Dù sao Tô Mai cũng không phải người từng trải cho nên nàng ta vẫn khẳng định Triệu Nghị trúng chiêu, vào lúc này chẳng qua là vô lực giãy giũa mà thôi. Nàng ta cũng không biết dược tính lại mạnh như vậy. Hiện giờ nhìn đến Triệu Nghị một thân nam nhi mình đầy cơ bắp, Tô Mai mặt đỏ rực, nàng ta sao lỡ buông tha một cơ hội tốt như vậy.
Nàng ta thường nghe mẫu phi nhắc tới, năm đó, phụ vương cũng không phải cực kì thích mẫu phi, mẫu phi sở dĩ có thể chuyên sủng hơn mười năm không dứt, cũng là dựa vào một ít thủ đoạn, chỉ cần nàng có thể ở lại bên người Lưu Nghị, tương tự mẫu phi, nàng sẽ có cơ hội khiến người nam nhân này rơi vào ôn hương nhuyễn ngọc không thể thoát ra được.
Đàn ông thích công thành đoạt đất để đạt được cảm giác thành tựu, mà đàn bà lại thích chinh phục đàn ông cũng chỉ đạt được cảm giác thành tựu như vậy mà thôi.
Mẫu phi của nàng ta là vậy, đương nhiên nàng ta cũng vậy.
Nàng ta không ngốc, việc này nếu không thành, Cảnh đế vừa mới thu phục Tương Nam vương, tuyệt đối không vì việc nhỏ này mà trị tội nàng, ngoài kia vẫn còn ba vị phiên vương khác đang nhòm ngó đấy.
“Ngươi tốt nhất cút đi!”
Đây là lời Triệu Nghị nói, giọng nói lạnh như băng, lạnh buốt như muốn chém gϊếŧ tất cả.
Tô Mai nâng lên khuôn mặt động lòng người:"Hoàng thượng, tiểu nữ cùng Phùng Dịch cũng chưa có tam môi sính lễ, như vậy không tính là đính hôn. Hoàng thượng chính là cửu ngũ chí tôn, trong thiên hạ có nữ tử nào không mong muốn cùng ngài làm bạn không rời. Tiểu nữ thân phận hèn mọn, không dám cầu Hoàng thượng sủng ái, chỉ mong Hoàng thượng có thể cho tiểu nữ hầu hạ ngài, cho dù không danh không phận...."
Tô Mạch xem qua rất nhiều thoại bản, có rất nhiều nữ tử tinh quái, biến ảo dụ hoặc nam nhân, đều sẽ nói ra lời thoại tương tự như thế này. Tô Mạch ban đầu cũng không hiểu lời nói này có gì đặc biệt, theo nàng thấy, nữ tử như vậy là cực kì ti tiện, đâu đáng giá để thương tiếc. Nhưng một ngày Tô Dự nhìn thấy nàng đọc thoại bản, hắn nói với nàng rằng: dã tâm của đàn ông không phải quyền thế mà chính là phụ nữ. Một người đàn bà tuyệt sắc, tình nguyện thần phục dưới gối đàn ông, loại cảm giác này còn sảng khoái hơn so với thành tựu công thành đoạt đất.
Nam nhân trong thoại bản cũng không quá ngu xuẩn, lúc bắt đầu cũng chưa hẳn là yêu thích, chẳng qua là bọn họ đối với bản thân cực kì tự tin, tự tin đến mức tự cho rằng bản thân có thể khống chế mình trước mặt nữ tử nhu nhược đáng thương kia, rồi lại đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc, cuối cùng lại bị chính cái ôn hương nhuyễn ngọc ấy hút hết tinh khí mà chết non thôi...
