Phong Vân

Chương 14

Chương 14: Vân (10)
Sau đó, y vì bi thống quá độ mà hiểu được tất cả thế sự đều là hư không, bèn giả chết thoái ẩn, không hề nhắc tới tên mình.

Bởi vì bi thống mạc danh chính là chuyển bi thống trong lòng phát lên kiếm trong tay, kiếm ý áp đảo kiếm thức bằng kiếm quyết. Người sử kiếm trong lòng càng bi thống, càng dễ dàng nắm lấy cái tinh túy của kiếm chiêu. Hắc y hán tử cảm thấy Kiếm Thần chưa từng khổ cực, nó chưa bao giờ trải qua biến cố thảm sự, trong lòng không có bi thống, luyện nữa cũng là uổng công

Bộ Kinh Vân sau khi từ bỏ việc học trộm,lại tự đem thân bất hạnh nhập vào trong kiếm chiêu, đúng là một kẻ có thể đào tạo thành tài hiếm hoi! Một đứa nhỏ như vậy, nếu chú tâm tài bồi thì sẽ có một ngày, nhất định có thể đem kiếm đạo phát dương quang đại!

Song, y cũng hiểu được, sau vẻ mặt lạnh lùng của Bộ Kinh Vân, chứa đựng đầy ai oán, cừu hận cùng lệ khí, giống như không thể quên được những việc trước kia. Nếu nó có một ngày kiếm nghệ đại thành, sợ rằng ……

Thật sự là không thể lường trước được. Dạy, hay là không dạy?

Y trầm tư cả hồi lâu, trong lòng thầm quyết định.

Sáng sớm, lúc Bộ Kinh Vân vừa mới xuống giường liền nghe thấy ngoài phòng truyền đến những tiếng động lạ, Vì vậy liền đi đến xem rốt cục là chuyện gì, chỉ thấy Kiếm Thần đang được hắc y hán tử dạy luyện kiếm.

Bộ Kinh Vân hơi ngạc nhiên. Lúc trước hai người bọn họ vì sợ mình biết nên bí mật nửa đêm luyện kiếm, nhưng hôm nay lại công nhiên lúc sáng sớm luyện võ, thật khiến người khác không thể hiểu được!

Kiếm Thần vừa thấy Bộ Kinh Vân tức thì nhoẻn miệng cười, nói: "Ngươi dậy rồi!"

Hắc y hán tử nọ vẫn quay lưng về phía Bộ Kinh Vân, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt bao hàm noãn ý, nói: "Dậy rồi! cháu cũng lại đây nhìn xem Thần nhi luyện kiếm đi!"

Bộ Kinh Vân vạn lần không ngờ tới đột nhiên y nói vậy, vội ứng tiếng "Vâng", sau đó liền chạy nhanh tới.

Hắc y hán tử nọ cười ấm áp, lập tức dạy Kiếm Thần, nói :” Yếu quyết kiếm pháp, chính là hình ý tương thông, không có tư thế nhất định....”

Bộ Kinh Vân đứng ở bên cạnh, một bên nghe y giảng giải, một bên nhìn Kiếm Thần múa kiếm không ngừng.

Tâm ý của hắc y thúc thúc này, đương nhiên nó tâm lĩnh thần hội, trên mặt không khỏi nổi lên một tia vui sướиɠ, hắc y thúc thúc này tựa hồ kế tiếp sau Hoắc Bộ Thiên, người thứ hai đối tốt với nó.

Lần này, nó tuyệt không thể để mất cơ hội.

Vì vậy, Bộ Kinh Vân mỗi ngày đều đứng ở bên cạnh hắc y hán tử nghe, chỉ là tự nghe , hắc y hán tử nọ cũng không có trực tiếp dạy nó, cũng thủy chung không nói qua muốn thu nó làm đồ đệ chính thức.

Bộ Kinh Vân dù sao cũng không còn nơi nào có thể đến, cũng mừng rỡ thích thú nghe đàm kiếm luận đạo, học thêm được một chút về kiếm đạo, có rất nhiều thứ mà Hoắc Bộ Thiên không nói đến, ví như thúc thúc nọ từng nói, cảnh giới cao nhất của kiếm đạo không phải là nhân kiếm hợp nhất, mà là nhân kiếm lưỡng vong! Bộ Kinh Vân ngay cả nhân kiếm hợp nhất cũng không rõ, chứ nói gì đến nhân kiếm lưỡng vong.

