[Naruto] Tôi Là Himawari

Chương 3: Cắt tóc

Từ quán Ichiraku ra ngoài, cô cười tươi chào hai người trong quán, rồi nắm tay tiểu Naruto nói :"Naruto tiệm cắt tóc ở đâu vậy, có thể dẫn himawari đến đó không."

"Em muốn cắt tóc sao." Naruto quay đầu hỏi, chân bước điều điều dẫn cô đi về trước, cô gật đầu nhẹ giọng :"ừm nên cắt ngắn đi."

"Cắt ngắn, tại sao vậy." Naruto dừng bước kinh ngạc quay đầu lại, cô nhìn Naruto trước mặt nghiêm túc nói :"himawari không muốn tóc dài làm lý do để người khác lấy ra bắt nạt chính mình."

"Anh xin lỗi là anh quá yếu." Naruto cúi đầu cắn môi nhớ lại ngày hôm qua, tóc cô bị bọn nhóc đó nắm chặt trong tay.

Cô vươn hai tay năng mặt Naruto lên dịu giọng nói :"đừng tự trách mình, vậy sau này Naruto nhất định phải mạnh lên bảo vệ himawari có được không."

"Anh nhất định sẽ cố gắng, sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa." Naruto vỗ ngực cam đoan, cô cười khẽ cùng Naruto đến tiệm cắt tóc.

Thợ cắt tóc nhìn cô hỏi :"bé gái em muốn cắt như thế nào."

"Cắt ngắn." Thợ cắt tóc sờ mái tóc khỏe mạnh mượt mà hỏi lại :"ngắn một chút thôi phải không."

"Ngắn ngang vai." Cô lắc đầu, thợ cắt tóc tiếc nuối sờ sờ tóc cô, nhưng vẫn theo yêu cầu của cô cắt ngắn ngang vai, trả tiền xong cô cúi đầu chào thợ cắt tóc, rồi cùng Naruto ra về.

Cô nhìn số tiền có trong tay thật muốn khóc, kiếp trước tiền tiêu không hết, kiếp này tiền nông eo hẹp, thở dài một tiếng cô phải tìm cách kiếm tiền cải thiện cuộc sống của cô và Naruto mới được, trước mắt chỉ có thể trông chờ vào việc trợ cấp từ ngài Đệ Tam thôi.

Cùng nhau về nhà, Naruto bảo ra ngoài chút, cô gật gật đầu, đi vào nhà tắm ngắm kiểu tóc mới, lúc này mới cảm thấy thiếu thiếu, nhìn vào cổ lại không thấy dây chuyền đâu, cô nhíu mày suy tư rồi chạy đi tìm Hokage đệ tam.

"Cốc, cốc, cốc"

"Vào đi." Cô mở cửa vào phòng nhìn lão nhân cúi đầu làm việc chăm chú, đến gần nói :"chào ngài Đệ Tam."

"Là tiểu himawari à, sao thế." Đệ Tam buông tờ báo cáo trong tay xuống nhìn cô, cô ngước mắt nói :"cháu muốn hỏi trước khi ra đi ba mẹ có để gì lại cho cháu không."

Đệ tam hơi hơi kinh ngạc, sau đó đứng dậy mở một ngăn tủ lấy ra một cái hộp đưa cho cô nói :"mẹ cháu muốn ta để nó lại cho cháu."

"Cảm ơn ngài." Cô cúi chào đệ tam rồi nhanh chân đi về, Hokage đệ tam nhìn bóng lưng bé nhỏ của cô thì thầm "Minato, Kushina con gái của hai người, ta có cảm giác... con bé biết tất cả".

---

Trên đường quay về nhà, sẵn tiện đi qua chợ cô mua trứng và cà chua về, khi đi ngang qua một góc đường, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ, lần theo tiếng khóc cô kinh ngạc nhìn tiểu Sasuke, nhẹ nhàng đến gần cô nói :"cậu lạc anh trai à."

