Phong Vân

Chương 35

Chương 35: Bất khốc tử thần (3)
Hùng Bá nhìn thấy bộ dáng nó như vậy thì càng vui mừng, khóe miệng lóe lên nụ cười, đột nhiên bước tới hỏi: “Ngươi, là Bộ Kinh Vân phải không?”

Hai mắt Bộ Kinh Vân vẫn không rời khuôn mặt Hùng Bá, mặt không lộ một chút cảm xúc nào, chậm rãi gật đầu.

Hùng Bá thấy thiếu niên không mở miệng trả lời mình thì không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức nhớ lại Văn Sửu Sửu từng nói đứa trẻ này không bao giờ nói cười, nên cũng không để tâm, càng cười vui vẻ nói: “Được lắm! Không hổ là Bộ Kinh Vân, ngươi quả nhiên không làm lão phu thất vọng! Ha ha…”

Tiếng cười rất hào sảng, thoáng nghe như tiếng rồng ngâm tận chín tầng trời, hàm ẩn nội lực thâm hậu, nhất thời khiến cho cát đá bay lên, giống như trời đất cũng không dám làm trái ý lão, phải cười cùng lão!

Hùng Bá cười, trời đất cũng phải cười theo!

Đám môn hạ nghe tiếng cười bất thình lình của bang chủ đều lấy làm kinh ngạc không thôi, mà chuyện kế tiếp lại càng khiến bọn họ không tưởng tượng nổi!

Ngay giữa tiếng cười chấn thiên ấy, Hùng Bá đột nhiên xuất thủ!

Trong nụ cười ẩn chứa sát ý, lão vung chưởng đánh xuống gáy Bộ Kinh Vân!

Một chưởng này ẩn chưa nội kình mạnh mẽ, vừa nhìn là biết ngay một chiêu đoạt mệnh, ai nấy đều thấy trước Bộ Kinh Vân sẽ bị đánh vỡ đầu mà chết ngay lập tức…

“Oành” một tiếng, một chưởng này không đánh vào đầu Bộ Kinh Vân mà lại im lặng dừng lại trong không gian, trước mặt nó hai tấc!

Chiêu tuy dừng nhưng dư thế vẫn chưa hết, khí kình dọc theo sau gáy Bộ Kinh Vân đánh thẳng xuống đất dưới chân nó, mặt đất lập tức bị đánh vỡ nát tan tành!

Giỏi cho Hùng Bá! Một chiêu này vận kình chuẩn không thể tưởng tượng được!

Chiêu này vốn thế tới mạnh mẽ điên cuồng, muốn dừng lại hai tấc trước mặt Bộ Kinh Vân đã khó, muốn dừng ở đó mà không làm bị thương nó còn khó hơn, lại muốn dùng dư kình đánh nát mặt đất phía dưới thì khó hơn nhiều nữa!

Nhưng ba cái khó này Hùng Bá đều làm được trong một chiêu, công lực quả thực cao không thể nào tưởng được, ngồi được vào vị trí bang chủ này không phải nhờ vận may, cũng không phải hư danh!

Nhưng cho dù một chưởng này bá đạo như thế nào, làm người ta sợ hãi ra sao thì thần sắc Bộ Kinh Vân vẫn bất động như trước.

Mặt chưa động.

Tay chưa động.

Chân chưa động.

Thân chưa động.

Không ngờ nó vẫn bất động.

Nó bất động.

Hùng Bá làm vậy là muốn thử xem định lực Bộ Kinh Vân ra sao, nên ra tay không hề khoan dung nửa phần, thầm nghĩ dù là cao thủ hạng nhất cũng khó tránh khỏi việc bị một chiêu bất thình lình này làm cho sợ hãi!

Không ngờ, Bộ Kinh Vân vẫn vững vàng đứng đó, vẫn không có một chút cảm xúc nào biểu lộ ra, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Đây là – định.

Ba năm qua, hơn ngàn đêm cô tịch, Bộ Kinh Vân lặng lẽ nằm trong tháp gỗ lạnh lẽo tự thề với lòng mình, để báo đáp công ơn dưỡng dục năm năm của cha dượng Hoắc Bộ Thiên, nó nhất định phải chịu được những dày vò khuất nhục, nó nhất định phải chiến thắng được vận mệnh trước mắt, nó nhất định phải báo thù!