Theo vậy mà nói, kiếm pháp cùng kiếm quyết bác đại tinh thâm dàn trải vô tận, phảng phất xa vời học mãi không hết, càng chớ có vọng tưởng đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất hoặc nhân kiếm lưỡng vong!

Ngoài trừ luyện kiếm, bởi vì tết trung thu gần kề, hắc y hán tử nọ cũng trở về dẫn nó và Kiếm Thần đến thị trấn mua đồ, Bộ Kinh Vân mới biết nguyên lai nó ở một gian khách điếm huyên náo trong trấn, tên là “ Trung Hoa các”.

Trung Hoa các ? nó tầm thường như thế, nhưng là ông chủ của một gian khách điếm, nội tinh thật không thể tưởng tượng nổi!

Khi trở về, ba người đi qua một tòa miếu sơn thần suy tàn, Kiếm Thần chợt nổi tâm tính trẻ thơ, đề nghị nói :” Sư phụ, sắp tới Trung Thi, đồ nhi muốn đến miếu sơn thần nguyện cầu một điều, có được không?”

Phong tục của dân gian đã ăn sâu vào dân tâm, ngay cả là Kiếm Thần bạch y cũng không ngoại lệ, hắc y hán tử tuy là không nói, nhưng không phản đối. Bộ Kinh Vân tựa hồ không nguyện ý vào thần miếu, nhưng cũng không có làm trái.

Hoang sơn cổ miếu, rất ít người thăm viếng, ngay cả người giữ miếu cũng không thấy bóng dáng, trên mình Bồ Tát phủ đầy mạng nhện cùng bụi bặm, thoáng nhìn cũng không rõ hình dạng gì, chẳng biết cung phụng Bồ Tát ra sao.

Trước thần án lại không có hương nến, Kiếm Thần cũng không để ý, cũng không úy kỵ một thân bạch y của mình, cứ như vậy quỳ trên mặt đất, hai tay chắp thành chữ thập, thì thào về phía Bồ Tát nói :” Tín nam Kiếm Thần, cầu bồ tát phù hộ cho sư phụ thân thể an khang, còn cầu Bồ Tát phù hộ cho sư phụ có thể thu nhận Kinh Giác làm đồ đệ....”

Tâm nguyện bình thường, chúc phúc bình thường, lúc này nó phảng phất không hề là một nam hài học kiếm, mà như một đứa nhỏ bình thường, ở đó cầu xin trời cao đem bình an đến cho song thân nó.

Tuy hắn chỉ thì thào nói nhỏ, song núi hoang tịch mịch, hắc y hán tử nọ vẫn nghe được hết sức rõ ràng.

Hắc y hán tử sau khi nghe xong, vẻ mặt vui mừng, Bộ Kinh Vân thấy Kiếm Thần quan tâm đến mình như thế, trong lòng âm thầm cảm kích.

Kiếm Thần còn đang lầm rầm không biết khấn cái gì, đột nhiên nói với Bộ Kinh Vân :” Kinh Giác, sao ngươi không cùng ta cầu thần? chẳng lẽ ngươi không muốn sư phụ nhận ngươi làm đồ đệ sao ?”

Bộ Kinh Vân cảm kích hắn một phen thành ý vừa rồi, không đành lòng lạnh lùng không đáp như thường ngày, vì vậy thản nhiên nói :” Tâm là thần, thần là tâm, nếu muốn hỏi thần, trước tiên tự hỏi tâm!”

Lời nói này như đúng mà không đúng, như tà mà không tà, Kiếm Thần lịch duyệt còn non nớt, đương nhiên không giải thích được ý đó, hắc y hán tử nọ sau khi nghe xong cũng không nói nhưng thầm dấy lên cảm xúc, lập tức hỏi :” Kinh Giác, những lời này của cháu là nghe được từ đâu?”

Bộ Kinh Vân nói :” Tự cháu nói.”

