Editor: Sakura Trang
“Tiên sinh là từng thấy vật tương tự.” Vi Sinh Lan vi diệu nhíu mày, trong con ngươi tràn đầy mấy phần sáng tỏ.
“Không sai.” Thiên Cơ mỉm cười đáp lại, cầm từ trong ống tay áo ra một bằng bạc khóa bằng bạc, chạm hoa trình lên người đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế tử đàn chạm hoa.
Vi Sinh Lan thong dong nhận lấy, mặc dù biết người trước mắt cho nàng không phải chỉ là khóa cổ thông thường, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thật sự là quá mức bình thường không có gì lạ… Cùng chìa trong gia đình người bình thường sử dụng không có gì khác biệt.
Cầm khóa bạc trong tay nghiên cứu một phen, vẫn không tìm ra huyền cơ bên trong, Vi Sinh Lan dứt khoát đưa vật trở về cũng nói thẳng thỉnh giáo: “Bổn vương bất tài, xin tiên sinh không keo kiệt chỉ giáo.”
“Người Duyên Sở mang đến cổ vật của Thương Viên, khóa cổ sử dụng thật ra thì cùng cái này giống nhau… Được gọi là vô thi khóa.” Thiên Cơ ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó nói liên tục.
Lời nói của chủ thượng Nhà mình luôn lễ ngộ như thế, thật ra thì điều này để cho nàng hơi có chút không thích ứng. Dẫu sao lúc tự cam nguyện phụng Vi Sinh Lan làm chủ, Thiên Cơ liền làm xong chuẩn bị thu liễm tính tình kính cẩn cong người. Nhưng từ lúc đó đến nay, đối phương một mực hậu đãi nàng, nên có, có thể có một cái không thiếu… Thậm chí là nhiều hơn không biết mấy phần.
“Chiếc trước mắt này là thuộc hạ làm ra bắt chước làm ra từ sớm, dĩ nhiên hình dạng bên ngoài là có hơi thêm sửa đổi.” Thiên Cơ nhớ tới đạo nam tường kia nàng đã đυ.ng mất hơn nửa năm, thật không biết ban đầu sao nàng liền không cảm thấy đau chút nào chứ?
Khi đó Thiên Cơ đυ.ng phải vô thi khóa khác với cái thanh Duyên Sở mang tới. Cái trước là độc lập, không giống bộ phận sau thân liền khảm ở trên hộp huyền thiết. Chất liệu cũng chỉ là đồng xanh thông thường, tùy tiện liền có thể đem hủy đi.
Người tự tin với sở trường của mình như Thiên Cơ như vậy, chính là cố chấp không muốn đi đường tắt, mà muốn tiến về phía trước bằng con đường chính.
Vi Sinh Lan híp lại hai tròng mắt hẹp dài, tỉnh táo trả lời: “Ý của tiên sinh là, loại khóa cổ này lỗ khóa ở phần đấy cũng chỉ là cái ngụy trang. Thật ra là trên hộp huyền thiết che giấu cơ quan… Cũng chỉ là vì càng khiến người sai lầm mà theo.”
Tuy chuyên tâm với chuyện điều tra cổ độc, nhưng Vi Sinh Lan vẫn đối với chuyện Duyên Sở có chú ý cơ bản, ít nhất chuyện có tiến triển nàng là hoàn toàn không có bỏ qua.
Thiên Cơ gật đầu khẳng định, chợt đem ba ngón tay chụp lên thân khóa. Ngay sau đó không ra mấy giây, liền truyền ra một tiếng vang nhỏ.
“Thân khóa bố trí có ba cơ quan, nếu chủ thượng dùng vật cứng đυ.ng các vị trí trên đó, nhất định có thể phát hiện có vài chỗ phản lại tiếng vang là chỗ khác với những chỗ khác. Lại lấy ngón tay phối hợp chia đều lực đạo ở vị trí khác biệt, như vậy liền mở ra.” Ngôn ngữ Thiên Cơ vẫn là vân đạm phong khinh, không chút nào đề cập tới ban đầu nàng từng nhiều thử nghiệm như thế nào.
Vị trí khác biệt nghe theo phương pháp thì cũng không khó tìm, nhưng việc chia đều lực đạo phải tùy thí nghiệm lâu dài mới có thể nắm giữ, điều này đối với công phu của người mở là có một phen yêu cầu hà khắc.
“Ta có thể đem vật trong Lâm Lang các tráo đổi mang ra…” Đối phương không có nói rõ, không có nghĩa là Vi Sinh Lan không nghe ra khó khăn trong đó.
