Không để anh đợi quá lâu, Yoongi đã gọi điện lại, giọng nói hoang mang, "Sếp, sếp sao lại có mấy đoạn video này?"
Taehyung cau mày, khó hiểu hỏi, "Là sao?"
Yoongi đáp, "Video thứ nhất và thứ ba là dự án MK-ULTRA(*), một chương trình thử nghiệm trên con người, tình trạng xảy ra trong đoạn video này là do con người bị hoang tưởng, tạo ra một loại ảo giác hay ác mộng vì sử dụng LSD. Video thứ hai là những bức tranh do một họa sĩ đã sử dụng LSD vẽ ra. Còn video cuối cùng là một bản nhạc tên "Boulevard" từ thập niên 80."
Phần lớn đều liên quan đến LSD? Tại sao cậu lại có mấy video đó chứ? Còn bản nhạc từ thập niên 80 kia, cậu vậy mà lại có hứng thú với nó ư?"
Yoongi hứng thú hỏi, "Sếp moi đâu ra đống đó vậy? Hai video thí nghiệm kia cực hiếm đấy, sếp tìm được trên trang đen à?"
Taehyung mím chặt môi, đáp, "Không phải của tôi."
"Không phải của sếp?" Yoongi ngỡ ngàng, im lặng vài giây rồi nói, "Vậy của ai chứ? Đây toàn là bí mật quốc gia chỉ tồn tại trên mấy trang như deep wed này nọ thôi."
Vẻ mặt Taehyung vô cùng nghiêm túc, anh bình tĩnh nói, "Không có gì, điều tra tiếp đi, sẵn tiện về em trai Oh Semi luôn." Oh Siwan đã chạy trốn khi anh và Jungkook đều ngất đi.
Bỏ điện thoại vào trong túi, Taehyung chạy lên phòng cậu, tim anh đập thật mạnh, như muốn bay ra khỏi l*иg ngực. Không biết lí do tại sao, nhưng anh lại có một cảm giác lo lắng và sợ hãi đến tột độ.
Cánh cửa đóng lại thật chặt, hiệu quả cách âm quá tốt nên anh không thể nghe được âm thanh gì bên trong cả.
"Jungkook! Jungkook! Cậu ra đây cho tôi!"
Tất nhiên, không có một âm thanh nào phát ra được.
"Chết tiệt!" Taehyung rít lên một tiếng, dùng hết sức bình sinh đá vào cánh cửa kia.
May mắn cánh cửa đã mở ra ngay lập tức, nếu đá thêm một lần nữa, anh sợ còn chưa kịp nhìn thấy cậu thì đã vô viện rồi.
Jungkook ngồi trên giường, đôi mắt long lanh đỏ ửng lên, giống như vừa mới khóc vậy. Hai tay cậu bị móng tay tàn phá đến máu chảy xuống cả ga giường. Nhìn màu đỏ chói mắt kia, tim anh như ngừng đập, phi(?) tới ngay chỗ cậu, "Này! Như vậy là sai nha! Không nên tàn phá thân thể của mình như vậy nha!"
Theo thói quen nghề nghiệp, anh vô thức dùng giọng điệu như nói chuyện với tội phạm, "Cậu còn nhỏ mà, chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Tương lai còn dài lắm, đừng suy nghĩ vẩn vơ hành hạ bản thân như vậy chứ."
Jungkook nhìn chằm chằm anh, rồi òa khóc lên như một đứa trẻ.
Taehyung kinh ngạc, vội ôm cậu vào lòng, nói, "Bình tĩnh lại, đừng khóc. Cậu hai mươi hai tuổi rồi, khóc thê thảm như thế cho ai xem. Ầy ầy, đừng chùi nước mũi lên áo sơ mi hai trăm ngàn của tôi. Ầy, dơ lắm nha."
Jungkook vùi đầu trong lòng anh, cảm nhận được hơi ấm của anh, cậu nhắm chặt mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn rơi không kiểm soát được.
Jungkook sợ sẽ biến anh thành con quái vật. Cậu sợ hãi anh sẽ đột nhiên thay đổi. Khi đó, cậu chợt nhận ra một điều, cậu... đã yêu rồi.
"Yêu là khi cậu tình nguyện để cho người mình yêu được hạnh phúc."
Tình yêu không phải sự hi sinh, mà là sự trao đổi, mà là cả tấm lòng nhỏ bé. Tình yêu không phải đánh cuộc, mà là sự tín nhiệm vô bờ bến.
Nhưng, tình yêu lại vô cùng liều mạng, một khi phạm sai lầm, nó sẽ biến thành sự hi sinh, và đánh cuộc.
______________
Dự án MK-ULTRA hay còn được gọi là chương trình kiểm soát tâm trí con người do CIA khởi động trong giai đoạn Chiến tranh lạnh. Một chương trình thử nghiệm trên con người, bất chấp việc họ có đồng ý hay không. Mục đích chính của dự án này là kiểm soát trí não và tạo ra những sát thủ thầm lặng. Họ sử dụng nhiều loại thuốc, trong đó có LSD (một loại chất thức thần), tra tấn, thôi miên, tước đoạt cảm giác, biệt lập và lạm dụng tìиɧ ɖu͙©... để tác động vào thần kinh của con người, làm thay đổi các chức năng não và dễ dàng kiểm soát con người hơn. Bác sỹ Olson, người đã bị bí mật cho sử dụng LSD đã rơi xuống từ tầng thứ 13 của một khách sạn ở New York do ảnh hưởng của thuốc. Để che giấu sự thật, Alice Olson - vợ vị bác sĩ này được thông báo rằng chồng cô qua đời vì "bệnh nặng" và cô nhận trợ cấp là hai phần ba mức lương của Olson.