Trong hoàng cung.
Ngó sen trong hồ phủ đầy một tầng băng tuyết, trắng xóa cả một mảng, mấy cây khô hà dính đầy tuyết đứng lặng trên băng. Trên hòn đá bên hồ sen Tiêu Hoàn đang cầm cần câu, một mình ngồi trên hòn đá thả câu, hắn thường thường chà xát đầu ngón tay bị đông lạnh đến đỏ lên rồi thở ra một ngụm khí trắng.
Lương Ấu Dung tản bộ cùng Ngọc Khấu đến đây, lúc nàng thấy chính là một cảnh tượng như này: Một vị tiểu công tử cẩm y hoa phục khoác áo lông chồn đang ngồi giữa băng tuyết thả câu, hắn lẻ loi một mình trông vô cùng cô đơn.
Trời giá rét, mặt nước cũng kết băng nhưng hắn vẫn không chớp mắt mà chỉ nhìn chằm chằm dây câu không có chút động tĩnh, trên mặt cũng không có một chút không kiên nhẫn. Lương Ấu Dung nghĩ: Đây chẳng lẽ là một tên ngốc? 'Cô chu thoa lạp ông, Độc điếu hàn giang tuyết'*, đây phải là ẩn sĩ giang hồ thì mới có được bộ dạng nhàn nhã như thế, tù nhân trong cung sao có loại phong thái hào phóng như này?
*Trích trong bài Giang tuyết (Tuyết trên sông) của Liễu Tông Nguyên:
Thiên sơn điểu phi tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt.
Cô chu thoa lạp ông,
Độc điếu hàn giang tuyết.
Dịch nghĩa:
Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng
Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh
Thuyền trơ trọi, ông già nón lá áo tơi
Một mình ngồi thả câu trong tuyết trên sông lạnh.
Có lẽ là do tò mò, nàng ý bảo Ngọc Khấu dừng chân rồi một mình bước đến phía trước, giày da sạch sẽ đạp lên tuyết quấy nhiễu tiểu thiếu niên đang thả câu bên hồ.
Tiêu Hoàn cơ hồ là giật mình đứng lên, đôi mắt mở to sợ hãi nhìn thiếu nữ áo hồng đột ngột đi đến, khuôn mặt hắn căng trướng đến đỏ bừng.
Lương Ấu Dung đánh giá quần áo màu tím thêu chỉ vàng vô cùng hoa lệ của Tiêu Hoàn, cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của hắn. Thiếu niên cao bằng nàng này ước chừng chính là trượng phu tương lai của nàng...... Nhưng mà hắn còn có chút trẻ con, giống như tiểu đệ mi thanh mục tú nhà bên, nhìn không giống hoàng đế cho lắm.
"Bệ hạ cứ như vậy thì sẽ không câu cá được đâu. Trời giá rét nên cá đều trốn dưới mặt băng rồi." Nàng mở miệng, ngữ khí cùng băng tuyết rất giống nhau, đều lạnh lẽo sạch sẽ không mang theo chút tình cảm.
"Trẫm biết, chỉ là tâm tình trẫm không tốt nên muốn làm chút gì đó để bình tĩnh lại." Tiêu Hoàn có chút chần chừ, hắn tò mò đánh giá thiếu nữ thanh lệ trước mặt hỏi: "Ngươi là ai? Trẫm chưa bao giờ gặp ngươi....."
"Dù bệ hạ chưa gặp qua thần nữ nhưng nhất định đã từng nghe qua."
"A, trẫm biết rồi! Ngươi là Thái hậu....."
"Dừng!" Lương Ấu Dung đặt một ngón trỏ trên môi nói: "Im lặng."
Không biết vì sao trên người nàng luôn có một loại lực lượng làm người khác phải tin tưởng, Tiêu Hoàn nhịn không được im miệng dùng ánh mắt dò hỏi nàng.
Lương Ấu Dung vẫn chưa để ý tới ánh mắt của hắn, nàng chỉ lấy một thanh đao nhỏ hình lá liễu trong lòng ra, tầm mắt thanh lãnh gắt gao khóa chặt vị trí nào đó dưới lớp băng, ngay sau đó nàng ra tay như gió mạnh, thanh đao nhỏ hình lá liễu như tia chớp bắn ra từ đầu ngón tay nàng phá nát lớp băng, rầm một tiếng chìm vào trong nước.
Không bao lâu sau, dưới lớp băng nhè nhẹ thấm ra vết máu, một cái đuôi cá chép đỏ lớn ngửa bụng trồi lên mặt nước.
Trên người con cá còn cắm một thanh đao nhỏ hình lá liễu quen thuộc.
