Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 26: Hài tử

Editor: Sakura Trang

Điều này không thể nghi ngờ là lời nói hiện Liễu Ký Ẩn khát vọng nghe nhất, suy nghĩ hiện rõ trên mặt, khó mà che giấu.

“Chiêu vương... không lừa gạt hạ quan chứ?” Hết sức kiềm chế nội tâm chấn động, Liễu Ký Ẩn vẫn là vì cầu chắc chắn hỏi ra lời như vậy.

Động tác lần này của nàng là như thế nào có thể hoàn toàn lừa gạt được tai mắt của nàng, nàng coi như là quan cận thị lại đối với lần này không cảm giác chút nào… Bỗng dưng Liễu Ký Ẩn liền chẳng phải tự tin với việc có thể nắm giữ toàn bộ tai nạn xung quanh của đế vương.

Nếu là thật, chuyện này do mới bắt đầu còn chưa đi đến kết thúc, Cảnh đế cũng không có tiết lộ qua phân nửa với nàng…

Vừa xuất hiện ý tưởng ‘Cảnh đế có lẽ cũng không tín nhiệm nàng’, Liễu Ký Ẩn liền không khống chế được mất mác mím chặt môi, mặc dù nàng cũng cho là mình cũng không có tư cách mất mác.

Đến khi đối phương gật đầu, Liễu Ký Ẩn mới phát giác đá lớn trong lòng buông xuống, cuối cùng mới có thể có cơ hội thở dốc.

Thật ra thì Vi Sinh Lan cũng có chút hiếu kỳ nhị hoàng tỷ nàng là như thế nào để cho Liễu Ký Ẩn cam lòng đi vào khuôn khổ, với sự hiểu rõ của nàng với người trước mắt này, rõ ràng đối phương là thà chịu tự thương cũng sẽ không phản bội Cảnh đế.

Tuy nhiên đối phương không muốn nói rõ, Vi Sinh Lan cũng không vội tìm nguyên nhân để nghiên cứu, dẫu sao chân tướng chuyện này sớm muộn sẽ tự động nổi lên mặt nước.

“Hạ quan nguyện ý phối hợp.” Tuy Liễu Ký Ẩn vẫn rũ mắt, nhưng giọng là kiên định.

Giấy là không gói được lửa, coi như người trước mắt sau khi biết chuyện xưa… Sẽ hận nàng. Nhưng trước lúc này, nàng sẽ cố gắng hết khả năng.

Lễ bộ ở trong thời gian ngắn ngủi mấy bị lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai tiến hành một phen thay đổi huyết dịch. Tại trên triều chúng thần chưa sáng tỏ đầu đuôi câu chuyện trước, vị trí chỗ trống trong lễ bộ đã được sắp xếp xong, bắt đầu vận hành như bình thường.

“Mưu hại... Thánh thượng?” Nam tử vận hoa phục không thể tin trợn to hai mắt nghe lời nói người hầu truyền đạt lại, sắc mặt trở nên tái nhợt dị thường.

Người này là thân tín của hắn, loại chuyện này là tuyệt không có thể đùa giỡn.

“Vậy mẫu thân nàng...?” Nam tử vận hoa phục kinh hoàng bất an hỏi. Các loại tội danh này, đủ để phạt tội danh chu di cửu tộc.

Người hầu áo lam cúi thấp đầu, từ trong kẽ răng hết sức khó khăn nặn ra một câu trả lời: “Hồi quý quân, Thượng thư đại nhân... Bị xử ba ngày sau thẩm chém.”

Ôm trong ngực hy vọng mong manh ở nghe được một chữ cuối cùng, nam tử vận hoa phục cuối cùng không chịu nổi đả kích, trước mắt tối sầm liền đã bất tỉnh.

Quan viên dính líu đến chuyện này dù nhiều hay ít, tất cả đều bị xử phạt giống như vậy.

Có tội chứng xác thật ở phía trước, sau khi thánh chỉ tử hình ban xuống, hạ thần trong triều nhất thời người người tự thấy nguy cơ, e sợ cho cùng chuyện này dính vào một tia nửa điểm quan hệ.

Nội dung tử hình không người dám có ý kiến, ở trong mắt của những thần tử đang bàng quan đứng nhìn, không được liên quan đến đã là đế vương hết sức tha thứ.

Mà nhị hoàng nữ Vi Sinh Kỷ trong lúc đó tựa như những thần tử bị định tội trong Lễ bộ kia không liên quan chút nào đến nàng vậy, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không giảm chút nào, cứ theo lẽ thường vào triều, cứ theo lẽ thường bãi triều.

Tuy nhiên sự thật thật là như vậy sao.

“Bịch.” Tiếng Vật thể rơi xuống từ chỗ cao, ở trong ban đêm ban đêm tĩnh lặng có vẻ rất là rõ ràng.

Lưỡi kiếm bị chém đứt thành hai khúc tán lạc ở trên gạch đá xanh, dưới ánh trăng phản xạ thân kiếm như hiện lên ánh sáng lạnh.

“Thê chủ...” Động tĩnh trong sân cũng không coi là nhỏ, Kỳ Yến vừa nghe tiếng tức thì mở mắt ra, con ngươi như mặc ngọc dần dần tỉnh táo rồi đến không một chút buồn ngủ.

“Giao cho Ảnh Cửu là được.” Liền người bình thường không có võ công cũng có thể nhận ra chuyện, đối với Vi Sinh Lan mà nói chính là thậm chí có thể nghe ra quá trình hai bên đối chiêu ở bên ngoài phòng.

