Phong Vân

Chương 11

Chương 11: Vân (7)
Chúng tân khách chợt thấy thi thể của đám gia đinh này máu chảy ròng ròng, không khỏi ầm ĩ thét chói tai!

Hoắc Bộ Thiên trong lòng phát lạnh, hắn liếc mắt liền thấy mấy gia đinh này tất cả đều chết bởi đao, người cầm đao ra tay rất mau lẹ chuẩn xác, tất cả đều là một đao trí mạng!

Trong lúc kinh ngạc, hai nhân ảnh chợt hiện trước cửa, một người trong đó gây ấn tượng sâu sắc là Xích Thử ngày đó đến chiêu hàng, dung mạo của người kia khô quắt, hai mắt bị mù, tuy nhiên mã bộ trầm ổn, hiển nhiên là nhất lưu cao thủ.

Xích Thử dẫn đầu, đi nhanh lên phía trước, nhếch miệng cười nói với Hoắc Bộ Thiên :” Chúc mừng đại thọ của Hoắc trang chủ, lập tức mặt khóc như đưa tang, chuyển giọng nói :” Có lễ mừng Hoắc trang chủ diệt môn!” dứt lời đột nhiên cử chưởng phát kình, đánh tới đám tân khách kia!.

Liệt Diễm Chưởng Pháp vô cùng bá đạo, đám tân khách kia lại không biết võ công, chưởng phong đảo qua trên người bọn họ, mau chóng bắt lửa, trong khoảnh khắc, không ít người bị thiêu sống, thảm khốc tận trời!

Hoắc Bộ Thiên mắt thấy hắn ra tay hung tàn như vậy, cả giận nói :” Các ngươi chỉ vì Hoắc mỗ mà đến, không được lạm sát kẻ vô tội!”

Xích Thử nói :” Hoắc lão đầu, Hùng bang chủ sớm đã hạ lệnh gϊếŧ sạch Hoắc gia ngươi, ngay cả gà chó cũng không chừa lại! Hôm nay mọi người trong Hoắc gia trang, tuyệt đối không người nào có thể còn sống!”

Hoắc Bộ Thiên nói :” Thật cuồng vọng! thương thế của ngươi đã khỏi hẳn chưa?”

Xích Thử hi hi cười nhăn mặt nói :” Đội ơn Hoắc trang chủ quan tâm, thương thế của tiểu đệ sớm được kỳ huynh chữa trị!”

Ánh mắt của Hoắc Bộ Thiên lúc này mới dời lên người mù kia, hỏi :” Vị này nhất định là Biên Bức tiên sinh nổi tiếng giang hồ sao?”

Biên Bức cười lạnh đáp :” Đúng vậy.”

“Giang hồ đồn đại, Biên Bức làm việc chỉ vì ngân lượng mà gϊếŧ người, tuyệt không vì lỗ vốn mà gϊếŧ người vô tội, chẳng biết nói thế có đúng không?”

Biên Bức tĩnh táo đáp :” Đúng vậy”

Hoắc Bộ Thiên âm thầm thời dài, nói :” Vậy hôm nay Hoắc mỗ có thể yên tâm, Biên Bức tiên sinh sẽ không gϊếŧ hại người nơi này, chỉ có ta cùng các ngươi giao đấu.

Biên Bức nói :” Ngươi sai rồi.”

Hoắc Bộ Thiên sửng sốt

Đầu của mọi người nơi này đều có giá, Hùng bang chủ nói, một đầu người là ba ngàn lượng!” Biên Bức nói. Xích Thử ngắt lời nói :” Mà ngươi, Hoắc Bộ Thiên, cái đầu của ngươi trị giá đến ba vạn lượng.”

Chữ “lượng” vừa ra khỏi miệng đồng thời, Xích Thử phóng người lên, lại nhằm về phía đám người, huy chưởng muốn gϊếŧ hết mọi người

Hoắc Bộ Thiên chấn động, vội vàng rút bội kiếm ra, không để ý đến thân thể, huy kiếm ngăn cản thế công của Xích Thử về đám tân khách, Biên Bức ở bên đồng thời ra tay!

Ánh đao chợt lóe!

Một đao này, bức khai một kiếm của Hoắc Bộ Thiên, Xích Thử không còn trở ngại, chưởng thế nhanh chóng đánh lên người mọi người

Trong lúc đó tức thì huyết hoa bốn phía, thêm thảm vô cùng.

Hoắc Bộ Thiên trong lòng băn khoăn đến an nguy của mọi người, trong lúc phân tâm, “Xoát” một tiếng, đã bị Bức Biên chém trúng một đao......

