Phong Vân

Chương 37

Chương 37: Thỉnh nhĩ ký đắc ngã (1)
“Con à, Hoắc Gia kiếm pháp con đã thành thục hết chưa?”

“Tốt lắm! Thật là một đứa trẻ thông minh!”

“Ta hy vọng con có thể ghi nhớ kiếm pháp này trong tâm khảm.”

“Đó là bởi vì ta rất ích kỷ, chỉ cần con có thể nhớ kỹ kiếm pháp này, sẽ nhớ được ai đã dạy con.”

“Chỉ mong con sẽ không quên người cha mà không phải cha này.”

“Một tâm nguyện nhỏ nhoi này, con…có thể đồng ý với ta không?”

“Cảm ơn con! Con trai, xin hãy nhớ ta, mãi mãi nhớ gương mặt này…của ta!”

Hồng trần mệt mỏi, còn ngàn vạn chúng sinh.

Có người nổi tiếng, có kẻ tầm thường không ai hay, có người ở trong tổ ấm, có kẻ hiu quạnh lẻ loi.

Đủ mọi loại người đều chen chúc giữa chốn hồng trần.

Nên nếu tính hồng trần, chúng sinh đâu chỉ có trăm ngàn?

Biển người vô tận, năm tháng khôn cùng, hai thứ không liên quan lại gặp nhau ở một điểm, ở giữa được mấy chút cơ duyên? Bao nhiêu trùng hợp?

Nhưng cũng bởi cì trần gian có lắm chúng sinh nên thường có nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, tựa như không thể có lại xảy ra!

Giống như việc Bộ Kinh Vân gặp lại một người mà nó tuyệt đối không thể gặp lại.

Người này chính là cha dượng đã chết lâu ngày của nó --

Hoắc Bộ Thiên!

Gương mặt ấy gần Bộ Kinh Vân trong gang tấc!

Hắn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt này, ngay cả mỗi sợi râu cũng không thể che giấu.

Không!

Không phải Hoắc Bộ Thiên!

Người trước mặt không phải Hoắc Bộ Thiên, Bộ Kinh Vân có thể khẳng định.

Người này tuy giống Hoắc Bộ Thiên như đúc nhưng không phải Hoắc Bộ Thiên!

Khác biệt rõ ràng nhất chính là ánh mắt. Ánh mắt Hoắc Bộ Thiên luôn tỏa ra một thứ tình cảm nhu hòa, người này lại có ánh mắt mạnh mẽ như lửa cháy.

Nhưng nam nhân giống hệt Hoắc Bộ Thiên nay rốt cuộc là ai?

Hắn rốt cuộc là ai?

Bộ Kinh Vân lặng lẽ nhìn gã, gã cũng lặng lẽ nhìn lại nó.

Nó có thể nhìn thấy trong ánh mắt hán tử kia, dường như gã cũng nhận ra nó.

Có lẽ không chỉ là nhận ra mà còn vô cùng quen thuộc.

Hai người đứng nhìn nhau, trong lúc xung quanh vang lên từng hồi tiếng kêu thảm thiết.

Hán tử này như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng nhìn quanh, đáng tiếc là đã quá muộn…

Hành lang dài đen mịt mù thoáng trông như một lối đi xuống địa ngục.

Hai bên vách tường của hành lang, cứ hai trượng mới có một ngọn đèn, ở giữa có phải là những oan hồn nhọc nhằn không thể nào biện bạch?

Không sai! Đây chính là một con đường xuống địa nguc!

Bởi vì cuối con đường là một nơi gắn đầu oan hồn chết thảm – thiên lao!

Thiên lao không phải ở trên trời mà là ở sâu dưới lòng đất!

Đây là nơi nhốt trọng phạm, trọng phạm thì sẽ đi vào ba con đường.

Một là bị tù chung thân, một là bị tra tấn đến chết, một là bị xử quyết.