Tiểu Sasuke dụi dụi mắt, ngước nhìn cô bé đứng trước mặt, cô thấy Sasuke không lên tiếng nghĩ chắc là còn đang sợ hãi, cười dịu dàng bước đến gần vươn tay xoa xoa đầu tiểu Sasuke, rồi lấy một trái cà chua ra đặt vào tay Sasuke nói :"đừng sợ anh trai cậu sẽ sớm tìm ra cậu thôi."

"Sasuke." Itachi để lạc mất em trai đang lo lắng đi tìm, rốt cuộc cũng tìm được, Itachi thở phào một hơi chậm rãi lại gần gọi.

Sasuke đang ngơ ngác nhìn người dịu dàng an ủi còn cho mình đồ, đang muốn cảm ơn thì nghe giọng Itachi, Sasuke vui mừng đứng dậy chạy tới ôm lấy Itachi, Itachi dịu dàng xoa đầu Sasuke, cười ôn hòa nhìn cô nói :"làm phiền em rồi, cảm ơn em."

"Em cũng không có giúp gì, không cần cảm ơn em, em xin phép." Nghe Itachi cảm ơn cô vội xua tay, rồi cúi chào Itachi phất tay tạm biệt tiểu Sasuke, cô quay người đi về, Itachi cười ôn nhu đặt hai ngón tay trên trán Sasuke nói :"chúng ta về thôi."

"Dạ." Sasuke nắm lấy tay Itachi bước đi, hơi quay đầu lại nhìn theo bóng lưng khuất dần sau đám đông của cô.

Cô quay về nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng Naruto đâu, thở dài một tiếng cất trứng và cà chua vào tủ lạnh, rồi ngồi trên giường mở chiếc hộp ra xem, "cạch" chiếc hộp dễ dàng mở ra, cô cầm sợ dây chuyền đeo lên cổ, rồi vươn tay cầm quyển sách lên mở ra xem.

"Anh về rồi." Nghe giọng Naruto cô ngẩng đầu khởi quyển sách, liếc nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ, lúc này cô mới để ý trời đã tối, đặt quyển sách xuống giường rồi nhìn Naruto lại bị thương mặt mũi lấm lem, cô nhíu mày lo lắng đi đến kéo Naruto ngồi xuống nói :"Naruto tại sao lại bị thương vậy."

"Anh không sao." Naruto cười tươi gãi gãi đầu, cô cắn môi tức giận nói :"có phải Naruto lại đi quậy phá muốn được mọi người chú ý không, rồi lại bị mấy đứa trẻ đó đánh có phải không, Naruto sao lại không thương bản thân mình như thế chứ, sự công nhận của họ quan trọng như vậy sao."

Naruto mở to mắt nhìn cô đang tức giận, rồi cúi đầu nhỏ giọng nói :"anh không đi quậy phá, anh đi tìm bọn nhóc ngày hôm qua trả thù cho em."

Cô nghe vậy ngơ ngẩn cả người, nhìn đứa trẻ cúi đầu trước mặt, ánh mắt không nhịn được đỏ lên lên nói :"cho himawari xin lỗi, cũng cảm ơn Naruto."

Naruto ngẩng đầu lên lau nước mắt cho cô, cô dụi khoé mắt giọng hơi khàn nói :"Naruto hứa với himawari một chuyện được không, từ nay đừng bày trò chọc phá mọi người nữa, nếu Naruto thật sự muốn họ công nhận thì Naruto phải mạnh lên."

"Ưʍ... vậy làm như thế nào để mạnh lên, anh muốn bảo vệ em." Naruto nghiêng đầu chớp mắt hỏi, cô nhẹ giọng nói :"vậy bắt đầu từ ngày mai theo em luyện tập."

"Được." Naruto cười híp mắt, cô cười nhẹ đứng dậy đẩy Naruto vào phòng tắm, còn bản thân đi nấu mì bỏ thêm trứng ốp la vào kèm theo một hộp sữa, sau khi cùng Naruto ăn tối xong, cô đi tắm rồi đi ra chen chúc trên giường cùng Naruto ngủ.