Một trường gϊếŧ chóc ở Hoắc gia trang, trong lúc đó Bộ Kinh Vân đang ẩn nấp dò xét ở sườn núi nhỏ cách Hoắc gia trang không xa.

Hắn đang đợi, âm thầm chờ đợi

Âm thầm chờ đợi, tựa hồ là chuyện đặc biệt quan trọng của Y

Từ khi rời khỏi bụng mẹ đến nay, Y đã đợi mười năm nay, đợi một người chính thức quan tâm và hiểu rõ con người của mình, người này có thể là một người cha, có thể là một nguời mẹ, thậm chí là một tri kỉ, một bằng hữu!

Y cuối cùng cũng đã đợi được một người cha - Hoắc Bộ Thiên, bởi vậy y không cần đợi thêm người nào xuất hiện, hôm nay,y giống như đang đợi một loài gì đó – một con Hồ Ly!

Bộ Kinh Vân mỗi ngày đều ở trên tiểu cương tĩnh tọa, mỗi khi bóng đêm dần phủ xuống thì, một con Hồ Ly trắng muốt cũng sẽ tới sơn cương này tản bộ, vì vậy hôm nay y ẩn thân trong bụi cỏ, đợi nó xuất hiện.

Con bạch hồ này, sẽ là lễ vật chúc thọ của y dâng lên Hoắc Bộ Thiên

Bộ Kinh Vân làm như thế, cũng không phải là hy vọng Hoắc Bộ Thiên ở trước mặt tân khách tán dương y, mà là hy vọng hắn có thể ở trước mặt tân khách vì nhi tử mà vẻ vang! Nhưng y hy vọng lúc đưa bạch hồ cho Hoắc Bộ Thiên, y sẽ gọi một tiếng cha, đây có thể là một tiếng cha đầu tiên từ khi y sinh ra.

Hôm qua giúp Hoắc Bộ Thiên xoa huyệt thì, y vốn đã nghĩ gọi hắn làm cha, bất quá quay đầu vừa nghĩ, nếu ở tiệc thọ mới gọi, Hoắc Bộ Thiên nhất định sẽ vui vẻ gấp bội lần.

Ngay khi y nghĩ đến xuất thần, con bạch hồ kia thong thả nhởn nhơ đi đến.

Nó một bên nhàn nhã thong thả một bên tìm thức ăn, cũng như không biết tự mình đã rước lấy họa sát thân.

Bỗng dưng, một thanh đoản đao từ trong bụi cỏ bay ra, cắm vào giữa bụng của con bạch hồ, nhất thời nó gào thảm một tiếng, bốn chân như nhũn ra té xuống, giãy dụa vài cái, cuối cùng không nhúc nhích, ngọc mất hương tan.

Bộ KinhVân lúc này từ trong bụi cỏ nhảy ra, trên mặt tràn ngập một tầng lệ khí!

Y vốn không muốn gϊếŧ nó, nhưng vì muốn Hoắc Bộ Thiên cao hứng, cũng bất chấp rất nhiều.

Ngay khi y dùng đoản đao phi trúng bụng bạch hồ, Hoắc gia trang không xa đột nhiên lửa cháy tận trời, bầu trời đêm đen nhánh hoảng hốt giống như phiêu đãng những tua máu, ngay cả sườn núi nhỏ chỗ Bộ Kinh Vân cũng bị chiếu đến đỏ bừng.

Bộ Kinh Vân dõi mắt nhìn xa, chỉ thấy Hoắc gia trang đã lâm vào trong biển lửa hừng hực

Trời, sao lại như vậy?

Trong lòng y không khỏi trầm xuống, y đột nhiên nhớ lại chuyện ngày đó Xích Thử phụng mệnh Hùng Bá đến chiêu hàng.

Ngay sau đó không chần chừ, lập tức vác lấy con bạch hồ, chạy vội trở về.

Máu, giống như nước sông tràn ra ngoài cửa!

Cặp đèn l*иg lớn treo trước cửa cũng góp phần cho ngọn lửa thiêu đốt bên ngoài, buộc phải đổ sang một bên bốc cháy

Hoắc gia trang vốn không cùng người tranh đấu trong khoảnh khắc, thảm biến thành địa ngục nhân gian

Cho dù trước mắt là sông máu biển lửa, Bộ Kinh Vân cũng không sợ hãi, y muốn nhảy vào trong địa ngục nhân gian này, tìm về một người cha duy nhất của y – Hoắc Bộ Thiên!

Nhìn dọc theo, khắp nơi trên mặt đất là thi thể bị lửa thiêu cháy, Bộ Kinh Vân phát hiên thi thể của Ngộ Giác và Đồng Giác đang bị đốt cháy trong lửa đỏ, còn có Phúc tẩu, còn có mọi người thường xuyên ra vào Hoắc gia trang, hắn biết, hết thảy những điều này đều do Liệt Diễm Thần Chưởng của Xích Thử gây nên!

