Chương 42: Thần Ma Hội (2)
Vì sao trong chân khí Bộ Kinh Vân lại tràn đầy một nỗi đau thương như thế? Hùng Bá không hỏi Bộ Kinh Vân, lão vờ như không có chuyện gì, tiếp tục truyền thụ võ công.Chỉ có Bộ Kinh Vân tự biết, cỗ chân khí chính tông kia là nội công độc môn của Hoắc gia, bởi vì kiếp pháp Hoắc gia lấy việc cứu người giúp đời làm cốt lõi nên nội công lẫn kiếm pháp đều rất nhu hòa.
Còn cỗ chân khí đầy đau thương kia chính là chiêu “Bi thống mạc danh” hắn học trộm được của hắc y thúc thúc nọ.
Hắn đã sớm dung hòa kiếm pháp “Bi thống mạc danh” cùng với kiếm ý và những đau thương trong lòng mình làm một, không ngờ được rằng chiêu này lạ làm cho người ta sợ hãi, mỗi khi hắn âm thầm luyện “Bi thống mạc danh”, trong cơ thể tự nhiên sinh ra một cỗ chân khí bi thương, mà cỗ chân khí này càng lúc càng tăng theo những ngày luyện tập không ngừng của hắn, kiếm pháp do hắc y thúc thúc sáng chế quả thực sâu không dò được!
Hùng Bá không truy hỏi Bộ Kinh Vân, bởi lão rất hiểu, dù có hỏi thế nào cũng không thể tìm ra đáp án, trong khi lão vẫn rất thích thú cái lạnh lùng của Bộ Kinh Vân, lại thích cả hai chữ “Kinh Vân” trong tên của hắn, chẳng cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần kẻ này quy thuận, vì mình mà bán mạng tức là lão đã đạt tới mục đích thu nhận đồ đệ rồi.
Còn về thứ chân khí thần bí trong cơ thể Bộ Kinh Vân, đối với Hùng Bá mà nói thì lại càng là chuyện tốt! Bởi lão có thể nhanh chóng đưa Bộ Kinh Vân làm chủ soái, có thể vì lão Nam chinh Bắc chiến ngay, ngu gì mà không làm?
Vì vậy, mới làm đệ tử của Hùng Bá chưa tới bốn tháng, Bộ Kinh Vân đã liên tục phụng mệnh xuất chinh, lần nào cũng khải hoàn trở về.
Cũng vì thế, lần này hắn nhận lệnh tấn công một sơn trại cách Di Ẩn Tự hai dặm, sau khi cho người báo tin, thừa dịp đám môn hạ đang chuẩn bị trở về Thiên Hạ Hội, Bộ Kinh Vân nhân đó đến thăm Bất Hư đại sư, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trước khi chết của Hoắc Liệt.
Đúng là sinh chẳng gặp thời, nếu không vì báo thù mà vào Thiên Hạ Hội thì liệu có bị biến thành công cụ chém gϊếŧ trong giang hồ?
Bộ Kinh Vân đang xuất thần thì bỗng nghe sau lưng truyền đến một giọng nói sợ sệt: “Thí chủ…” Hóa ra là tiểu hòa thượng mới báo tin cho Bất Hư đại sư.
Dựa vào âm thanh, Bộ Kinh Vân biết tiểu hòa thượng đứng rất xa, xem ra đúng là rất sợ phải đến gần mình, có lẽ là đã bị ánh mắt lạnh lùng của mình dọa cho phát hoảng. Cho nên Bộ Kinh Vân không quay đầu, hắn thật không muốn dọa tiểu hòa thượng kia chút nào.
Nhưng tiểu hòa thượng lại có vẻ không hiểu được ý tốt của hắn, thấy Bộ Kinh Vân không quay đầu thì càng hoảng hốt, khó khăn lắm mới mở miệng được: “Thí chủ, Bất Hư…đại sư…cho…mời!”
Đen trắng đối lập, nếu hòa lẫn vào nhau thì sẽ ra sao?
Tử thần cùng với cao tăng đắc đạo, hai thái cực gặp nhau, có thể là đấu tranh, lượng giải, hay là thành kẻ địch bất đắc dĩ?
Một hắc một bạch đang ngồi đối diện nhau thật lâu, cả tiểu hòa thượng cũng sớm dâng trà xanh rồi rón rén rút lui.
Hương trà thanh đạm tràn ngập cả không gian trắng toát, Bộ Kinh Vân từ lúc bước vào đến giờ vẫn không nói tiếng nào, bình tĩnh nhìn Bất Hư đại sư đang ngồi ở sau bàn.
Hết thảy dường như bị điều khiển, hắn và ông, qua qua lại lại, ai cũng muốn chiếm thượng phong, liệu hai bên có cảm giác gì đây?
