Chương 5: Vân (1)
Kinh Vân, vừa là Kinh Giác, Hoắc Kinh Giác lại là Bộ Kinh VânAi sẽ trở thành địch nhân của hắn?
Ai sẽ nguyện ý làm tri kỷ của hắn?
Khi Hoắc Bộ Thiên lần đầu thấy Bộ Kinh Vân, lúc đó chính là ngày thành thân
của hắn với mẫu thân của Bộ Kinh Vân – Ngọc Nùng.
Năm đó, Bộ Kinh Vân chỉ mới năm tuổi.
Ở trong đôi mắt của đứa nhỏ, Hoắc Bộ Thiên phảng phất nhìn thấy sự cô độc
Đó là một loại cô độc khiến người ta không cách nào hiểu rõ, không ngờ sự cô
độc đó lại xuất hiện trong mắt của một tiểu hài tử.
Bởi vì, hắn so với mọi người đều muốn cô độc hơn....
Ngày đó, là một ngày đại hỉ khi trang chủ của Hoắc Gia Trang - Hoắc Bộ Thiên đi thêm bước nữa, trước cửa Hoắc gia giăng đèn kết hoa, cả sảnh đường tràn ngập tân khách uống rượu đàm tiếu tưng bừng, trên mặt mọi người đều tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Chỉ có một gương một không có hạnh phúc!
Đó là gương mặt của một tiểu hài tử.
Đứa nhỏ này đang ôm gối ngồi ở một góc tịch mịch của Hoắc Gia Trang, ánh đèn l*иg đỏ thắm chiếu lên người nó, hắt xuống mặt đất cái bóng nhỏ bé, tựa như rải rác khắp trên mặt đất là sự cô độc.
Chỗ nó ngồi cách xa mọi người đến lạ thường. Tâm của nó cũng thăm thẳm giống vậy.
Tất cả những loại vui sướиɠ hạnh phúc của thế gian với nó đều không có duyên.
Cho nên, khi Hoắc Bộ Thiên cùng đám tân khách đang hân hoan vui sướиɠ thì ở góc nhỏ kia, hắn lại nhìn thấy đứa nhỏ này, cũng như nhìn thấu sự cô độc trong nó.
Đứa nhỏ này vẫn đang lẳng lặng cúi đầu, cũng không biết suy tư cái gì, đột nhiên thoáng thấy một đôi chân to lớn đi cẩm ngoa bước lại, vừa cất đầu nhìn, nguyên lai là một hán tử có vầng trán cao xa lạ mặc cát phục đỏ tươi.
Hán tử này đúng là chú rể của hôn yến đêm nay – Hoắc Bộ Thiên.
Đứa nhỏ tựa như không có hứng thú với người trước mặt, chỉ đưa mắt nhìn một cái, rồi lại cúi đầu chìm vào trầm tư.
Thật ra Hoắc Bộ Thiên không nhận ra đứa nhỏ này, chỉ là thấy vị khách khác biệt ngồi đây, sao lại có một tiểu hải tử đáng thương co ro ngồi ở đây, trong một góc không ai để ý tới ? Cha mẹ nó thật tàn nhẫn, bèn bỏ qua đám tân khách tới đây xem đứa nhỏ này.
Hoắc Bộ Thiên hòa nhã hỏi :”Tiểu oa nhi, sao cháu lại ngồi một mình ở đây ?”
Không có trả lời.
Hoắc Bộ Thiên lậo tức biết ý, hỏi :”Cháu không thích nói chuyện?”
Vẫn không trả lời.
“Cháu không thể nói chuyện?”
Hoắc Bộ Thiên hỏi lại.
Đứa nhỏ vội vàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt quật cường dị thường.
Nó có một đôi mắt rất lạnh lẽo rất lạnh.
Hoắc Bộ Thiên không có cách nào khác, chỉ đành tiếp tục hỏi : “Nếu cháu hiểu được, sao trước tiên không cho ta biết cha mẹ ngươi ở đâu nhỉ ?”
Khóe mắt đứa nhỏ hiện lên một tia thương cảm, nhìn theo gian phòng mặt phía tây chập chờn ánh nến.
Đó là gian phòng tân hôn của Hoắc Bộ Thiên và phu nhân – Ngọc Nùng, lúc này nàng đầu đội hồng cân, ở trong đó chờ đợi.