Tiêu Hoàn ngây người lui về sau một bước, hắn ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ hồng y như lửa trước mặt, môi mấp máy đóng mở nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.
Lương Ấu Dung quay đầu nhìn hắn, nàng vẫn mỹ lệ quạnh quẽ, giọng nói không chút gợn sóng như cũ: "Nếu bắt được cá có thể làm bệ hạ vui vẻ một chút, vậy con cá này liền cho bệ hạ."
Dứt lời nàng xoay người rời đi, áo choàng đỏ tươi xẹt qua một độ cung diễm lệ trong tuyết trắng, như mai hồng nở rộ trong giá rét, dáng vẻ vô cùng khí phách.
Tiêu Hoàn nhìn bóng dáng Lương Ấu Dung lại nhìn cá chết trong hồ, nước mắt liền rơi xuống.
...... Cái vị Hoàng hậu tương lai này thật đáng sợ!
Đông Xưởng.
Ngọn núi được bao phủ trong một mảng tuyết trắng, trên dưới một màu trắng chỉ có mấy cánh mai vàng điểm xuyết dưới mái hiên xanh đen, yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc.
Hắn nhịn không được nắm cằm nàng cúi người hôn càng thêm nhiệt liệt, môi lưỡi mang theo hương rượu cay nồng bức người giống như cả người của hắn.
Thật lâu sau môi hai người mới rời ra, Tiêu Trường Ninh thở hổn hển, gương mặt nóng lên ngay cả đuôi mắt cũng nhiễm một tầng màu hồng diễm lệ, nàng trừng mắt ngơ ngẩn nhìn dung nhan gần trong tấc của Thẩm Huyền.
Thẩm Huyền nhìn nàng, bàn tay to lớn nhịn không được đặt trên eo nàng càng thêm dùng sức.
Tiêu Trường Ninh chưa bao giờ gặp qua đôi mắt nào thâm thúy như vậy, thâm thúy đến mức có thể cắn nuốt cả người nàng.
"Thẩm Huyền, chàng đây là..... Đang làm gì vậy?" Trong mắt Tiêu Trường Ninh xuất hiện chút ánh sáng ướŧ áŧ chiếu lên tuyết lớn mênh mông, nàng hỏi.
"Đang hôn nàng." Thẩm Huyền không e dè trắng trợn dến mức làm người hoảng hốt, không biết là hắn bị dục niệm ảnh hưởng hay vẫn là do rượu mạnh trong yết hầu, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần ấm ức hỏi: "Nàng chán ghét như vậy sao?"
"Không....." Có lẽ là do cảm giác say vẫn còn, hoặc có lẽ là do không thừa nhận được nụ hôn nhiệt liệt như thế của Thẩm Huyền, Tiêu Trường Ninh chỉ cảm thấy cả người nóng đến phát hoảng, tư duy như bị đình trệ, không tìm ra chỗ để phát tiết. Nàng giơ tay, đầu ngón tay trắng nõn dính mực nhẹ nhàng xoa cánh môi ướŧ áŧ của mình.
Nơi đó giống như vẫn còn lưu lại độ ấm của hắn.
Tiêu Trường Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, mơ hồ hỏi: "Bổn cung chỉ là không rõ, Thẩm Đề đốc cái gì cũng không nói liền làm chuyện này, như vậy sẽ làm bổn cung cảm thấy rất thắc mắc....."
Thẩm Huyền bóp mặt nàng, ngón tay đυ.ng đến gương mặt ửng đỏ trầm giọng nói: "Nàng muốn nghe ta nói cái gì?"
Tiêu Trường Ninh cắn môi, trong mắt có chút hơi nước mê mang nàng thấp giọng: "Có một số lời nếu chàng thật tâm muốn nói cho ta nghe ta sẽ rất vui vẻ, nếu chàng chỉ vì đón ý hùa theo ta mà miễn cưỡng nói ra, mặc dù ta nghe được lời ta muốn nghe nhưng ta cũng sẽ không vui vẻ..... Thẩm Huyền chàng hiểu chưa?"
Thẩm Huyền nhíu mày, tựa hồ như đang suy tư hàm nghĩa trong lời này của nàng.
Tiêu Trường Ninh dời mắt, bỗng nhiên nàng cười nhẹ hít mũi một cái nói: "Bổn cung có hơi say nên có chút hồ ngôn loạn ngữ. Nếu lời vừa rồi làm chàng bối rối, vậy cứ xem như không nghe thấy đi."