Tô Mạch lúc ấy chỉ bình tĩnh đóng lại thoại bản,
sau đó nói với Tô Dự: “Đệ đệ à, khó trách ngươi không cưới vợ, ngay cả thϊếp thất cũng không, có phải ngươi sợ hãi ngay cả phần tự tin ngu xuẩn đều không có……”
Ai ngờ, ngay trong tháng đó, Tô Dự liền nạp hai thị thϊếp, Tô Mạch tức giận chừng ba ngày không ăn được cơm —— Tô Dự mà cũng nạp thϊếp, nàng tự nhiên cũng nên nạp thϊếp, nếu vậy chẳng phải thân phận của nàng sẽ bị vạch trần? Điều may mắn duy nhất là: dường như nàng đã sớm bị người ta lãng quên, những người nhớ tới nàng cũng chỉ có mong sao cho nàng đoạt tử tuyệt tôn mà thôi.
Mà hiện giờ, Tô Mạch rất có hứng thú quan sát Triệu Nghị, xem hắn có hay không cái loại tự tin ngu xuẩn ấy. Nếu đúng như lời Tô Dự nói, lại có công hiệu của Trường tương tư, muốn khiến Triệu Nghị đi vào khuôn khổ không tính là việc khó đi.
Sự thật chứng minh, nam nhân chính xác là làm khổ mỹ nhân mà.
Triệu Nghị tiến lên, đỡ Tô Mai dậy, Tô Mai run rẩy đứng lên, nàng ta dựa sát vào l*иg ngực Triệu Nghị. Tô Mạch tính toán thời gian nhắm mắt, thừa dịp bọn họ chưa có trình diễn một màn xuân cung đồ nóng bỏng thì đột nhiên, bàn tay đang xoa ngực hoàng đế của Tô Mai run lên, vẻ mặt nàng ta cực sốc, trạng thái bị bất ngờ mà co quắc nhìn Triệu Nghị.
Mùi hương của Trường tương tư vẫn như cũ rất nồng, ánh mắt của Triệu Nghị vẫn như cũ đỏ rực, thậm chí cơ bắp trên cơ thể
hắn như đang ngọ nguậy rục rịch. Ngay tức thì Tô Mai ý thức được rằng, trạng thái này hoàn toàn không giống những gì mẫu phi miêu tả. Nơi nào đó của Triệu Nghị hoàn toàn không có một chút nào phản ứng.
Đến thời điểm này mà nàng ta vẫn còn ngu ngốc không cam lòng vẫn còn si tâm vọng tưởng nhưng cũng không dám tuỳ tiện ra tay.
Triệu Nghị lạnh lùng nói: "Cho dù ngươi có xinh đẹp như hoa nhưng cũng không khiến trẫm yêu thương nổi! Mặc cho ngươi có sử dụng loại hương liệu đặc thù đi nữa...".
Tô Mai mềm oặt quỳ trên mặt đất.
“Hoàng Thượng tha mạng!”
“Niệm tình ngươi trẻ người non dạ, phạt cấm túc nửa năm, ba ngày không được ăn. Lăn ra ngoài!” Thanh âm không lớn, nhưng Tô Mai lại không thể chống đỡ khí lực đến cuối cùng, cơ hồ là mềm nhũn ngã xuống mặt đất, run rẩy mà bò dậy, lục cục ra ngoài.
Người vừa đi, Triệu Nghị hô hấp lại trở lên nặng nề. Đột nhiên Tô Mạch ý thức được, Triệu Nghị không phải đối Tô Mai không phản ứng, mà là tên bạo quân này chỉ sợ là không thể được đi……
Tô Mạch nhớ không lầm, nàng có nghe nói rằng, Cảnh đế đã ngoài hai mươi nhưng vẫn chưa cưới vợ nạp thϊếp. Bên ngoài đồn rằng, Cảnh đế muốn bình định thiên hạ thường chinh chiến khắp nơi, từ nam ra bắc. Quân đội không thể mang nữ quyến vì thế chuyện chung thân đại sự bị chậm trễ.
Nhưng hôm nay nghĩ lại cũng hoàn toàn không phải do vấn đề này. Cái kết luận này khiến cho Tô Mạch cảm thấy vô cùng quái dị. Thậm chí nàng còn muốn nhảy ra cười thật to ba tiếng. Nhưng mà tình thế này hoàn toàn bất lợi cho nàng.
Đầu tiên là rình coi long thể thánh thượng, sau đó là nghe trộm tư tình của hoàng đế, tiếp đến là khám phá ra bệnh kín của bạo quân, độc một tội thôi đã khiến nàng toi đời, huống chi là ba tội cộng lại.