Thiên Cơ chỉ lắc đầu một cái, nụ cười trên mặt không giảm: “Chuyện trộm long tráo phượng bậc này, thuộc hạ cũng đã làm xong.” Nói đến trên hộp huyền thiết kia lại không có hoa văn phức tạp, nàng bắt chước là dễ như trở bàn tay.
Vốn còn muốn nói cái gì, nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến gần, Thiên Cơ liền thu liễm lại độ cong giơ lên nơi khóe miệng, chỉ đứng lặng yên.
“Vào đi, Khởi Y.” Người đến cũng không tận lực che giấu tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân quen thuộc liền có thể biết là ai.
Vì vậy tay Diệp Khởi Y đang định giơ lên gõ vào cửa liền thu về, vào bên trong thấy một bóng người tương đối xa lạ, không kiềm được hơi dừng bước chân lại.
Tuy nói hai người đã ra mắt lẫn nhau, nhưng trước mắt mới tiếp xúc gần qua một lần. Ánh mắt hai người giao nhau một cái, ngay sau đó mỗi người bình thản dời đi ánh mắt.
Vi Sinh Lan thấy người tới cầm trên tay một chồng sổ con, mơ hồ nhớ đây là hôm qua nàng đã gặp ở trong phòng ngủ.
“Cái này không phải là đều đã phê qua sao?” Đợi người đến gần, cầm vật trong tay đặt lên bàn, Vi Sinh Lan thuận tay cầm lên một phần mở ra kiểm tra, trên đó thật có con dấu riêng của nàng không lầm… Còn có bút tích của phu lang nhà mình.
Diệp Khởi Y chần chờ một chút, cân nhắc trả lời: “Phần còn lại là chính quân thay mặt phê duyệt… Thuộc hạ nghĩ là ngài có cần xem lại một lần hay không…?”
Những chuyện trong sổ con này tuy không quan trọng bằng chuyện cổ độc, nhưng cũng không phải là chuyện vụn vặt nhỏ nhặt không đáng kể, nhất là sổ nàng cầm đến thậm chí có quan hệ đến vấn đề phân phối người gần đây trong Khởi lâu.
Để cho một người nam tử cầm giữ quyền lực này… Nếu không phải Diệp Khởi Y biết rõ chủ tử nhà mình tuyệt không phải người đắm mình trong mỹ sắc, nàng thật là sẽ tin lời đồn đãi trong triều là thật.
“Không cần.” Vi Sinh Lan cầm sổ con trong tay khép lại, thả mấy sổ y phê đó vào chung phần nàng đã phê, thái độ hết sức rõ ràng.
Nghĩ đến biểu tình của phu lang nhà mình khi phê những quyển sổ con này… Vi Sinh Lan không tự chủ thoáng cong khóe miệng.
Rõ ràng kinh ngạc hơn nữa khó nén vui mừng, hôm qua còn thử thăm dò nàng, dáng vẻ nhìn rất là thận trọng ngược lại thật là để cho nàng nghĩ trêu đùa một phen.
“Là thuộc hạ làm chuyện dư thừa. ” Diệp Khởi Y không có do dự nói, sau rất nhanh chuyển đề tài câu chuyện: “Thuộc hạ còn có một chuyện quan trọng thượng bẩm.”
Tuy nhiên lời vừa dứt nhưng cũng không có nói tiếp, nàng thùy mắt lặng lẽ đợi người đang ngồi chỉ thị.
Thiên Cơ thức thời đang muốn nói lui ra, đối với việc xuất hiện loại trạng huống này cũng không bất ngờ, cũng không tức giận.
“Nơi đây cũng không người ngoài.” Vi Sinh Lan bình tĩnh nói, tỏ ý Diệp Khởi Y không cần băn khoăn.
Ngay sau đó nghiêng đầu, đối với người khác cũng đang đứng yên lặng một bên mỉm cười nói: “Tiên sinh nhưng cũng đừng để trong lòng, tính tình của Khởi Y luôn luôn là rất ừ… Nghiêm túc.”
Diệp Khởi Y nghe vậy cúi đầu thấp hơn chút. Chuyện sắp báo là chuyện cơ mật, nguyên tắc cũng được, thói quen cũng được, trước không lấy được đồng ý của Vi Sinh Lan, nàng là sẽ không ở dưới tình huống thư phòng có người thứ ba mở miệng.