Từ trước đến nay Tiêu Trường Ninh chưa bao giờ thắng được rượu, chỉ cần uống một ly rượu mạnh thì nhiệt độ trên người liền bị gió lạnh thổi đến nổi lên vài phần hàn ý, mí mắt nàng cũng giống như muốn sụp xuống. Nàng lung lay đứng dậy nhưng còn chưa đứng vững thì đã bị Thẩm Huyền ôm vào lòng, chặn ngang bế lên.
"Chậm một chút, chậm một chút Thẩm Huyền!" Tiêu Trường Ninh nằm trong ngực Thẩm Huyền, đôi mắt có hơi hồng nói: "Đầu bổn cung có hơi choáng váng."
Thẩm Huyền quả thực không có biện pháp với nàng, hắn nghe lời bước chậm lại, giọng nói mang theo y cười vững vàng truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Nếu tửu lượng kém như vậy, nàng cũng không cần học đòi văn vẻ cùng ta."
Tiêu Trường Ninh hữu khí vô lực hừ hừ: "Được rồi, bổn cung biết chính mình rất vô dụng."
Khóe miệng Thẩm Huyền khẽ nhếch không tỏ ý kiến chỉ ôm nàng bước ra khỏi đình. Khi vòng qua hành lang gấp khúc hắn nói: "Tuy rằng không biết điện hạ đang lo lắng cái gì nhưng vấn đề của điện hạ ta sẽ suy nghĩ thông suốt kĩ càng. Hiện tại, trước tiên phải đưa nàng về phòng nghỉ ngơi."
Về sau tuyết rơi bản đốc sẽ cùng nàng thưởng rượu, thay nàng uống. Mà nàng chỉ cần giống như hiện tại, vĩnh viễn ở cạnh ta.... Thẩm Huyền ngóng nhìn Tiêu Trường Ninh hơi say trong ngực nghĩ thầm như thế.
Ai cũng không biết, một góc trong lòng hắn đã sớm có một cái chấp niệm không muốn người biết đang yên lặng sinh trưởng, lan rộng.
Thẩm Huyền sát phạt cả đời cũng không hiểu rõ loại chấp niệm này cũng là hóa thân của ái niệm.....
Lúc Tiêu Trường Ninh tỉnh lại đã là hoàng hôn, ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn mờ nhạt, tuyết đã dừng rơi nhưng khung cảnh vẫn là một mảng trắng xóa.
Nàng xoa huyệt thái dương đứng dậy thình lình nhìn thấy một thân ảnh ngồi bên giường, nàng ngẩn người rồi nói: "Thì ra chàng vẫn còn ở đây."
Thẩm Huyền ngồi bên bàn trà đưa lưng về phía nàng, hắn đang dùng một miếng vải bông sạch sẽ chà lau lưỡi dao, nghe được động tĩnh của nàng cũng không xoay người mà chỉ chuyên chú với việc trên tay, hắn thấp giọng nói: "Canh gà đã hâm nóng trên lò sưởi, nàng mau uống một chút đi."
Tiêu Trường Ninh vẫn là bộ dáng ngây thơ vừa thức dậy, nàng chậm rãi 'ừ' một tiếng hỏi: "Hôm nay chàng không cần dẫn thái giám ra ngoài giám sát sao?"
Thẩm Huyền đặt thanh đạo được chà lau đến sáng như tuyết xuống đáp: "Tuyết hôm nay có hơi lớn nên ta cho bọn hắn nghỉ nửa ngày."
Tiêu Trường Ninh ngửa người ngã xuống giường, nàng ôm chăn lăn một vòng rầu rĩ nói: "Đời người ngắn ngủi mới có được nửa ngày nhàn hạ, xem như bình yên trước cơn bão vậy."
Thẩm Huyền biết nàng đang nói đến tế tổ Thái Miếu cuối tháng không khỏi cười khẽ một tiếng, hắn buông lưỡi dao qay đầu hỏi: "Điện hạ sợ sao?"
"Có chàng ở bên cạnh cũng không đến mức sợ hãi nhưng mà có chút khẩn trương." Tiêu Trường Ninh dựa đầu trên giường nhìn hắn, đôi mắt đen bóng nói: "Bổn cung chưa bao giờ gặp qua trường hợp nào lớn như vậy đâu."
Thẩm Huyền giống như cũng không vừa lòng với câu trả lời này, hắn chậm rãi rút một chân lại, tay phải chống đầu gối: "Điện hạ còn nhớ rõ lúc trước khi ta dạy nàng chiêu thức phòng thân đã từng nói gì không?"
Tiêu Trường Ninh nhớ lại đáp: "Không cần dễ dàng tin bất cứ kẻ nào."