Không chỉ riêng Xích Thử, còn có kỳ huynh Biên Bức, và kẻ cầm đầu Hùng Bá, là bọn chúng đem Hoắc gia trang biến thành địa ngục nhân gian!

Gương mặt của Bộ Kinh Vân vẫn như cũ trấn định như thường, y chỉ bận rộn lục tìm trong biển lửa, y nhất định phải tìm được Hoắc Bộ Thiên, y muốn đem bạch hồ trên vai đưa cho hắn, y còn muốn gọi hắn một tiếng cha.....

Trong biển lửa hừng hực, Bộ Kinh Vân cuối cùng nhìn thấy Hoắc Bộ Thiên qua màn lửa.

Hoắc Bộ Thiên đang cùng Biên Bức và Xích Thử giao đấu, cả Hoắc gia trang, chỉ còn lại một mình hắn độc lực ứng chiến.

Tất cả mọi người đều chết hết, trên người hắn cũng đầy vết đao và chưởng ấn, hắn cách cái chết không xa, tất bại không thể nghi ngờ!

Hắn còn đang đánh cái gì ? tại sao hắn vẫn cố chống đỡ?

Có chăng, hắn còn đang đợi một người? bởi vì hắn vẫn chưa phát hiện thi thể của người đó, trong lòng hắn thủy chung vẫn đang lo lắng vể một người con? Một người không phải là con ruột của mình?

Trong lòng hắn không khỏi tuyệt vọng

Ngay khi Hoắc Bộ Thiên xoay người một cái, vừa định ngăn cản một đao của Biên Bức thì, con mắt giăng đầy tia máu của hắn, tức thì nhìn thấy người đó!

Bộ Kinh Vân tĩnh táo đứng nhìn, vẫn vác theo con bạch hồ, Hoắc Bộ Thiên như có tia chớp xẹt qua, hắn đột nhiên chợt hiểu.

Đứa nhỏ này cũng không thất tín, cũng không có làm hắn thất vọng.

Chỉ là hắn trở về quá sớm, hắn nên đợi sau khi Liệt Diễm Song Quái rời đi mới trở về.

Bộ Kinh Vân không thể khống chế xúc động trong lòng, bất kể bản thân có chết hay không, y cũng muốn lao lên, y muốn gọi hắn một tiếng cha! Một tiếng cha ấp ủ đã lâu, y nhất định muốn gào ra, y nhất định muốn Hoắc Bộ Thiên nghe thấy!

Nhưng khi y vừa định vượt lửa mà qua thì, Thình lình nghe Hoắc Bộ Thiên “Hống” một tiếng, lợi đao của Biên Bức đã xuyên qua ngực hắn, mũi nhọn đỏ tươi vừa rút ra, Biên Bức như chớp thêm một đao, chiếc đầu to lớn của Hoắc Bộ Thiên đã bị chém rụng, từng vòng từng vòng lăn đến trước mặt Bộ Kinh Vân, con mắt của hắn vẫn đang tràn ngập ấm áp, như là kêu Bộ Kinh Vân mau chóng chạy trốn.....

Máu của Bộ Kinh Vân như bị đông lại, y muốn tiêm khiếu! nộ khiếu! cuồng khiếu!

Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên!

Cha! Cha! Cha! Cha! Cha!

Nhưng y một chữ cũng không có cách nào gào ra, y ngơ ngác nhìn đầu của Hoắc Bộ Thiên dưới chân!

Cho dù bây giờ có thể gọi, cũng đã quá muộn.

Người này hết mực yêu thương bảo vệ y, khiến cho y cảm thấy nhân gian vẫn có tình người ấm áp. Bây giờ người đó không thể nhận được lễ vật, càng không thể nghe y khóc than và nói chuyện!

Y hối hận, hối hận vì sao bản thân trước khi Hoắc Bộ Thiên còn sống không cùng hắn nói vài câu! Cho đến khi hắn chết, y chỉ nói được ba câu!

Chỉ được ba câu!

Là ai đã phá hủy chốn nương thân này của y? Là ai vội đập tan hạnh phúc trong tay y? Lại là ai đã một lần nữa đẩy y xuống vực sâu thăm thẳm cô quạnh, ánh bình minh muộn màng vẫn chưa ló dạng sau mỗi đêm tối khổ đau.

Là hai tên hung thủ đã mất hết nhân tính trước mắt, còn có tên Hùng Bá trời đánh kia!

Bộ Kinh Vân không kêu gào, bởi vì căn bản không ai nghe thấy những lời này!