Hoắc Bộ Thiên xoay mình sửng sốt, đánh giá từ trên xuống dưới đứa nhỏ này, hỏi :” Cháu,,,cháu là – Kinh Vân?”
Đứa nhỏ này xem ra cũng hiểu được hán tử trước mặt là ai, song trên mặt vẫn như cũ không hề có ý hưng phấn.
Hoắc Bộ Thiên kinh ngạc dị thường, đây là lần đầu tiên hắn gặp Bộ Kinh Vân. Dù trước đây, Ngọc Nùng đã từng nói qua với hắn là nàng có một nhi tử năm tuổi, nhưng từ đó không cho hắn cùng nhi tử mình gặp mặt. Nàng nói, nhi tử của nàng chỉ đem lại những điều bất hạnh.
Hôm này, rốt cục hắn có thể mặt đối mặt nhìn rõ ràng Bộ Kinh Vân.
Nhưng thấy đứa nhỏ này mày thô mắt sâu, đường nét không hề có một chút ngây thơ của trẻ nhỏ, cao lớn hơn so với những đứa bé cùng trang lứa, mặc dù không có người chăm sóc, cũng không buồn rầu, ngược lại còn lộ ra một cỗ khí chất khác hắn với người thường.
Bởi vì cỗ khí chất này, khiến hắn nhìn như là mây trên bầu trời phù du bất định, có thể nhìn mà không thể đến gần.
Tâm của hắn, có lẽ cũng như những đám mây mờ ảo, khó mà nắm được.
Vân(mây) thường vô định.
Mặc dù lúc này hắn thân mặc quần áo thô sơ cũ nát, cũng khó giấu nổi vẻ cứng cỏi đặc biệt của đôi lông mày, nó là một đứa nhỏ khác biệt dị thường.
Đột nhiên, Hoắc Bộ Thiên phát hiện ra điều gì đó, luôn miệng quát : “Phúc tẩu!”
Phúc tẩu nhanh chóng lên tiếng chạy đến, lão là nô bộc phụ trách chăm sóc cho mấy đứa nhỏ của Hoắc gia, dáng vẻ có chút hiền lành.
Hoắc Bộ Thiên mang theo ý trách móc nói : “-Phúc tẩu, sao ngươi không thay cho tân thiếu gia bộ đồ mới?”
Phúc tẩu biết rõ tính tình của lão gia hòa nhã, nhưng lúc này lại giận giữ khác thường, biết rõ hắn rất coi trọng người này, sợ đến lắp bắp mà nói : “Là...là tân phu nhân bảo lão nô không cần để ý tới thiếu gia..”
“Sao lại có chuyện này ?” Hoắc Bộ Thiên trong lòng một trận kinh ngạc, còn không rõ Ngọc Nùng vì sao lại đối đãi với cốt nhục thân sinh như thế. Phúc tẩu nói tiếp :” Nhưng lão nô thấy đứa nhỏ này một thân lam lũ cũng rất thương cảm, vì vậy liền nghĩ thay cho nó bộ đồ mới, ai ngờ nó bất chấp ôm chặt thân thể, thế nào cũng không chịu để lão nô thay y phục cho nó.
“Nga?” Hoắc Bộ Thiên sau khi nghe xong xoay mặt nhìn về phía Bộ Kinh Vân, phát giác trên mặt hắn lại nổi lên vẻ quật cường.
Hoắc Bộ Thiên hỏi :” Cháu không thích mặc cẩm y tú phục?”
Bộ Kinh Vân cũng không để ý tới hắn.
Lúc này Hoắc Bộ Thiên chỉ vào quần áo rách nát trên người Bộ Kinh Vân, nói :” Cháu chỉ thích mặc thô y ma bố này sao?”
Bộ Kinh Vân thấy hắn chỉ vào xiêm y của mình, thoáng chốc vội nắm chặt lấy vạt áo mình, lộ ra một thái độ đề phòng, Hoắc Bộ Thiên ngây người, hắn không ngờ được lòng cảnh giác của đứa nhỏ này đột nhiên mãnh liệt như thế, nó cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
Hoắc Bộ Thiên định thần nhìn kỹ ánh mắt của Bộ Kinh Vân, hắn muốn nhìn vào tâm tưởng nó, hắn muốn biết, trong đứa nhỏ này ngoại trừ cô độc ra, còn có những gì?