Cho dù biết làm như vậy có lẽ sẽ tạo ra mâu thuẫn với nữ tử giống như chịu chủ tử nhà mình nể trọng này…
Vi Sinh Lan cong ngón tay gõ nhẹ mấy cái trên mặt bàn, bị nàng coi là cánh tay phải cánh tay trái, hai bên đều là thuộc hạ ưu tú có năng lực như nhau, quan hệ song phương trước mắt nhưng vẫn là lạnh nhạt.
Tính cách hai người này Vi Sinh Lan cũng thấy rõ ràng, Thiên Cơ này lánh đời nhiều năm tự không cần phải nói, nhưng nói đến Diệp Khởi Y… Đang cùng người ngoài giao thiệp trong mắt là có thể dán lên bốn chữ ‘xử sự khôn khéo’. Nhiên tính cách chân thực nhưng là cùng Thiên Cơ có chỗ tương tự cực lớn, an phận một nơi, không chủ động tiếp xúc với người.
Cho nên chức vụ lâu chủ Khởi lâu, Vi Sinh Lan biết người này ban đầu làm rất là khó khăn, nhưng bởi vì do đây là do nàng giao phó, khi đó Diệp Khởi Y là khó khăn cưỡng bách mình đi thích ứng.
“Thuộc hạ vô năng, chuyện cổ độc cũng chỉ tra được trên người Lễ bộ Thượng thư liền cắt đứt.” Lúc Diệp Khởi Y nói lời này đã tự mình quỳ gối trên đất.
Lúc ban đầu chứng cớ chỉ hướng chẳng qua là mấy tên quan viên cấp hơi thấp, chức vị cũng tầm thường. Những người này tại trên triều đường thậm chí không có cảm giác tồn tại, căn bản liền gặp mặt vị đế vương chí cao kia cũng là việc khó, liền chớ đừng nhắc tới tiếp xúc gần người.
“... Lễ bộ Thượng thư a.” Vi Sinh Lan nhất thời khẽ rũ mắt, tựa tiếu phi tiếu. Người đứng đầu Lễ bộ này là không nửa điểm nhường nhịn nàng, cái chính là bởi vì trừ người trong cuộc, đại khái cũng không mấy người còn nhớ nữa. Dĩ nhiên hai người ở ngoài mặt vẫn sống yên ổn với nhau như không có chuyện gì.
Diệp Khởi Y nhìn không hiểu vẻ mặt của chủ tử nhà mình, chỉ duy trì tư thế quỳ nghiêm chỉnh tiếp tục nói: “Là bởi vì truy xét xuống chút nữa, động tác của Khởi lâu sẽ hơi lộ ra ngoài sáng, người nằm vùng tại triều đường có thể sẽ lộ ra… Trước mặt nhị hoàng nữ.”
Chuyện người làm chủ sau màn này, người ngồi trên ghế kia lúc đầu đã nói ra suy đoán với nàng, mặc dù khi đó cũng nói rõ với nàng là không chứng cớ thực tế, nhưng nàng vẫn là ghi nhớ trong lòng.
Đang lúc Nghĩ ngợi, Diệp Khởi Y chợt thấy một tầng bóng mờ bao phủ trước người.
“Loại chuyện này, Khởi Y cần gì tự trách.” Nhẹ nhàng đỡ người đứng lên, trong con ngươi của Vi Sinh Lan là nụ cười nhàn nhạt.
Người an bài trong triều vốn là thời gian nửa năm Này mới bắt đầu động tác, rễ cắm không sâu cũng là chuyện đương nhiên, có thể truy xét được đến trên người Thượng thư đã là không dễ.
Diệp Khởi Y lắc đầu một cái, trầm giọng nói: “Nhưng ở lúc thuộc hạ quyết định tạm cắt đứt truy xét, lại có một người chủ động tìm tới cửa...”
Lúc Nói xong lời Diệp Khởi Y thực là nghĩ quỳ xuống, nhưng lại bị một cái ánh mắt của người phía trước ngăn cản.
“So với quỳ xuống, Khởi Y trước hay là cùng ta nói một chút là người phương nào tìm tới cửa.” Nghe theo tính tình nghiêm túc của Diệp Khởi Y, Vi Sinh Lan cảm thấy bây giờ chính là để cho nàng tự vẫn tạ tội, phỏng đoán nàng cũng thật có thể không nói hai lời làm theo.
Có người tìm tới cửa là đại biểu việc làm bị tiết lộ, nhưng Vi Sinh Lan suy tư chốc lát cảm thấy không thể nào.