Giây phút này, hành lang thiên lao yên lặng như vực sâu, chỉ có một vài tiếng bước chân hiếm hoi vang lên.

Tiếng bước chân này chậm mà nặng nề, giống hết như tử thần sắp sửa buông một khúc nhạc dạo.

Trăm thủ vệ ngoài thiên lao lập tức cảnh giác, nơi này lần đầu có khách đến, vậy thì tiếng bước chân này rốt cuộc là ai?

Bọn họ rất nhanh có được đáp án, ở trên cầu thang trên hành lang dài có một bóng đen chậm rãi bước xuống.

Đám môn hạ này quanh năm suốt tháng canh gác thiên lao nên đã sớm quen với hắc ám, nhưng bóng người này lại tỏa ra một thứ khí độ hắc ám, hắc ám bao quanh khiến cho bọn họ nhất thời không nhìn rõ người tới là ai.

Người này tựa như hòa làm một với hắc ám…

Không! Không thể nói là hòa làm một được mà phải nó, y vốn là hóa thân của hắc ám và tử vong!

Y chậm rãi theo bóng đêm bước lại gần, nhóm thủ vệ cuối cùng cũng nhìn thấy lệnh bài thông hành trên tay y, cũng nhìn thấy gương mặt tái nhợt vô tình của y.

Quả nhiên là hóa thân của hắc ám và tử vong! Chính là Bất khốc tử thần tiếng tăm truyền khắp trong ngoài Thiên Hạ Hội – Bộ Kinh Vân!

Thủ vệ liền đưa Bộ Kinh Vân tới thiên lao, xuyên qua cửa, chỉ thấy thiên lao bị tàn phá tan hoang, ngói tan gạch vỡ, lạnh lẽo vô cùng, không biết có mấy ai sống được dưới này.

Trong lao có một dãy dài cửa sắt, trong đó hết mười chín cửa mở toang hoác, không có lấy một bóng người, có thể đoán ngay rằng phạm nhân đã sớm chết hết rồi.

Những năm gần đây Hùng Bá mù quáng gϊếŧ sạch những kẻ đối đầu, người chết oan không ít, vậy thì đám tù phạm này chắc hẳn cũng là kẻ đối đầu Hùng Bá.

Bọn họ bị hại chết trong ngục này, sau khi chết có còn ôm hận? Có thể luân hồi? Có thể tái sinh?

Hay cũng giống như Bộ Kinh Vân…

Oan hồn vương vất, quyết chí báo thù?

Trong thiên lao rộng lớn có hai cánh cửa sắt vẫn khóa chặt.

Hôm nay Bộ Kinh Vân chỉ cần tiến vào một cửa sắt sẽ gặp được một người nó không thể tin là có thể gặp, còn cửa tù kia là một kẻ thù của Hùng Bá mà nó không có hứng thú biết, cũng không thể biết được.

Thủ vệ mở khóa, vẻ mặt nịnh hót, cung kính nói: “Vân thiếu gia, mời.”

Hắn gọi là Vân thiếu gia bởi vì từ hôm nay Bộ Kinh Vân đã là đệ tử nhập thất thứ hai của Hùng Bá, chính thức vào ở trong Phong Vân các. Hùng Bá có lệnh, không ai được phép gọi thẳng tên Bộ Kinh Vân, nếu không gϊếŧ không cần hỏi.

Như vậy cũng đủ thấy rằng Hùng Bá coi trọng kẻ này ra sao.

Mọi người đều cực kỳ ngưỡng mộ tên đầu gỗ không khóc không cười này, ai ai cũng như viết sẵn bốn chữ “Khát vọng thành danh” trên mặt vậy.

Đương nhiên, người ngoài nhìn vào có thể nói, với một thiếu niên mười ba tuổi mà có thể trở thành đệ tử nhập thất của kiêu hùng đương thế Hùng Bá thì tiền đồ cao không ai tính nổi.