Nhưng, hắn chỉ nhìn thấy sự lạnh lẽo, lạnh khôn cùng.
Đến lúc này, Hoắc Bộ Thiên mới hiểu được Bộ Kinh Vân cũng không muốn tiếp nhận hảo ý của hắn, cũng không muốn tiếp nhận gia đình này.
Đám tân khách kia lại thúc giục Hoắc Bộ Thiên qua đó, hắn tự biết lúc này thật khó nói hết với Bộ Kinh Vân, không nhịn được thở dài nói :” Nếu cháu không thích mặc bộ đồ mới, cháu cứ mặc y phục của mình cũng được.”
Thật sự hắn vô kế khả thi, cũng không cho phép cưỡng bức Bộ Kinh Vân nghe theo.
Bộ Kinh Vân vừa nghe được, tuy không có ý cảm kích, nhưng hai mắt lại lấp lánh sáng ngời.
Hoắc Bộ Thiên lại không phát hiện, chỉ khoát tay với Phúc tẩu nói :” trước tiên ngươi phục đãi thiếu gia ăn một chút gì, sáng mai may cho nó vài bộ y phục giống vậy đi.”
Phúc tẩu luôn miệng vâng vâng, Hoắc Bộ Thiên sau khi truyền đạt, nhìn mặt Bộ Kinh Vân cười, nói :” Đêm rồi! dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể chịu được đói rét đây? Ngọc Nùng cũng thật là quá mức mà.”
Hắn vừa dứt lời lại bước về phía đám tân khách kia, bận rộn tiếp chuyện.
Đêm nay, khi Hoắc Bộ Thiên bước vào tân phòng, vén hồng cân trên đầu Ngọc Nùng lên, còn chưa kịp giao hoài hợp cẩn, bất ngờ hỏi nàng một câu :” Sao lại đối xử với con của mình như vậy?”
Ngọc Nùng thoạt đầu đôi mày liễu vừa nhíu, lập tức hiểu ý cười, nàng tuy không phải là tuyệt sắc, duy có lớn lên lại tiếu lệ động lòng người, xảo tiếu ngưng mắt như thế, tăng thêm vũ mị, Hoắc Bộ Thiên nhìn ở trong mắt tức giận cũng tiêu đi một nửa, chỉ nghe nàng láu lỉnh nói :” Chàng đã gặp nó chưa?”
Hoắc Bộ Thiên vuốt cằm, Ngọc Nùng liếc mắt nhìn hắn, hỏi :” Chàng quan tâm đến nó ?”
Hoắc Bộ Thiên chánh sắc nói :” Hoắc mỗ ta tuy là một kẻ mãng phu, nhưng mọi việc làm đều không thẹn với lương tâm! Há có thể để cho nàng rẻ rúng nhi tử mình như vậy ? ta nhất định sẽ vì Kinh Vân!”
Ngọc Nùng cười cười, trong nụ cười ẩn chứa ý không tin, nàng không tin trên đời này thật không có người không hề có tư tâm.
“Nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Hoắc Bộ Thiên kiên định, Ngọc Nùng cầm lấy bầu rượu, một bên rót rượu, một bên đáp :” Thϊếp đối với nó như thế, tất cả vì thϊếp chỉ ân hận đã sinh ra một đứa con như nó.”
Hoắc Bộ Thiên kinh ngạc, hắn không nghĩ tới từ một người thân làm mẹ lại mở miệng nói ra lời ấy, chưa kịp hỏi, lại thấy Ngọc Nùng nhìn vào trong chén rượu, tựa như ở trong đó hiện lên những chuyện cũ mờ mịt, lại buồn bã nói ......