Hắc y hán tử nọ thoáng động dung, không nghĩ tới một đứa nhỏ lại có thể nói ra những lời như vậy, vì vậy lại nói :” Ta đây cũng không hỏi thần, ta hỏi cháu! Tâm của cháu rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”

Bộ Kinh Vân lạnh lùng ngưng mắt nhìn lên tượng Bồ Tát, chậm rãi xuất ra hai chữ :” Hận thiên(hận trời)!”

“Hận thiên?” hắc y hán tử lại ngẩn ra, hỏi :” Vì sao cháu phải hận trời?”

Bộ Kinh Vân im lặng, nó vốn cũng muốn hắc y hán tử hiểu được tâm ý của nó, nó cũng muốn mọi người khác hiểu rõ, đáng tiếc, căn bản nó không biết biểu đạt tâm ý của mình như thế nào, nó lại càng không biết làm sao để biểu đạt mối hận của mình với tạo hóa trớ trêu!

Kế phụ nó - Hoắc Bộ Thiên cả đời theo nhân nghĩa, kết quả thân đầu mỗi nơi, gặp thảm diệt môn! Nhưng tên Hùng Bá này lại vẫn tiêu dao khoái hoạt, hiển hách giang hồ. Giả như lão thiên có biết, hoắc trên đời thật có Bồ Tát minh xét nhân quả, vậy vì sao không trả một cái công đạo cho Hoắc Bộ Thiên? Rốt cuộc còn có thiên đạo không?

Hắc y hán tử nhìn nó tràn ngập vẻ phẫn hận, biết nó không muốn trả lời chuyện này, vì vậy chuyển hỏi :” Ngoại trừ hân thiên, cháu còn người nào không?”

Bộ Kinh Vân nhất thời huyết khí nổi lên, khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, nghiến chặt răng nói :” Hùng Bá!”

“Tại sao?”

Bộ Kinh Vân không muốn giải thích vì sao, giải thích cũng chỉ vô dụng, nó chỉ nhìn hắc y hán tử, nghĩa vô phản cố ( quả quyết một sự thật không đổi) nói :” Người này không thể không gϊếŧ!”

Hoắc y hán tử nọ cùng nó đối mắt một lúc lâu, rốt cục hướng lên trời hít một hơi dài, than nói :” Rất tốt....rất tốt....”

Y nói rồi bước ra ngoài trước tiên.

Ngày 11 tháng 8

Sáng sớm Kiếm Thần tự mình chuẩn bị đầy đủ ít trúc và lụa, hồ dán làm hoa đăng, giống như hân hoan vô cùng, thứ này như đồ chơi của trẻ thơ, mỗi một đứa nhỏ đều yêu thích không buông tay, Kiếm Thần chỉ mới mười tuổi, tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Chỉ có Bộ Kinh Vân là ngoại lệ, nó đang ôm gối ngồi cạnh cửa xem Kiếm Thần bận rộn vô cùng, cũng không biết niềm vui thú ở đâu?

Kiếm Thần một bên bận rộn một bên hỏi Bộ Kinh Vân nói :” Kinh Giác, ngươi đang nhàn rỗi nhàm chán, sao không làm một cái đi?

Bộ Kinh Vân cũng không trả lời, liền đứng dậy đi về phía sau nhà lững thững nhàn nhã, khi nó đến phía sau nhà, lúc này mới nhớ Kiếm Thần từng nói qua, sư phụ tuyệt không tha cho bất cứ kẻ nào dám đến gian thạch thất phía sau nhà, bởi vì trong phòng có chút trọng yếu dị thường gì đó!

Rốt cuộc là vật gì trọng yếu và thần bí như thế? Bộ Kinh Vân vốn không có tính tò mò gì đó, nhưng khi nó đi ngang qua cửa gian thạch thất thì, đột nhiên nó cảm thấy trong phòng có một loại cảm giác khác thường lan ra!

Đó là một loại lực lượng rất kỳ quái, làm nó lo sợ bất an, không khỏi đến gần cửa để nhìn, nhưng thấy cánh cửa vẫn chưa đóng, vì vậy thuận thế đẩy cửa, lập tức phát giác trong phòng một mảng hôn ám.

Nó vội vàng lấy hỏa tập thắp sáng đèn trên vách, nhất thời trước mắt sáng ngời, trong phòng quả nhiên treo đầy các loại kiếm khác nhau, có dài, có ngắn, cong, rộng, hình rắn, còn có gẫy, ít ra cũng có hơn hai mươi thanh!