“Ngươi, là Kinh Giác?” Bất Hư đại sư vô cùng kinh ngạc, ông không ngờ được Hoắc Kinh Giác nghe nói đã chết thảm lại thực sự băng lạnh như không có sinh mạng, giống y như một người chết.
Một người chết đã bị Đức Phật bỏ quên từ lâu lắm.
Bộ Kinh Vân không trả lời, chỉ chậm rãi lấy ra ba vật phóng lên bàn, Bất Hư đại sư thoáng nhìn qua không khỏi chấn động.
Ba vật này chính là hũ đựng tro cốt, nhưng đó không phải nguyên nhân khiến ông giật mình mà là ba cái tên khắc trên ba hũ tro cốt, khiến ông chỉ biết ngây ngốc nhìn.
Ba cái tên hiện lên rõ ràng, Hoắc Kế Niệm, Hoắc Kế Tiềm và Hoắc Liệt!
Bất Hư đại sư cứ đứng ngây ngốc nhìn tro cốt ba người, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Thiên Hạ Hội nhân cường mã tráng, muốn gϊếŧ Hùng Bá không phải dựa vào cái dũng thất phu là có thể làm được, lúc ra đi y cũng từng từ biệt ta, đáng tiếc là dù ta có khuyên bảo thế nào y vẫn cố chấp như cũ, không ngờ…từ biệt một lần đã thành cách biệt ngàn thu, ôi…”
Nói đến đây, Bất Hư đại sư đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài mấy tiếng, trong mắt thấp thoáng ánh lệ.
A! Ngay cả cao tăng tu hành cũng biết khóc!
Bộ Kinh Vân chăm chú nhìn Bất Hư, dường như không phải vì thấy cao tăng kia rơi lệ mà bật cười, ngược lại, trong ánh mắt lạnh lùng lại lộ ra một tia hoan hỉ hiếm có.
Lệ vì nhân tình mà rơi, hắn hoan hỉ vì Bất Hư đại sư còn chưa quên mất tình người hay là vì hắn chưa từng rơi lệ nên ngưỡng mộ người kia có thể khóc?
Đáng tiếc là Bất Hư đại sư chỉ chuyên chú vào tro cốt trước mắt mà bỏ lỡ vẻ mặt hiếm có này của Bộ Kinh Vân.
Thật lâu thật lâu sau ông mới quay lại nhìn thiếu niên toàn thân u ám kia, nói: “Chỉ có điều ta không ngờ được là đứa con trai thứ ba Hoắc Kinh Giác mà đại ca Hoắc Liệt coi trọng nhất, như y từng kể với ta, kẻ đã ngộ hết kiếm pháp Hoắc Gia, tưởng rằng đã chết trong trận hỏa hoạn thiêu Hoắc Gia, Hoắc Kinh Giác vẫn còn sống…”
Bất Hư ngừng lại, trầm tư một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng mà ta vẫn còn một điểm chưa rõ, hài tử, ngươi làm sao có thể lấy thi thể ba cha con họ từ Thiên Hạ Hội ra, lại còn hỏa táng nữa?”
A! Sao ai cũng có nhiều thắc mắc như vậy?
Hắc y thúc thúc cũng thế, Hoắc Liệt cũng thế, ngay cả Bất Hư đại sư cũng không ngoại lệ!
Nhưng Bộ Kinh Vân vẫn trả lời nghi vấn của Bất Hư, hắn lạnh lùng đáp: “Bởi vì ta là đệ tử thứ hai của Hùng Bá.”
Ngữ điệu của hắn cực kỳ lạnh lùng, giống như đang tiết lộ một kế hoạch vô cùng đáng sợ.
Bất Hư đại sư cực kỳ khϊếp sợ, nói: “Cái gì? Ngươi chính là…đệ tử Hùng Bá mới thu nhận Bộ Kinh Vân?”
Mấy ngày này, người trong giang hồ đồn nhau Hùng Bá mới thu nhận một đệ tử nhập thất không cười không khóc tên là Bộ Kinh Vân!
Hoắc Bộ Thiên không hề nói với Hoắc Liệt rằng Kinh Giác vốn có tên là Kinh Vân, nên Bất Hư cũng không biết đệ tử Bộ Kinh Vân của Hùng Bá lại chính là hậu nhân Hoắc gia Hoắc Kinh Giác, nay ông rốt cuộc đã biết, sao lại không rõ động cơ Bộ Kinh Vân lên làm đệ tử Hùng Bá?
Rồi nó sẽ thành một sát cục báo thù đầy máu!
Mà người tạo nên sát cục ấy lại chính là thiếu niên mười ba tuổi Bộ Kinh Vân!
Hắn là chủ mưu duy nhất, và có lẽ cũng là người hy sinh đáng thương nhất.