Muốn chiến thắng vận mệnh trước mắt, nó phải luyện cho tâm mình trở thành cứng rắn vô cùng, nó phải vượt qua nỗi sợ hãi đối với cái chết, chỉ cần không sợ chết thì mới có thể bất động, mới có thể “định”!

Nhân định không những thắng được nhân mà còn có thể thắng thiên!

Hùng Bá thấy đứa nhỏ này gặp biến cũng không sợ hãi, trong lòng càng mừng, nói: “Thái Sơn có sập trước mặt cũng không sợ, lúc nãy khi lão phu đánh xuống một chưởng, ngươi không sợ thật chứ?” Lão còn nghi ngờ, bèn hỏi lại một lần nữa, Bộ Kinh Vân vẫn chậm rãi lắc đầu. Hùng Bá hỏi: “Vì sao không sợ?”

Bộ Kinh Vân lạnh lùng phun ra một câu: “Không sợ là không sợ.”

Cuối cùng nó cũng phá lệ mà mở miệng nói một câu, ngữ điệu trầm thấp lại chậm rãi, nhỏ như tiếng than, tựa như tiếng than phát ra từ chỗ sâu kín nhất trong lòng nó!

Đúng vậy! Không sợ là không sợ, phải giải thích sao nữa chứ?

Ở trên đời này, con người ta ai chẳng sợ một người hay vật gì đó, cũng như rất nhiều người đều sợ một cái gì đó, nhưng đều không thể giải thích.

Bộ Kinh Vân chỉ biết mình không sợ Hùng Bá, nó căm hận Hùng Bá!

Nếu lòng hận thù có thể cách không gϊếŧ người thì Hùng Bá đã sớm bị nó băm vằm, chết không toàn thây rồi.

Nhưng mà nó làm sao có thể? Cho dù bây giờ nó có cầm kiếm trong tay, cho dù Hùng Bá gần trong gang tấc, chỉ cần nó ra tay, Hùng Bá lắc mình là né được.

Với năng lực hiện giờ của nó, vốn không thể nào gϊếŧ được Hùng Bá, tuyệt đối không thể!

Chi bằng…

Chờ khi nó thành thục.

Nó tuyệt đối không thể thất bại!

Không thể ngờ, Hùng Bá không thể nhìn thấy lòng hận thù đối với mình trong mắt thiếu niên mà chỉ thấy được vể lạnh lùng ở đó, thậm chí lão còn khoái chí vô cùng với ánh mắt lạnh lùng ấy.

Ngay trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, trong tâm trí Hùng Bá bỗng hiện ra một câu nói của vị cao nhân thuật số đã từng nói với lão nhiều năm trước: “Ở hồ làm kiếp kim lân, chừng nào gặp được phong vân hóa rồng!”

Chừng nào gặp được phong vân?

Đây là bí mật trọng đại được Hùng Bá giấu tận đáy lòng, lão chưa từng nói với bất kỳ ai. Bí mật này, ngoại trừ lão thì cũng chỉ có cao nhân thuật số nói với lão những lời này mới biết mà thôi!

Mà cũng vì bí mật này, lão đã đợi từ rất lâu, đợi hai người trong sinh mệnh lão xuất hiện. Phong Vân.

Lão cần có Phong Vân!

Bộ Kinh Vân trước mặt ánh mắt như sương đọng, lạnh như tử thần, Hùng Bá vừa nhìn nó, trong lòng lại tự hỏi: Chẳng lẽ là nó?

Chẳng lẽ là nó?

Chẳng lẽ là nó?

Nhưng mà dù không hỏi lão cũng cảm thấy rất rõ ràng, theo ánh mắt kiên định như bàn thạch của thiếu niên này, lão cảm nhận nó đúng là một trong số những người mình luôn chờ đợi!

Là nó!

Là nó!

Nhất định là nó!