Vừa dứt lời, Kỳ Yến rõ ràng cảm giác tay vòng ở ngang hông y càng ôm chặt hơn chút, nữ tử nằm ở phía bên ngoài giường nhỏ lấy tư thái bảo vệ ngầm ôm chặt y vào trong ngực.

Trên người trong ngực là mùi hương hoa hòe thoang thoảng quen thuộc thấm vào mũi, giọng Vi Sinh Lan ấm áp trấn an nói: “Đi ngủ.”

Có người bắt đầu nóng nảy, đợi nàng lại dồn ép thêm chút nữa… Đối phương cũng là nên ngồi không yên.

Đợi hôm sau vào triều trở về phủ, Vi Sinh Lan liền gọi Ảnh Cửu đến.

Trên tay áo nữ đồng thân cao còn thấp hơn mình đoạn lớn dính vết máu màu đỏ nhạt đã khô lâu, Vi Sinh Lan nhíu mi đang ngồi trên ghế vẫy vẫy tay với nàng.

Mặc dù lấy y phục màu đen mà nói, dính vết máu đứng xa nhìn thật ra thì không rõ ràng lắm.

“Còn chưa phục hồi tinh thần lại?” Vi Sinh Lan dứt lời liền đưa tay tới.

Cảm giác được đỉnh đầu bị người trên ghế dùng lực đạo êm ái vuốt ve, trên mặt thẫn thờ của Ảnh Cửu có chút dãn ra: “… Chủ tử.”

Ngay tại lúc này Kỳ Yến ở một bên nhìn chằm chằm tay Vi Sinh Lan đặt ở trên đầu Ảnh Cửu, cũng may mà giới tính của Ảnh Cửu là nữ, nếu không Kỳ Yến còn có thể chỉ ‘trừng’ Đơn giản như vậy. Phải biết mười mấy tuổi liền thành gia không phải không có, thậm chí có thể nói là số lượng không ít…

“Thích khách tối hôm qua… Thuộc hạ không có thể lưu lại người sống.” Ảnh Cửu còn có chút hoảng hốt, nhưng đã có thể suy nghĩ rõ ràng báo cáo.

Người đối chiêu với nàng đều ra sát chiêu, là chiêu số thà chịu tự thương tám trăm cũng muốn lấy tánh mạng kẻ địch. Lệ khí ẩn giấu trong lòng nàng chính là bị kiếm kỹ vì gϊếŧ người mà sinh của đối phương khơi lên…

Ảnh Cửu liền nhớ sau khi mình dùng kiếm chặt đứt chuôi kiếm chỉ hướng nàng này, còn thọc xuyên qua ngực của người kia.

“Không trách ngươi, có thể bị phái tới tất nhiên đều là tử sĩ, vốn cũng không có khả năng lại người sống.” Nhìn biểu tình của Ảnh Cửu, Vi Sinh Lan biết ước chừng là tay nàng không có thể khống chế…

“Cho dù như thế nào, hiện tại ngươi trước tới xử lý thương thế đã.” Tròng mắt Vi Sinh Lan lại liếc mắt một cái trên tay áo của Ảnh Cửu.

Ảnh Cửu theo ánh mắt của Vi Sinh Lan cúi đầu nhìn lại, ngốc lăng một hồi lâu sau ngập ngừng nói: “: “Này... Đây không phải là máu của thuộc hạ.”

“Những chỗ khác thì sao, không có bị thương chứ?” Vi Sinh Lan kiên nhẫn tiếp tục hỏi.

“Ngô...” Ảnh Cửu dần dần cũng phục hồi tinh thần lại, thần sắc trên mặt sau đó trở nên hết sức xấu hổ, gật đầu một cái liền theo lời lui xuống.

Mắt thấy Vi Sinh Lan ở trước mắt y quan tâm người khác như vậy, Kỳ Yến tổng không khỏi có loại trong lòng cảm giác buồn bã.

“Liền nói vẫn còn con nít.” Vi Sinh Lan bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Ban đầu lúc Cảnh đế phải đem Ảnh Cửu giao cho nàng, nàng vốn là muốn lấy vì lý do ‘Đối phương tuổi còn quá nhỏ’ mà từ chối, tuy nhiên lúc ấy thì đối phương đứng ở bên người Cảnh đế giương mắt nhìn nàng… Lời nói từ chối đến bên miệng cuối cùng cũng không thể nói ra miệng.

Năng lực của Ảnh Cửu ở trong ám vệ đúng là xuất sắc không giả, nhưng tâm trí mới đạt đến trình độ của trẻ con, bọn họ trải qua có thể tưởng tượng được nghiêm khắc như thế nào.

“Yến nhi.” Kêu lần đầu tiên không có được đáp lại, Vi Sinh Lan chỉ đành phải lại khẽ gọi một lần.

Lúc này Kỳ Yến mới như tỉnh mộng khẽ nâng đầu lên, ngắm nhìn người đang ngồi.

Phu lang nhà mình làm sao cũng giống Ảnh Cửu mới vừa rồi ngẩn người như vậy, Vi Sinh Lan bỗng dưng cảm thấy buồn cười.

Nhìn nữ tử đang ngồi rõ ràng lộ ra nụ cười với y, Kỳ Yến không nhịn được nắm tay đặt ở trên bụng mình.

‘Hài tử’...?

Rõ ràng cũng… Nhiều lần như vậy, y một chút động tĩnh đều không có…