Trong một đêm đó, tất cả mọi người đều cho rằng Bộ Kinh Vân đã có được rất nhiều, rất nhiều…

Nhưng mà nó mất gì?

Tuổi thơ của nó, cha dượng của nó, hy vọng của nó, “Ngọn đèn” trong lòng nó…

Liệu có ai hiểu được điều đó hay không?

Nó chỉ mong chưa từng phải như bây giờ, cũng chưa mất đi những dĩ vãng kia.

Nếu như có thể một lần ước, nó nguyện rằng hết thảy chưa từng xảy ra…

Chỉ có điều, ngay cả được trở thành đệ tử nhập thất của Hùng Bá rồi thì Bộ Kinh Vân vẫn chưa được truyền Bài Vân Chưởng, như đêm qua tám gã thích khách che mặt đến ám sát bang chủ, tuy rằng nháy mắt Thiên Hạ Hội đã dẹp yên, năm tên thích khách bị gϊếŧ ngay, ba gã còn lại bị bắt cũng phải chịu cảnh tù đày không thấy mặt trời trong thiên lao…

Việc này khiến cho Hùng Bá thêm bận, bận sắp xếp điều phối lại thủ vệ Thiên Hạ Hội. Vì muốn củng cố phòng vệ nên trong lúc này cũng không thể quan tâm Bộ Kinh Vân được.

Hơn nữa lúc nãy Hùng Bá lại giao lệnh bài dặn đồ đệ mới đến tra khảo ba gã thích khách còn lại xem thử chúng có còn vây cánh nữa hay không.

Đây cũng chính là điều Bộ Kinh Vân mong muốn, trong ba gã thích khách có một người giống Hoắc Bộ Thiên như đúc.

Nó rất muốn biết người thích khách kia rốt cuộc là ai.

“Két” một tiếng, cửa sắt nặng nề mở ra, Bộ Kinh Vân chậm rãi bước vào trong, ánh mắt lạnh lẽo sáng ngời trong bóng đêm. Trong căn phòng bài trí sơ sài, chỉ thấy ba bóng đen phủ phục trên đất.

Nó nghiêng mặt liếc nhìn thủ vệ phía sau, giống như tử thần đang ra lệnh. Thủ vệ hiểu ý, cười nói: “Thuộc hạ xin cáo lui.”

Y nói xong thì khom người bước ra, thuận tay kéo cánh cửa sắt lại.

Bên trong thật sự quá tối tăm, Bộ Kinh Vân bèn lấy hỏa tập thắp ngọn đuốc trên tường lên, bên trong chợt sáng sủa hẳn lên.

Ánh sáng soi rõ ba người bị xích sắt trói hết cả tay chân, trong đó một người con trai chừng mười bảy tuổi, một người khác tầm hai mươi, và người cuối cùng dĩ nhiên là hán tử mà Bộ Kinh Vân muốn gặp.

Ba người thân đầy vết thương, dĩ nhiên là đã bị nghiêm hình tra khảo không biết bao nhiêu lần, lúc này gặp ánh đuốc sáng ngời, tinh thần vốn bị tác động nhưng bỗng nhiên trước mắt lại tối sầm.

Không phải bởi ngọn đuốc lại tắt mà chính là vì thứ đập vào mắt họ, không phải một môn hạ bình thường vào mà là một thiếu niên áo đen có vẻ ngoài lạnh lẽo như băng.

Toàn thân một màu đen như chính nội tâm tịch mịch tựa vực sâu của nó.

Một cái vực sâu tịch mịch vĩnh viễn không thể lấp đầy, cũng không thể nào đo được.

Tên thích khách nhỏ tuổi vẻ mặt hiên ngang mắng: “Phi! Chó săn! Đừng hòng nghĩ đến chuyện ép khai, chúng ta vốn không có đồng đảng nào hết!”

