, Ôn Mộc bị sặc cổ họng lạnh lẽo, phản ứng lại ho khan vài tiếng, biện giải: “Tớ không mắng cậu, cậu đừng không nói đạo lý như vậy.”
Cố Thành Lâm rửa xong cái ly cuối cùng rồi hỏi: “Cậu thấy tôi giống đang nói đạo lý à.” Nói xong quay người ra khỏi cửa.