Đã quyết xong, kiêu hùng đương thế này lập tức quyết định, lão cười vang nói: “Được lắm! Không sợ thì là không sợ! Giỏi! Lão phu rất thích những kẻ như người, ta chính thức nhận ngươi làm đệ tử nhập thất thứ hai, đồng thời truyền cho người một trong tam tuyệt của lão phu – Bài Vân Chưởng!”

Lời vừa nói ra, tất cả những người ở đây đều kinh ngạc không hiểu gì, thân là tâm phúc bang chủ, Văn Sửu Sửu càng không ngờ đến.

Chỉ trong lúc nói hai ba câu như thế, Hùng Bá đã hạ một quyết định trọng đại như thế, cho dù là ai cũng không hiểu được trong lòng bang chủ đang nghĩ gì.

Trong lúc mọi người còn đang bị chấn động vì ngạc nhiên thì chỉ có Bộ Kinh Vân vẫn chưa thay đổi sắc mặt, tựa như nó đang đóng băng ở một nơi nào đó, bình tĩnh nhìn Hùng Bá, nội tâm dâng lên một tia tàn khốc lạnh như băng: Hùng Bá, ngươi sẽ không thể nào trốn thoát được!

Bộ Kinh Vân cảm thấy mình đã bước một bước trên con đường báo thu, nhưng mà trên đường dài báo thù, dù là người bị báo thù hay kẻ báo thù cũng đều phải trả một cái giá rất đắt…

Bộ Kinh Vân nếu đã quyết chí báo thù như vậy, làm sao có thể chạy thoát?

Đêm.

Ánh trăng vàng bạc chầm chậm luồn vào trong Thiên hạ đệ nhất lâu, nhưng không mang đến sự bình yên hay tĩnh lặng, ngược lại, từ trong lâu lại truyền ra thanh âm có vẻ giận dữ của Hùng Bá!

“Làm càn!”

Văn Sửu Sửu sợ tới mức quỳ mọp trên mặt đất, vừa dập đầu vừa run rẩy nói: “Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ không dám!”

Hùng Bá giận dữ nói: “Còn nói không dám sao? Hắc, ngươi mới nói lai lịch Bộ Kinh Vân trước giờ không rõ, lão phu lại thu nó làm đồ đệ, như vậy quả thực qua loa sơ suất quá, phải không hả?”

Văn Sửu Sửu nghe thấy ngữ khí này vẫn còn nén giận, hoảng sợ quá lại vội vàng nói “Thuộc hạ không dám”, quẫn quá nói: “Tiểu nhân không có ý này, chỉ là vì bang chủ mà thôi!”

Hùng Bá cũng biết Văn Sửu Sửu có ý tốt mới có ý can ngăn, cảm thấy mình có hơi nóng, bèn nói: “Từ xưa đến nay, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ có ai hỏi xuất xứ! Lão phu không cần biết đứa nhỏ này có phải thật sự không nhớ nổi những chuyện trước kia hay không, cũng không muốn truy cứu thân thế nó, chỉ cần biết nó là một viên ngọc thô thì sẽ mài giũa cho nó!”

Văn Sửu Sửu khúm núm, vội vàng gật đầu ca tụng: “Bang chủ nói phải! Bang chủ nói phải!”

Lại là kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, Hùng Bá cẩn thận thầm nghĩ, hôm nay sảng khoái một lời nhận đồ đệ như thế, thật khác với bản tính của mình, rốt cuộc có phải vì lời nói người ngoài không?

Hùng Bá nói tiếp: “Huống chi, ngay cả là nó cố ý giấu diếm thân thế nhưng dù thế nào thì nó cũng là một trong ngàn vạn quân cờ của lão phu, có thể uy hϊếp được ta sao, việc gì phải lo?”

Văn Sửu Sửu thấy lão đã hạ hỏa, vội vàng vuốt mông ngựa: “Phải a! Bang chủ hùng phong cái thế, trí nhìn thấu giang hồ, chẳng lẽ còn không phòng được mấy kẻ này hay sao?”

Tuy hắn đã dùng hết sức nịnh hót nhưng sắc mặt Hùng Bá lại lộ vẻ muộn phiền, chỉ vì trong lời Văn Sửu Sửu có bốn chữ “Hùng phong cái thế” động chạm đến tâm sự trong lòng lão.