Hán tử giống Hoắc Bộ Thiên như đúc kia nhìn thấy Bộ Kinh Vân lại nói ra một câu nó nằm mơ cũng không nghĩ tới được.

Hắn chỉ bình tĩnh nói: “Kinh Giác, là ngươi hả?”

Kinh Giác?

Kinh Giác?

Kinh Giác?

Hai chữ này giống như búa tạ thi nhau đánh thẳng vào tai Bộ Kinh Vân, khiến thân hình vốn bình tĩnh ấy không khỏi chấn động.

Kinh Giác…

Chẳng biết đã bao lâu rồi không ai gọi nó như thế. Người đặt cái tên này cho nó là Hoắc Bộ Thiên đã biến mất ba năm, Hoắc Kinh Giác cũng đã biến mất ba năm, ai ngờ hôm nay lại có thể xuất hiện lần nữa!

Hán tử này không chỉ có vẻ ngoài giống Hoắc Bộ Thiên một cách kỳ lạ mà ngay cả tiếng nói phát ra cũng như bởi cùng một người. Hai chữ “Kinh Giác” cũng ẩn chưa sự thân thiết vô cùng, không ngừng vương vất bên tai Bộ Kinh Vân.

Nhưng Hoắc gia đã sớm bị diệt sạch, trên đời này sao lại có người biết nó là “Kinh Giác”?

Hán tử nọ vẫn chăm chú nhìn Bộ Kinh Vân, xem ra cũng nhận thấy được những phản ứng đặc biệt của đứa trẻ này, trong đôi mắt y bỗng rơm rớm nước, nói: “Quả nhiên ta đoán không sai, ngươi đúng là -- Kinh Giác!”

Bộ Kinh Vân bình tĩnh đứng đó, bất động rất lâu, những chuyện trước mắt xảy ra mà không biết ứng phó thế nào, nên chỉ có thể bình tĩnh đứng thẳng.

Nhưng hán tử nọ đã không thể chờ được, vội vàng đưa cánh tay lòng thòng xích sắt lên cởi cái mũ xuống, lấy từ trong mũ ra một vật.

Một bức thư cũ nát hết mức, trên thư đề tên người nhận là “Hoắc Liệt ngô đệ”!

“Liệt đệ: Cuộc sống của thống lĩnh trong cấm cung ra sao? Vi Huynh thực lo lắng. Tháng tám này là đại thọ của vi huynh, chúng ta đã sáu năm rồi không gặp, vậy sao không nhân dịp này an hem hội ngộ một lần? Đệ có nhớ vi huynh vẫn gửi thư nhắc đến đứa con thứ ba Kinh Giác không? Nó mặc dù trời sinh tính tình không cởi mở nhưng không phải xấu, lâu nay huynh thấy cả hai đứa con mình đều kém tài, chỉ có đứa này là có kì bẩm thiên phú, chừng học hết chân truyền Hoắc Gia kiếm pháp, sau này nhất định có thể đem Hoắc Gia kiếm pháp phát dương quang đại. Cho nên vi huynh có ý định sẽ nhân ngày đại thọ sẽ tuyên bố với gia đình bạn hữu rằng Kinh Giác sẽ là người thừa kế Hoắc Gia trang tương lại. Hy vọng Liệt đệ đêm đó có thể đến làm chứng. Huynh Bộ Thiên cẩn bút.”

Liệt đệ?

Bộ Kinh Vân cẩn thận kiểm tra bức thư mà hán tử kia giao cho, quả thật đúng là bút tích của Hoắc Bộ Thiên, dù nó có bình tĩnh đến đâu thì cũng khó tránh khỏi run lên nhè nhẹ.

Hóa ra người này chính là em trai Hoắc Bộ Thiên Hoắc Liệt, sao lại chưa từng nghe ông nhắc đến người này bao giờ?