Cũng không có một giọt nước mắt, bởi vì khóc cũng không giúp được gì.

Ychỉ nghĩ đến báo thù, vì Hoắc Bộ Thiên báo thù!

Lửa giận nhanh chóng lan nhanh khắp cơ thể y, song thân thể nhỏ bé của y bởi vậy mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ bé của y yên lặng hơn so với thân thể, sự yên lặng chết chóc.

Giận dữ đáng sợ nhất, cừu hận đáng sợ nhất, là nét mặt trơ như gỗ không biểu cảm, cảnh ngộ trong năm lại sục sôi đau thắt! Lúc này, Biên Bức ở một bên dùng góc áo lau máu trên đao, một bên nói :” Hắc, chỉ trách ngươi quá cao ngạo, nếu không bảy mươi hai khẩu Hoắc gia trang ngươi không phải gặp tai ương! Hắn nói rồi đá vài cái lên người Hoắc Bộ Thiên.

Xích Thử chạy vội lên phía trước nhặt lấy đầu của Hoắc Bộ Thiên, muốn trở về phục mệnh với Hùng Bá, nhưng thấy Bộ Kinh Vân một đứa bé đứng yên tại chỗ, ngạc nhiên nói :” Di? Lại là thằng nhóc này? Ngươi còn chưa chết?” Lập tức vận kình phát một chưởng mạnh bạo lên gáy, Bộ Kinh Vân không tránh không né, xoay người đưa bạch hồ trên lưng ngăn cản chiêu của hắn, Xích Thử không ngờ y lại có chiêu này, trở tay không kịp, bàn tay đã cắm vào cơ thể bạch hồ, thân thể của bạch hồ quấn chặt không rời, trong lúc nhất thời không rút được tay ra.

Lúc này thì, Biên Bức bên kia đột nhiên nói :” Lão nhị, mau nhặt đầu tên kia, trở về hiến cho Hùng bang chủ!”

Bộ Kinh Vân chợt nghe Biên Bức nói, nhất thời hiểu được động cơ của hai người bọn họ. Hắn tuyệt không thể để đầu của cha rơi vào tay của cừu nhân chịu khuất nhục, vì vậy đột nhiên cúi người lăn trên mặt đất, thuận tay đẩy đầu của Hoắc Bộ Thiên lăn vào trong biển lửa!

Y thầm tin, Hoắc Bộ Thiên thà làm ngọc vỡ chữ không làm ngói lành.

Xích Thử thấy thủ cấp của Hoắc Bộ Thiên bị đẩy vảo trong biển lửa, không khỏi kinh hô một tiếng, bởi vì Hùng Bá lòng dạ độc ác, nếu không thấy thủ cấp của Hoắc Bộ Thiên, quyết sẽ không bỏ qua cho huynh đệ bọn hắn, vì vậy không để ý đến mọi thứ, lập tức triển thân nhảy vào trong biển lửa, ai ngờ bên biển lửa có một thân ảnh nhỏ bé cầm theo đao đâm tới phương vị của hắn.

Xích Thử có nằm mơ cũng không ngờ Bộ Kinh Vân có một chiêu này,”Xoát” một tiếng, đao kia đã xuyên qua tim!

“Đại ca” Xích Thử trước khi chết kêu gào như chọc tiết heo, cuối cùng hắn cũng gặp báo ứng.

Ngay cả Biên Bức thính giác linh mẫn, nhưng Bộ Kinh Vân lại đứng bất động, cho nên không biết trong sân còn có một người khác, lúc này nghe chợt thấy Xích Thử kêu thảm thiết, lập tức nhận rõ phương vị, lao tới bắt lấy Bộ Kinh Vân, quát hỏi :” Rốt cục ngươi là ai?”

Con của Hoắc Bộ Thiên – Hoắc Kinh Giác “ Bộ Kinh Vân nhất định muốn cho người này biết Hoắc Bộ Thiên còn có một đứa con cho đến nay còn chưa gọi một tiếng cha.

Biên Bức thốt nhiên giận dữ, nói :” Giỏi! trảm thảo trừ căn! Ngươi hãy đi theo lão cha của ngươi đi!” Nói rồi một cước nặng nề đạp Bộ Kinh Vân vào thạch sư ở bên, thạch sư nát bấy, đủ thấy cước này của Biên Bức uy lực kinh người cỡ nào, Bộ Kinh Vân ăn một cước này không nhẹ chút nào, lập tức bất tỉnh.

trước khi hôn mê, hắn nhìn thấy đao của Biên Bức bổ tới mình, đao thật ác độc! y tự biết không tránh được một đao này, nhất định y sẽ chết...