Bất Hư không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nói: “Không thể ngờ đượ…ngươi lại chính là…Bộ Kinh Vân! Hài tử, ngươi cũng biết là mình sẽ gặp biết bao nhiêu nguy hiểm phải không?”
Bộ Kinh Vân gật đầu.
“Vậy hẳn ngươi cũng biết, nếu cứ như vậy…ngươi sẽ chết?”
Không sai! Cô độc giữa biển người, thâm nhập địch trận, muốn dùng sức báo thù thì quả thực đã chẳng màng sống nữa rồi.
Nhưng chết có gì đáng sợ? Đối với Bộ Kinh Vân, sống đã không có gì vui vẻ, sao phải e ngại cái chết? Sao phải sợ chết?
Bất Hư đại sư khuyên nhủ: “Hài tử, hãy nghe ta nói, đừng trở về mạo hiểm nữa, hãy ở lại Di Ẩn Tự sống vui vẻ đi!”
Bộ Kinh Vân lắc đầu.
Bất Hư nói: “Ta cũng hiểu được ngươi sốt ruột báo thù là vì muốn báo hiếu, nhưng cha ngươi Hoắc Bộ Thiên dưới suối vàng mà biết được, nhất định sẽ không muốn ngươi vì báo thù cho y mà chết, lại càng không muốn ngươi mỗi ngày phải chịu thống khổ như vậy. Ta tin rằng y cũng hy vọng ngươi có thể lớn lên như một đứa trẻ bình thương, sau đó lấy vợ sinh con, sống thật hạnh phúc, quên hết mọi bất hạnh, đau thương, thống khổ, vì Hoắc gia mà sinh cành đẻ nhánh…”
Bất Hư đại sư nói không sai một chút.
Bộ Kinh Vân cũng tin chắc rằng nếu Hoắc Bộ Thiên dưới suối vàng có biết, nhất định không mong hắn báo thù. Bởi khi còn sống, Hoắc Bộ Thiên đã làm hết thiên chức một người cha, đã tận lực thay đổi Bộ Kinh Vân, hy vọng hắn có thể đi qua thời thơ ấu vui vẻ như những đứa trẻ khác, nên hiển nhiên sau này cũng không bao giờ muốn thấy Bộ Kinh Vân vì báo thù cho mình mà chịu đủ dày vò, sống trong thống khổ tối tăm!
Nhưng mà nếu có biết rõ tâm ý hắn thì sao chứ? Bộ Kinh Vân sao có thể quên tình cảnh Hoắc Bộ Thiên bị Biên Bức chém đầu biết bao thê thảm?
Còn cả Hoắc Liệt bị chính tay hắn chém đầu, hắn còn nhớ rõ máu trên đầu Hoắc Liệt như suối tuôn.
Máu thật nhiều, đường máu thật dài…
Chuyện xưa như một màn máu huyết, phủ lên tâm khảm hắn, khiến hắn lún sâu vào, khiến hắn không thể tự kiềm chế, khiến hắn cả đời cũng không thể quên được!
Bất Hư cũng lờ mờ đoán được, bèn hỏi: “Ngươi…không quên được?”
Bộ Kinh Vân vẻ mặt đờ đẫn, cũng không phủ nhận.
Ánh mắt Bất Hư lóe lên, đột nhiên lấy ra từ trên giá kinh thư xuống một bọc lụa trắng, nói: “Nếu chỉ vì quên không được, có lẽ việc này ta còn có thể giúp được một chút.”
Ông mở bọc lụa trắng kia ra, chỉ thấy trong đó có một viên thuốc cơ chừng đầu ngón tay.
Viên thuốc này tỏa ra ánh sáng âm trầm dị thường, Bất Hư không chút lo lắng đem viên thuốc thả vào trong chén trà xanh trước mặt Bộ Kinh Vân, viên thuốc rơi vào trong nước liền hóa thành một vòng xoáy…
Bất Hư hỏi: “Hài tử, ngươi từng nghe đến Mạnh Bà trà chưa?”
Mạnh Bà trà? Đó là thứ gì?
Bất Hư nói: “Tương truyền Mạnh Bà trà là thứ âm hồn uống trên đường xuống hoàng tuyền, âm hồn uống Mạnh Bà trà xong sẽ quên hết ký ức trước kia, sau đó đầu thai vào lục đạo, lại có mặt trên cõi đời, sinh ra lần nữa! Sư phụ ta lúc tại thế coi sóc Di Ẩn Tự này, tinh phật pháp, thông y lý, dùng sở học cả đời nghiên cứu, tìm vạn loại dị thảo, đến khi già thì tìm ra được một loại kỳ dược có công dụng như Mạnh Bà Trà, đó chính là viên thuốc ta mới bỏ vào trong chén trà của ngươi.”