Hoắc Liệt nói: “Từ khi ta thành danh kiếm nghệ đến nay đều ở trong cung đảm nhận chức vụ thống lĩnh, bởi vì chuyện cơ mật nên khó có thể lui tới với gia đình hay bạn bè, đại ca cũng không kể nhiều về chuyện của ta. Nhưng huynh đệ ta vẫn thường thư từ qua lại, trong thư đại ca vẫn luôn nhắc tới ngươi. Huynh ấy nói, Kinh Giác tuy bề ngoài lạnh như băng nhưng kỳ thật trong lòng không thế. Huynh ấy còn còn ngươi là một đứa trẻ hiểu rất nhiều chuyện…”

Huynh ấy nói, huynh ấy nói, huynh ấy nói…

Nhớ tới từng câu từng lời của Hoắc Bộ Thiên lúc còn sống, Hoắc Liệt cứ nghẹn ngào, không thể nói thêm được nữa.

Lòng Bộ Kinh Vân lại chùng xuống thêm một phần.

Trời ơi! Hoắc Bộ Thiên đã dự định trao quyền thừa kế cho nó!

Hèn gì ông muốn Bộ Kinh Vân đến bữa tiệc đêm đó phải ăn mặc cho đàng hoàng một chút.

Người cha không phải cha này sớm đã vạch ra con đường tương lai cho “Đứa con họ Bộ” là nó rồi!

Đáng tiếc, cho dù Hoắc Bộ Thiên có bỏ tâm huyết thế nào, cố gắng vì tiền đồ Bộ Kinh Vân ra sao…

Trong một đêm ấy, ngọn lửa lớn thiêu trụi Hoắc gia cũng thiêu luôn toàn bộ tâm huyết của ông thành tro bụi, hóa thành con đường máu mà cả đời Bộ Kinh Vân cũng không đi hết!

Huyết lộ mịt mờ, chẳng biết đâu là điểm cuối.

Bộ Kinh Vân một mình bước đi.

Nhưng nó vẫn cảm thấy những nhọc nhằn lẫn nhục nhã phải chịu bao năm qua hoàn toàn xứng đáng.

Bởi vì tất cả đều là vì báo đáp ân tình của Hoắc Bộ Thiên.

Hoắc Liệt vốn tưởng rằng Bộ Kinh Vân đang nhớ đến Hoắc Bộ Thiên thì chắc sẽ nước mắt chảy ròng, ai ngờ nó kiểm tra bút tích anh trai mình xong, ngoại trừ hai tay chỉ run nhè nhẹ, còn lại thì như thể thờ ơ với tất cả. Hoắc Liệt thầm nghĩ, lời anh trai nói quả không sai, đứa trẻ này quả thực lạnh lùng đến kì lạ, để phá vỡ sự trầm mặc nơi này, Hoắc Liệt chỉ hai người con trai bên cạnh nói: “Hai đứa này là con của ta, Kế Tiềm và đứa nhỏ là Kế Niệm.”

Hoắc Liệt nói: “Đêm đại thọ ấy, ba cha con chúng ta cùng đến, nhưng không ngờ khi đến nơi thì đã quá muộn, Hoắc gia trang đã sớm biến thành một biển lửa…” Đúng vậy, hết thảy đều đã quá trễ.

Thời gian lúc nào cũng thích trêu người như thế, nếu như đêm đó Hoắc Liệt tới kịp thì nó đã trở thành một thích khách tới ám sát Hùng Bá lần này chứ không phải là đệ tử của lão.

Thích khách và đệ tử là hai thứ thân phận khác xa nhau, quả thực là trò đùa lớn nhất của thời gian.

Có khi chỉ kém có ba khắc như thế là đã thành nỗi tiếc nuối cả đời, Bộ Kinh Vân rất hiểu điều đó.

Cả đời nó cũng không thể quên, ngay đúng lúc nó quyết định gọi Hoắc Bộ Thiên một tiếng cha, cũng chỉ chậm một khoảnh khắc mà Hoắc Bộ Thiên đã không thể nào nghe được thanh âm đó.