Dù trước mắt Hùng Bá đã là kiêu hùng đương thời, nhưng nếu luận hùng phong cái thế thì dường như vẫn chưa xong hoàn toàn, bởi vì Thiên Hạ Hội vẫn còn có một cường địch – Vô Song Thành!

Thế lực Vô Song Thành rất mạnh mẽ, gốc rễ sâu xa, muốn tiêu diệt nó nói thì dễ nhưng làm thì vạn phần gian nan. Thiên Hạ Hội ngày càng mạnh hơn nhưng nhìn quanh đệ tử chẳng có mấy kẻ có thể dùng được.

Hùng Bá nhận thấy việc thu nhận đệ tử của mình khá tạp nham hỗn loạn. Ngoại trừ đệ tử nhập thấy mới thu nhận năm rồi là Tần Sương, sau đó lại thấy việc tìm kiếm nhân tài thật khó khăn, đủ thấy nhân tài hiếm hoi ra sao!

Ngay như Tần Sương, tuy rằng tư chất không tệ cũng không phải là nhân tuyển nổi trội, Hùng Bá thu hắn chỉ vì kẻ này tính tình trung hậu, có thể tin cậy mà thôi.

Thứ Thiên Hạ Hội cần thực sự chính là bá vương, một bá vương vì hoàng giả Hùng Bá mà nam chinh bắc chiến.

Bộ Kinh Vân chính là bá vương!

Nó lạnh lùng, nó lặng lẽ, nó mang hơi thở Tử thần, tất cả đều là vận mệnh bá vương, thiếu niên này xuất hiện chính là trời xanh ban hồng phúc cho Hùng Bá, giúp lão thúc đẩy cơ nghiệp vạn thế!

Giống như câu nói kia: “Ở hồ làm kiếp kim lân, chừng nào gặp được phong vân hóa rồng!”

Nay Vân đã cuồn cuộn tới, vậy còn Phong?

Khi nào gió nổi lên?

Hùng Bá không biết, lại chỉ có thể chờ.

Văn Sửu Sửu thấy bang chủ tối nay chợt giận chợt buồn, cảm xúc dao động không lường được, cũng biết không thể làm phiền được, vì thế thức thời nói: “Bang chủ việc lớn còn nhiều, cũng cần phải nghỉ ngơi, bây giờ không còn sớm nữa, nếu bang chủ không có gì sai bảo thì Sửu Sửu cũng không dám quấy rầy nữa, tiểu nhân xin cáo lui!”

Hùng Bá “Ừ” một tiếng đáp lại, cũng không thèm để ý Văn Sửu Sửu nữa mà lặng lẽ nhìn vầng trăng mờ ảo bàng bạc ngoài khung cửa sổ.

Văn Sửu Sửu cuối cùng cũng rời đi.

Lúc này Hùng Bá mới nhẹ nhàng thở hắt ra, cơ mặt đang căng thẳng cũng giãn ra, uy nghiêm không xâm phạm của bang chủ đột nhiên biến mất, đây mới là bộ mặt thật sự của lão.

Y rất mệt mỏi.

Cho dù trước mặt người khác lão rất mạng nhưng mà giữa đêm cô tịch chỉ còn một mình, gương mặt lão mới không phải ngần ngại e sợ mà lộ hết vẻ xanh xao già nua đúng như con người lão vốn thế!

Đây là sinh mệnh!

Cho dù cơ nghiệp vạn thế có thành, cho dù cơ nghiệp ấy có thể trường tồn vĩnh viễn nhưng mà sinh mệnh liệu có thể kéo dài đến mãi mãi hay không?

Chắc chắn là không thể!

Không chỉ không thể, mà dù sống đến trăm tuổi cũng đã là hiếm có, là đáng quý rồi.

Có điều, mấy ai hiểu được hết chân lý trong đó?

Nên Hùng Bá vẫn dùng sinh mệnh hữu hạn mà tranh đấu không ngừng, danh lợi không mang theo được mà vẫn cứ miệt mài theo đuổi như thế.

Hai chữ “danh lợi”.

Lừa hết thảy chúng sinh.