Bất Hư nói tiếp: “Đáng tiếc, năm đó sư phụ tìm vạn loại dị thảo đủ luyện được hai viên thuốc này, luyện được chưa bao lâu thì ngài đột nhiên qua đời, có thể nói phương pháp luyện thuốc từ đây thất truyền…”
Giọng nói ông ngừng lại, bỗng chăm chú nhìn Bộ Kinh Vân, hỏi: “Hài tử, ta đoán trong lòng ngươi chắc hẳn đang thắc mắc, nếu luyện thành hai viên thì sao giờ chỉ còn một viên?”
Đúng thế, Bộ Kinh Vân cũng không hiểu vì sao giờ chỉ còn một viên.
Bất Hư bình tĩnh nói: “Bởi vì một viên khác được hòa trong trà mười năm trước đã bị ta uống.”
Lời vừa thốt ra, Bộ Kinh Vân cũng phải sửng sốt.
Nhưng Bất Hư lại ngẩn ngơ than nhẹ: “Những chuyện trước khi mười lăm tuổi ta đã không còn nhớ gì nữa, chỉ nhớ lúc tỉnh lại sư phụ nói với ta: Hài tử, ngươi quả thực có nhiều chuyện thương tâm, quên đi cũng tốt, từ nay về sau có thể chuyên tâm hướng phật…”
Bất Hư nói xong những lời này cũng thấy thổn thức khôn nguôi, không biết vì mất đi nửa phần ký ức, hay là bởi nhớ tới ân sư.
Bộ Kinh Vân tự nhủ, quả nhiên mình đoán không sai, Bất Hư đại sư quả thật tình người vẫn nặng, bởi chỉ có thế thì mới nặng lòng chuyện cũ đến thế…
Lúc này viên thuốc đã tan hết trong chén trà, trong chén thoáng một chút mờ đυ.c, tựa như hồng trần.
Bất Hư đưa chén Mạnh Bà trà hiếm có lên, nhìn nước trà mờ đυ.c trong chén, đột nhiên khẽ thở dài: “Đạo lý đối nhân xử thế, ân oán thị phi cũng như chén Mạnh Bà trà này, đυ.c trong khó phân biệt! Nhưng chỉ cần uống chén trà này xong thì có thể quên hết chuyện quá khứ, hài tử, quay đầu là bờ, ngươi mau uống nó đi!”
Nói xong, ông đẩy mạnh chén Mạnh Bà trà tới trước mặt Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân lẳng lặng nhìn chén Mạnh Bà trà, chỉ một thoáng thôi, những ân oán trong lòng giống như sóng gió mãnh liệt cuộn trào.
Hắn giống như lệ quỷ, tỉnh lại trước hận thù, nhưng đại thù còn chưa báo lại có cơ hội đầu thai, thật không biết nên đi con đường nào.
Nay Mạnh Bà trà đưa tới miệng, hắn uống hay không uống?
Nếu như không uống thì sẽ phải gánh những hận thù cao như núi, mỗi ngày đều phải sống trong bất an!
Nếu như uống thì có thể quên hết mọi ân oán, thậm chí quên hết thống khổ, đầu thai kiếp khác!
Nhưng nếu như vậy hắn làm sao có thể trả sâu dưỡng dục của Hoắc Bộ Thiên, làm sao mà đối diện với đại nghĩa gϊếŧ con của Hoắc Liệt?
Không thể uống!
Tinh Vệ lấp biển, hận không thể lấp đầy!
Chén Mạnh Bà trà này hắn không thể uống! Hắn xoay người, đưa tay đẩy trả chén trà, Bất Hư kinh ngạc nói: “Hài tử, ngươi đã như người chết, lại muốn chôn theo cả hạnh phúc lẫn tiền đồ của mình, làm như vậy có đáng không?” Bộ Kinh Vân kiên quyết nói: “Hai người đó đối với ta rất tốt, đây cũng là chút tâm ý cuối cùng cho bọn họ.”
Bất Hư nói: “Được lắm! Cũng không uổng kỳ vọng Hoắc Bộ Thiên dành cho ngươi, nhưng ngươi là con của cố nhân, dù thế nào ta cũng không để ngươi về chịu chết đâu! Hài tử, đừng trách ta mạnh tay!”
Bất Hư vừa nói vừa vận chưởng thu chén trà về, bàn tay ẩn hiện một cỗ nhu kình, rõ ràng là Tiểu Chuyển Nghiệp trong “Nhân Quả Chuyển Nghiệp Quyết” dùng để làm mất dũng khí đối phương, chiêu vừa xuất ra, chén trà của Bộ Kinh Vân trong chớp mắt đã được đưa lên kề miệng, Bất Hư càng nắm chặt hàm dưới Bộ Kinh Vân, kiên quyết mở miệng hắn ra, tiếp đó vẫn kình chấn động, nước trong chén trà bị chấn bay thẳng tới cái miệng nhỏ của Bộ Kinh Vân.