Nỗi tiếc nuối này vĩnh viễn không thể nào nguôi ngoai.

Tất cả đều vì thời gian.

Hoắc Liệt nói tiếp: “Sau đó, gian khổ bao lần ta mới biết được mọi chuyện là do Hùng Bá gây nên, nhưng ngại thế cô lực yếu nên chưa thể báo thù ngay được. Cho đến năm nay, ta có duyên gặp được vài người từng bị Thiên Hạ Hội bức hại nên cùng thề gϊếŧ Hùng Bá, cuối cùng, đêm qua tám người chúng ta đến ám sát Hùng Bá…không ngờ…Ài…” Nói tới đây, Hoắc Liệt không khỏi thở dài một tiếng, liếc nhìn Bộ Kinh Vân một cái. Thấy nó vẫn lặng lẽ như trước, y bèn hỏi: “Này con, ta thật sự không hiểu được sao ngươi có thể may mắn thoát khỏi đó, sao lại làm đồ đệ Hùng Bá?”

Đôi mắt Bộ Kinh Vân mờ mịt xa xăm, xưa nay nó chẳng mấy khi mở miệng, lúc này càng không biết phải nói sao.

Đứa con nhỏ Kế Niệm chợt cướp lời nói: “Hắc, theo con thấy có một nguyên nhân rất dễ hiều, chắc là y thích hư danh.” Nói xong, trên mặt nó lộ vẻ tự tin rằng mình đúng.

Bộ Kinh Vân nghe thấy nhưng không hề phản ứng.

Người con cả Kế Tiềm ở bên lắc đầu nói: “Nhị đệ, đừng vội kết luận như thế, ta thấy Kinh Giác không phải người như vậy đâu.”

Kế Niệm hèn mọn nói: “Hắc, nói mới nhớ, y có phải họ Hoắc đâu, cũng chẳng có quan hệ gì với bá phụ cả. Thử hỏi ai mà chẳng muốn trở thành đồ đệ của kiêu hùng đương thế? Nếu không phải như thế thì y đã không đổi tên lại là Bộ Kinh Vân, đủ thấy y đã quên sạch ơn dưỡng dục ngày xưa của bá phụ rồi.”

Hoắc Liệt đau lòng nghe con nói lời tổn thương người khác, khẽ quát: “Niệm nhi, đừng quá đáng thế, bá phụ con tuyệt đối không nhìn sai người đâu.” Kế Niệm bị cha trách cứ, nhất thời không dám lên tiếng.

Hoắc Liệt quay lại chăm chú nhìn Bộ Kinh Vân, buông từng tiếng hỏi: “Con à, ngươi gia nhập Thiên Hạ Hội có phải để báo thù cho đại ca?”

Chỉ khi nghe thấy hai chữ “báo thù” thì Bộ Kinh Vân mới thực sự có phản ứng, chậm rãi nhìn lại Hoắc Liệt, trong đôi mắt tối đen hiện lên một thoáng cảm kích.

Hoắc Liệt sao lại không nhận ra sự cảm kích của nó, trong lòng quặn thắt, nói: “Tốt lắm, đại ca ta quả nhiên không nhìn nhầm người.” Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ, lại nghe thấy thủ vệ bên ngoài nói: “Vân thiếu gia, bang chủ cho mời.”

Bộ Kinh Vân liếc nhìn ba người một cái, biết không thể ở lâu, bèn lạnh lùng xoay người, chậm rãi bước đi.

Kế Niệm nhìn bóng dáng của nó, vẫn không thể thấy vừa mắt, nói thầm: “Chậc! Đi gì chậm thế chứ!” Hoắc Liệt bùi ngùi thở dài nói:”Làm một người mà cả đời phải gánh trên lưng một cái gánh chính y cũng không thể mang nổi thì sao có thể đi không chậm chứ! Ôi…”