“Bộ Uyên Đình cha của đứa nhỏ này, như trước đây thϊếp đã nói với chàng, là một người thợ đúc kiếm nhất lưu, không ngày nào là không muốn sưu tầm tinh kỳ hàn thiết trên đời, mục đích chỉ là để đúc kiếm. Khi thϊếp có mang đứa nhỏ này trong bụng, Uyên Đình đột nhiên nói muốn đi một chuyến đến nơi cực bắc xa xôi, tìm một khối hàn thiết chí bảo trong thiên hạ.Khi đó thϊếp đã hoài thai được sáu tháng, rất cần có người chăm sóc chiếu cố, cố thử khẩn nài hắn ở lại. Đáng tiếc, tâm địa hắn thật tàn nhẫn ra đi mà không lời từ biệt. Thϊếp không rõ vì sao hắn lại có thể vì đúc kiếm mà bỏ rơi vợ con, thϊếp chỉ là một nữ lưu yếu đuối, ngày sinh nở gần kề, lại còn đảm đương gánh vác những trọng trách trong nhà, hắn có từng đặt thân ở vị trí ấy mà nghĩ cho thϊếp, một nữ tử như thế sao có thể chịu đựng được?” Nói đến đây, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
Từ xừa đàn ông đều không nhạy cảm, Hoắc Bộ Thiên cho dù tuyệt không đồng ý với điều đó, nhưng giờ phút này lại khó tránh khỏi vì Bộ Uyênh Đình mà cảm thấy xấu hổ, không nghĩ đến trên thế gian lại có hán tử vì kiếm mà tuyệt tình như thế.
Ánh mắt của Ngọc Nùng hiện lên một vẻ phiền muộn, tiếp tục nói :” Nguyên nhân chính là như thế, Thϊếp trong lòng một mực thầm nghĩ nếu không phải có đứa nhỏ này, có lẽ cuộc sống cũng không gian khổ như thế, có lẽ còn có thể cùng với Bộ Uyên Đình đi tìm thiết! hết thẩy những bất hạnh này, đều là do đứa nhỏ này mang đến cho thϊếp......
“Thật vất vả mới đến ngày đứa nhỏ lâm bồn, lại tưởng rằng có thể thở phào một hơi, ai ngờ đứa nhỏ này khi sinh ra không kêu không khóc, trong lòng thϊếp vạn phần kinh nghi, có thể nào nó vừa sinh ra đã bị câm?”
Điểm ấy ngay cả Hoắc Bộ Thiên cũng khó kiềm chế lòng hiếu kỳ nói :” Nó quả nhiên bị câm sao?”
Đương nhiên không phải, bất quá nó cũng không giống những đứa trẻ bình thường một tuổi, hai tuổi mới bi bô học nói, mà khi ba tuổi thì mới biết nói, cũng không biết học được ở đâu, chữ đầu tiên nó nói cũng không phải là ‘mẹ’, mà là nhìn mây trên trời thét lớn một tiếng – Vân(mây)! Thϊếp vốn định đợi Uyên Đình trở về rồi mới đặt tên cho nó, nhưng cha nó mãi chưa thấy trở về, nếu chữ đầu tiên nó nói là vân, thϊếp liền đặt cho nó cái tên là Kinh Vân.”
Hoắc Bộ Thiên nghe câu chuyện kỳ lạ, đột nhiên nghĩ đến cỗ khí chất mờ ảo khác người của Bộ Kinh Vân, không khỏi tán dương :” Tên rất hay.”
Ngọc Nùng nói : ”Cho dù tên hay thì cũng có ích gì! Đứa nhỏ này cáng lớn lên càng cô độc, rất ít khi cùng người khác nói chuyện, cũng không hoạt bát, thường xuyên một mình ngồi ở góc tối, những người láng giềng cũng đều biết thϊếp có một đứa con quái dị. Cho đến năm Kinh Vân được bốn tuổi, cha của nó rốt cục đã trở về, là do người khác về báo lại! rốt cuộc hắn không tìm thấy khối hàn thiết kia, còn đang nhiễm bệnh trên đường, trở về nhà không lâu sau liền đổ bệnh chết.....”
Hoắc Bộ Thiên bùi ngùi, vận mệnh của nữ tử này quá đau khổ! Nhi tử của nàng sao có thể không khổ cực đây?
