"Một liều thôi, đã đủ dùng rồi." Một giọng nói khàn đặc vang lên bên tai.
"Có tác dụng phụ không?"
"Nhẹ nhất chỉ là ảo giác, nôn mửa. Nặng nhất là gặp ác mộng, và tự tử."
--- Tự tử? Là chết sao? Tự... gϊếŧ chết mình?
"Tại sao mày lại là con trai tao? Khốn kiếp! Nếu biết trước tên khốn đó là thằng điên, tao sẽ không bao giờ muốn liên quan tới nó!"
"Jungkook... con trai của ta, cô ấy đã sinh ra con. Haha, cuối cùng, cũng có một thứ ràng buộc giữa ta và cô ấy."
"Tao phải chết! Hắn chính là ép tao chết! Tao phải chết cho hắn vừa lòng!"
"Cứu... mẹ... Tại sao... con không cứu mẹ?"
--- Có thể cứu sao? Bằng cách nào? Làm thế nào... để giải thoát khỏi Địa Ngục này?
Chết...
Phải chết! Chết thì mới thoát khỏi nơi đây!
Lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trong da thịt, những giọt nước màu đỏ thẫm rơi xuống mặt đất, một mùi hương của sét gỉ nồng nặc trong không khí.
Đau... Thật đau...
Tại sao vẫn chưa chết? Tại sao vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau thấu xương này?
Khẽ nhìn xuống. À, đâm chưa đủ sâu. Có nên đâm mạnh hơn không nhỉ?
Nhưng đâm mạnh hơn nữa, thì có chết không? Hay là vẫn đau đớn?
Đau đớn này, có đau hơn hay không? Nếu đau hơn, thì có chịu nổi hay không?
Sao lại không thể đâm tiếp? Tại sao... vẫn chưa chết?
Hơi thở dần trở nên gấp gáp, trái tim như muốn thoát ra khỏi l*иg ngực yếu ớt này, sóng mũi bỗng dưng cay cay, trên mặt trở nên ướt đẫm.
Là nước mắt?
Chết rồi, liệu sẽ được sống tiếp không? Nếu tiếp tục sống, thì liệu sẽ lại phải sống trong Địa Ngục như thế này không?
Chết rồi, có thể lên được Thiên Đàng không? Hay là phải rớt xuống Địa Ngục sâu thẳm, linh hồn bị đốt cháy trong ngọn lửa hồng?
Chết rồi... sẽ có ai khóc không?
Có lẽ. Có lẽ sẽ có.
"Jungkook, có bọn tớ mà. Cậu đừng suy nghĩ dại dột."
À... chắc chắn có.
"Không sao hết. Tôi ở đây."
Còn anh ấy nữa... không thể chết được...
*Cạch* Con dao rời khỏi bàn tay, rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, hơi thở ở bên tai khiến người ta rợn tóc gáy, "Này, hắn ta... tới rồi."
~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~
"Jungkook! Thở đi... Hãy thở ra đi nào, Jungkook."
Giọng nói này, thật ấm áp. Có người đang lo cho cậu sao?
Thật khó chịu. Hơi thở thật khó chịu. Cậu muốn thở. Cậu muốn sống!
"Đúng vậy, thở chậm đi nào."
Thở chậm lại... Thở chậm lại...
"Jungkook, tỉnh dậy đi."
Jungkook chậm rãi mở mắt ra, ánh đèn chiếu thẳng vào mắt làm cậu không nhịn được nhíu chặt mày. Khi quen được với ánh sáng, cậu liền thấy Taehyung đang đứng ngay bên cạnh giường, anh nhìn cậu, ánh mắt đầy sự gấp gáp và lo lắng, "Sao rồi? Thở được không?"
Jungkook cười nhạt, giọng nói yếu ớt khẽ vang lên, "Taehyung, tôi vì anh... mà sống đấy."
Ngay khoảnh khắc này, trong mắt cậu, chỉ còn có Taehyung. Jungkook nói tiếp, "Bà ấy muốn giải thoát, bà ấy muốn... tôi giải thoát... Vậy tại sao... bà ấy lại muốn, tôi cứu bà ấy?"
Anna cau mày, nhìn Jungkook đang nói chuyện với Taehyung, vì cậu nói quá nhỏ nên cô không thể nghe rõ cuộc đối thoại, "Là do tác dụng của thuốc sao?"
Ho Seok mím chặt môi, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cậu suy yếu nằm trên giường, "Khi tao phẫu thuật cho Jungkook, mày biết nó nói gì với tao không?"
Anna im lặng. Ho Seok che giấu tiếng thở dài trong lòng, nói, "Hắn ta đã đến rồi."
Taehyung cúi xuống nói nhỏ, "Không sao hết, có tôi ở đây. Tôi sẽ giải thoát cho cậu, được chứ?"
Jungkook gật đầu, cười mỉm, "Được."
Anna và Ho Seok quay lưng rời đi. Bác sĩ khó hiểu hỏi, "Hai người không nói chuyện với cậu ấy sao?"
"Chúng tôi đang giải cứu cậu ấy đây." Anna cười nhạt.
Ngồi trên xe, Ho Seok siết chặt vô lăng, môt tay dựa lên cửa sổ, trầm ngâm nhìn về phía trước. Anna nhắm mắt lại, bật radio lên, "Nghe chút nhạc đi."
Ho Seok không nói gì, khởi động xe.
Một giọng nói rè rè vang lên từ radio.
"Ta yêu em... ta yêu em... Cớ sao em lại từ chối ta? Cớ sao em lại rời đi? Ta thương em... ta thương em...Vì sao em bỏ rơi ta? Vì sao em căm ghét ta? Ta nhớ em... vô cùng nhớ em... Tại sao, em lại quên ta? Sau đây là bài hát "Boulevard" đến từ ID có tên Siêu Anh Hùng Thầm Lặng."
"Con đường Tokyo năm ấy, chính là khởi đầu tuyệt vời của chúng ta."