Song tất cả kiếm này đều không hấp dẫn ánh mắt của Bộ Kinh Vân, ánh mắt của nó rơi trên một thân kiếm đỡ bằng giá gỗ.

Thanh kiếm này bề ngoài thật sự không tầm thường, vỏ kiếm đơn giản cổ xưa, ảm đạm vô quang nhưng lại toát một cỗ khí tức dị thường, khiến người khác vừa nhìn đã biết đây chính là một thanh tuyệt thế thần kiếm.

Không chỉ là một thanh tuyệt thế thần kiếm, mà còn là một thanh tuyệt thế thần kiếm phát ra hạo nhiên chính khí.

Bộ Kinh Vân không hiểu vì sao, không tự chủ được đến gần phía thanh kiếm, lòng bàn tay mồ hôi túa ra....

Kiếm khí của thanh kiếm xem ra không hoan nghênh nó, hạo nhiên chính khí của nó dường như đang kháng cự lại lệ khí trên người y! Bất quá chính sự kháng cự của thanh kiếm lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bộ Kinh Vân bước tới, đột nhiên nó nghiến chặt răng tiến lên phía trước, như tia chớp nắm lấy chuôi bảo kiếm này!

Một cỗ cảm giác trước đó chưa từng thấy lập tức tràn vào trong đầu nó, đó là do trong kiếm phát ra, dường như cảnh báo Bộ Kinh Vân ngàn vạn lần đừng rút nó ra, nếu không…….

Bộ Kinh Vân hết lần này tới lần khác, nó bất chấp mọi thứ dụng lực rút mạnh, tức thì thanh kiếm từ trong vỏ kiếm khó khăn rút ra nửa đoạn!

Bỗng dưng, quang mang kiếm phong ở trong hôn ám bạo phát bốn phía, chiếu sáng gian phòng như ban ngày! Thanh kiếm này, quả nhiên là kiếm quang minh chính nghĩa!

Thanh kiếm này căn bản không thuộc về Bộ Kinh Vân, bởi vì nó trước giờ đau khổ sinh trưởng trong bóng tối, cừu hận của nó, căn bản và thanh kiếm này không cùng đạo!

Bộ Kinh Vân rút kiếm mạnh mẽ như vậy, trên thân kiếm nọ bừng phát một cố khí khiến nó thổ máu tươi, nhưng nó vẫn cắn răng cố nén, một tay lau tơ máu trên khóe miệng, nó thề phải rút hoàn toàn thanh kiếm ra!

Nó không giận........

Nó không giận bản thân chỉ có thể sống trong hắc ám, tại sao nó không thể có sự quang minh giống vậy?

Nếu đây là vận mệnh của nó, thì có chết nó cũng không muốn nhận, nó muốn khiêu chiến với vận mệnh!

Bộ Kinh Vân đang cùng kiếm đối kháng, đột nhiên sau lưng bị người vỗ một cái, trong lòng nó cả kinh, chẳng lẽ hắc y thúc thúc đã phát giác ? Vì vậy vội vàng quay đầu lại vừa nhìn, đã thấy Kiếm Thần đứng phía sau, ánh mắt sững sờ nói :” Kinh Giác, sao ngươi lại tự tiện đến đây, còn cầm Anh Hùng Kiếm của sư phụ yêu mến? để ta cất nó đi cho ngươi nhé!”

Kiếm thần hoảng sợ lấy Anh Hùng Kiếm trong tay nó, lập tức đặt lại thanh kiếm về chỗ, Bộ Kinh Vân yên lặng nhìn kỹ kiếm của Kiếm Thần, chỉ cảm thấy trên mặt y ngoại trừ chút hoảng hốt, cũng không có gì không ổn.

Thanh Anh Hùng Kiếm này, tựa hồ cũng không kháng cự Kiếm Thần.

Nơi sâu thẳm của Bộ Kinh Vân cảm thấy bị thương tổn, không nghĩ tới không chỉ mọi người ruồng bỏ nó, ngay cả một thanh kiếm cũng vậy.

Sau cửa, một người đã chứng kiến tất cả mọi chuyện ở trong mắt, đúng là hắc y hán tử nọ.