“Ngày Uyên Đình hạ táng, thϊếp khóc thành lệ nhân! Thϊếp không biết là vì vong phu chết mà cảm thấy bi thương, hay là bi thương cho chính mình? Thϊếp chỉ biết bản thân mình đau khổ hơn nhiều năm nay, tất cả là vì đứa con quái dị mà láng giềng châm biếm ban tặng, nhìn lại nó đang đứng bên cạnh thϊếp, cha của nó đã chết mà nó cũng có thể trấn định như thế? Tuyệt nhiên ngay cả một giọt nước mắt cũng không có! Thϊếp nhất thời lửa giận nổi lên, bất chấp tất cả láng giềng đang ở trước mặt, mở miệng mắng chửi nó là đồ súc sanh, lẽ thường mà nói, đứa nhỏ bị mẹ trách phạt sẽ sợ hãi gào khóc, song nó vẫn không khóc, thϊếp lúc nhẫn tâm, đưa tay bạt tai nó vài cái thật mạnh, nó chỉ nhìn chằm chằm thϊếp, không chỉ không khóc, mà còn một tiếng cũng không kêu! Thϊếp vì vậy đánh nó chửi nó điên cuồng, nó cũng không có né tránh, cũng không có chống cự, thϊếp một bên đánh, nhưng một bên trong lòng lại gào thét hàng trăm nghìn lần rằng :”Kinh Vân, cha mày đã chết, mẹ mày và mày sau này sẽ rất cô khổ a! mau khóc một chút đi, để cho mọi người đều biết ta không có sinh hạ một đứa con quái dị! nhưng, nó thủy chung vẫn cố chấp như cũ, có chết cũng không khóc! Sau đó đám láng giềng thấy thϊếp càng đánh đập càng hung bạo, đều tiến lên ngăn cản. lúc này mới khuyên bảo bớt giận. Nhưng từ đó về sau, thϊếp thật sự thất vọng với đứa nhỏ này, trước kia thϊếp phát hiện tất cả những bất hạnh nó mang đến cho thϊếp, sau đó lại vừa là người khó gần lập dị bị mọi người đàm tiếu, ngay cả cha nó hạ táng mà nó cũng không khóc, thϊếp tin rằng nếu thϊếp lâm chung thì nó cũng sẽ không vì thϊếp mà nhỏ xuống nửa giọt nước mắt! thất vọng, thϊếp không hề để ý tới nó, chỉ lo cho nó hai bữa ăn chỗ ngủ, để nó tự sanh tự diệt.
Ngọc Nùng nói xong câu cuối cùng thần sắc thảm thương, khóe mắt ẩn chứa lệ quang, Hoắc Bộ Thiên sau khi nghe xong tâm sự của nàng, cẩn thận suy nghĩ che chở nói :” Có lẽ, lúc đâu Kinh Vân không vì vong phụ mà khóc, bởi vì nó chưa bao giờ gặp qua cha nó, ở trong lòng nó, cha có thể còn xa lạ hơn so với láng giềng, thiết nghĩ, một đứa bé sao có thể có cảm tình đối với người xa lạ ?”
Ngọc Nùng im lặng, một hồi lâu mới nói :” Nếu đúng như thế, thϊếp cay nghiệt với nó hơn nhiều năm, hai người cũng không có một chút cảm tình! Cho nên dù thϊếp có chết trước mặt nó, nó cũng tuyệt đối không vì thϊếp mà đau khổ nhỏ lệ!.
Nàng thủy chung tin rằng mình không sai khi tự trách đứa con quái dị của mình, Hoắc Bộ Thiên cũng hiểu nói nữa cũng chỉ vô dụng, ngược lại còn làm không khí thêm căng thẳng. Vì vậy đưa tay nâng chén rượu Ngọc Nùng vừa rót, cười nói :” Vô luận như thế nào, ta Hoắc Bộ Thiên còn sống một ngày, nàng và Kinh Vân không cần phải vì kế sinh nhai mà khuất tất! đêm nay là cuộc sống tươi đẹp của hai ta, bỏ lại những chuyện ưu phiền! nào! Ngọc Nùng, trước tiên hai ta cạn một chén.
Ngọc Nùng nhìn vẻ mặt hắn tràn ngập thâm tình, bất giác vô cùng cảm động, lập tức rơi nước mắt mỉm cười, cũng nâng rượu cùng hắn cạn chén, nữ hài tử này dù sao còn có chút phúc khí.
Nhưng, con của nàng thì sao? con của nàng liệu có thể có chút phúc khí ấy ?