"Không tồi. Trên đời này trừ bỏ bản thân nàng, mọi người đều không thể tin. Điện hạ quá mức tin tưởng thần." Khóe miệng Thẩm Huyền khẽ nhếch nhưng ánh mắt ngoài dự đoán lại rất nghiêm túc, hắn chậm rãi nói: "Cái gọi là cường đại, chỉ là bởi vì ta so với người bình thường càng hiểu được nên lấy hay bỏ."
"Có ý gì?"
"Người làm chuyện lớn, cái gì cần gϊếŧ chết thì nên gϊếŧ, cần vứt bỏ thì nên vứt bỏ, chỉ có như vậy mới có thể dựng nên đài cao từ đống xương trắng chồng chất này. Điện hạ sớm hay muộn có một ngày cũng sẽ hiểu rõ."
Trong mắt hắn ẩn chứa ánh sáng tối tắm phản chiếu ra ánh đao lạnh lẽo, phảng phất như quay lại lúc nàng mới xuất giá, cả người hắn là bộ dạng ướt sũng huyết khí. Ở một hồi hỗn chiến sắp đến, Thẩm Huyền vẫn luôn là dáng vẻ vừa uy nghiêm vừa cường đại như vây, phảng phất như hắn đứng trên vạn người chỉ cho phép thế nhân lấy tư thế của một con kiến nhìn lên.
Tiêu Trường Ninh trầm tư một lát, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một ý niệm.
Nàng bỗng nhiên ngồi dậy nghiêm túc nói: "Tế tổ cuối tháng bổn cung sẽ đi cùng chàng."
Thẩm Huyền tựa hồ sớm đoán được như thế, hắn cũng không nói gì chỉ hỏi: "Đó nhất định là một đoạn hành trình vô cùng nguy hiểm, điện hạ có thể tưởng tượng ra không?"
"Bẫy rập ở tế tổ rất mạnh, đích xác rất nguy hiểm nhưng bổn cung biết nếu ở lại chỉ càng nguy hiểm hơn." Tiêu Trường Ninh dừng một chút tiếp tục phân tích: "Thái giám Đông Xưởng làm tùy hầu, lúc tế tổ nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng như vậy trong Đông Xưởng liền trở thành nơi phòng bị lỏng lẻo nhất kinh thành, bổn cung chỉ là một người tay trói gà không chặt nếu ở lại nguy hiểm thì không nói còn vô cùng có khả năng trở thành trói buộc của chàng. Nếu về lại Tẩy Bích Cung lại khó tránh sẽ bị Thái hậu khống chế, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có đi theo chàng mới là an toàn nhất."
Sóng mắt Thẩm Huyền vừa động cười nói: "Điện hạ khi nào lại thông minh như vậy?"
"Chàng cũng đừng giễu cợt ta." Tiêu Trường Ninh mặc tốt quần áo cùng giày vớ, nàng xuống giường ngồi xuống bên người Thẩm Huyền: "Chàng sẽ làm cái gì bây giờ?"
Thẩm Huyền trầm mặc trong chốc lát tiếp tục cầm lấy một thanh đao khác chà lau, hắn không chút để ý nói: "Đến lúc đó, điện hạ đi theo xe ngựa của hoàng đế thời điểm tất yếu nhớ phải bảo vệ tốt chính mình."
"Ta đang hỏi chàng bản thân chàng sẽ làm cái gì bây giờ?"
Thẩm Huyền không nói chuyện.
Sau một lúc lâu hắn ngước mắt, trong mắt hiện lên một mạt hàn ý trầm giọng nói: "Không cần điện hạ nhọc lòng, minh đao tên bắn lén bản đốc chưa từng bị bại."
Chỉ một lời này, nói năng rất có khí phách.
Gió thổi làm khung cửa sổ lay động, ánh hoàng hôn ôn hòa xuyên thấu qua đống tuyết đọng trên cành cây, xuyên qua song cửa sổ chiếu đến trên người Tiêu Trường Ninh, phủ lên lông mi nàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Huyền, môi hơi nhếch rồi sau đó trấn định nói: "Qua tế tổ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện thật tốt không?"
Động tác lau kiếm của Thẩm Huyền hơi dừng, hắn hỏi: "Hiện tại không thể nói sao?"
"Hiện tại không thể." Tiêu Trường Ninh híp mắt, con ngươi bị ánh hoàng hôn phủ lên một màu hổ phách cực kì giống con mèo nâu tự phụ kia. Nàng chống cằm nói: "Đại chiến sắp tới không thể để tâm loạn, chờ chàng cùng ta bình an trở về ta sẽ giao hết tất cả cho chàng!"