Tô Mạch nào dám chạy ra thỉnh tội, đành phải ngoan ngoãn mà hướng bên kia giường mà dịch lại.
Triệu Nghị đang trong trạng thái cực kì thô bạo, ngũ giác so với bình thường lại càng nhạy bén, mùi hương của trường tương tư chưa hoàn toàn tan đi vẫn còn quanh quẩn nơi chóp mũi nhưng một mùi hương khác nhẹ nhàng hơn chậm chạp bay tới.
Tô Mạch vừa vặn bò đến cạnh cái lư hương, liền nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Nghị đang đến gần. Theo bản năng nàng thò tay lên mặt sờ soạng một hồi. Chỗ này là một khoảng tối không có ánh nến nhưng không có nghĩa là Triệu Nghĩ có mặt như mù không thấy.
"Ai ở đó? Lăn ra đây!". Âm thanh lạnh lùng của Triệu Nghị vang lên, sát khí như đập vào mặt, đâu còn vị quân vương khiêm nhường như lúc trước.
"Meo" Tô Mạch vô liêm sỉ kêu lên một tiếng.
Triệu Nghị khí thế vui tươi, sải bước lại đây, một tay đem người xách lên, vật nhỏ này thật giống một con mèo, nàng nhanh tay che mặt lai, hai chân thon dài kia quặp lại người hắn.
Triệu Nghị chỉ cảm thấy một mùi hương mềm mại xông vào trong mũi trái ngược với mùi hương của Trường tương tư. Bỗng nhiên một cảm giác quái dị từ bụng dưới dâng lên, phản ứng tức thì chậm chạp hẳn đi.
Hắn rất muốn đem cái người đang quấn chặt trên thân hắn kéo xuống nhìn xem rốt cục là cái dạng người gì đây nhưng đột nhiên cái cổ cảm thấy cực kì đau đớn. Theo bản băng trước khi lâm vào hôn mê Triệu Nghị cũng cắn lại một cái trên bả vai thon gầy của người kia.
Triệu Nghị không chịu nhả mồm, Tô Mạch cũng không buông tay. Đầu vai đã thấy máu, Tô Mạch dùng hết toàn lực khiến tên bạo quân này lâm vào hôn mê.
Nhìn tên bạo quân ngã xuống mặt đất, Tô Mạch sờ bả vai, đầu ngón tay nàng thấy dính dính. Mẹ nó chứ, một chiêu này nàng đã luyện rất nhiều năm, đều chỉ là đánh người ngất xỉu, nhưng chưa có lần nào mất nhiều thời gian như vậy.
Tưởng chừng thời gian rất lâu nhưng thực chất cũng chỉ là có vài phút mà thôi.
Tô Mạch không dám ngây ngốc đứng đó, nhanh chóng đi đến hướng mật đạo. Nàng chỉ vừa mới đóng lại mật đạo thì nghe thấy trong phòng có âm thanh.
Nàng nhanh chóng bò lại Chỉ Lan viện, từ sau núi giả đi ra thì bắt gặp Hiểu Nguyệt cùng Ngô ma ma đang nôn nóng chờ đợi. Nhìn thấy Tô Mạch mặt đầy mồ hôi, trên cổ còn dính máu, hai người đều chấn kinh.
"Thiếu gia, ngài làm sao vậy?"
Tô Mạch xua xua tay, “Hiểu Nguyệt bưng cho ta chậu nước, ta muốn rửa mặt. Ngô ma ma mang bộ quần áo và đôi giày này đi thiêu huỷ. Còn có, nếu có người đến viện điều tra, nhớ rõ là cái gì cũng đều không biết, hiểu chưa?".
Viện này cũng chỉ có Ngô ma ma và Hiểu Nguyệt hầu hạ, mẹ con nàng đều là người nhanh trí, liền biết ngay là đại sự không ổn,
cũng không dám hỏi gì nhiều.
Bên này vừa thu thập thoả đáng, quả nhiên có người tới cửa.