“Là Lễ bộ Thị lang, nàng nói nguyện ý cung cấp trợ lực, lại còn chuyển giao một tín vật nữa.” Chân mày Diệp Khởi Y nhíu chặt, chuyện này là người nằm vùng hồi báo với nàng, sau khi nàng nhìn hết phong thơ liền vội vã lên đường tới Chiêu vương phủ, dĩ nhiên không quên mang theo mấy phần sổ con còn chưa xác nhận.
Tín vật trong lời nói là một miếng ngọc cứng màu xanh hình bầu dục. Trên đó có khắc một chữ, Diệp Khởi Y không rõ, nhưng Vi Sinh Lan chỉ liếc mắt nhìn, trong con ngươi liền mang theo vẻ cam chịu.
Chuyện giữa nàng và Kỳ Yến giống như một tầng cửa sổ giấy còn chưa vạch rõ, đối với lần này hai bên cũng biết rõ trong lòng, cũng không cố ý che giấu việc làm… Cũng chỉ tạm chấp nhận không có nói rõ ràng.
Chẳng qua coi như ở trong lòng nghĩ đến nhiều đi nữa, biểu hiện của Vi Sinh Lan cũng chỉ hơi gật đầu nói: “Là một người có thể dùng được.”
Kế hoạch có thay đổi, đây là ý tưởng duy nhất lúc này của Diệp Khởi Y.
Thần tử cấp quan khá cao trong lễ bộ cũng hoặc nhiều hoặc ít liên quan đến chuyện này, chính là không biết chuyện này điều tra sâu hơn sẽ còn dính líu tới bao nhiêu người nữa?
Kết thúc cái đề tài này, Vi Sinh Lan xoay người nói với Thiên Cơ: “Khóa cổ kia liền làm phiền tiên sinh tốn nhiều tâm thần vậy.” Thời gian nhàn rỗi không nhiều, còn phải còn phải tự mình đi gặp Lễ bộ thị lang kia.
Người Để cho Vi Sinh Lan biểu hiện ra vẻ mặt cam chịu hiện chính đang tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ một chút, Vân Sanh khuyên qua không chỉ một lần y đến trên giường nhỏ nghỉ ngơi, nhưng mà bị Kỳ Yến nhắm mắt không tiếng động cự tuyệt.
Đợi đến đúng thời gian quy định, Vân Sanh tự giác vào trong cầm lấy hòm thuốc.
“Chính quân, nô đổi thuốc giúp ngài.” Lúc Kỳ Yến khép lại hai mắt dáng vẻ mi vũ lạnh nhạt trở nên nhu hòa nhìn đúng là cảnh đẹp có một không hai, thanh âm lúc Vân Sanh hỏi cũng không khỏi càng thả nhẹ chút.
Trên thực tế thái độ Vân Sanh đối với Kỳ Yến là còn càng cung kính hơn nhiều so với Vi Sinh Lan, thực chất là bởi vì người sau đối xử với hắn hết sức khoan dung, người trước có lúc để cho y thậm chí… Không dám thử đến gần.
Kỳ Yến vẫn không mở mắt ra, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tùy Vân Sanh bắt đầu dày vò.
Vết thương Vốn cũng không sâu do tác dụng bôi thuốc trị thương thượng hạng đã sớm kết vảy, chẳng qua là da già chưa bong, là mấy ngày gần đây đổi dược vật liền hết sẹo.
Tuy nói thời kỳ tầm thường, bộ phận cổ tay đều bị ống tay áo che giấu rất tốt, nhưng ở một ít động tác luôn có hiển lộ ra một khắc. Đối với nữ tử mà nói trên người lưu lại vết sẹo là không ảnh hưởng chút nào, nhưng đối với nam tử mà nói liền không đơn giản như vậy.
Nghe theo nghe theo ý tưởng của Kỳ Yến, cổ thân thể này đã là thuộc về Vi Sinh Lan. Bệnh ở chân không cách nào thay đổi, nhưng trừ cái này ra y sẽ không cho phép trên thân thể này lưu lại những thứ tỳ vết nào khác, trừ phi tỳ vết này là Vi Sinh Lan cho.
Kỳ Yến nghĩ tới mấy đêm này Vi Sinh Lan không nói muốn y, ngay cả ôm y ngủ cũng không chịu, tâm tình liền trầm thấp. Người nọ còn mượn cớ nói sợ vô tình đè đến vết thương của y, vấn đề là y bị thương bên tay trái, rõ ràng tư thế như vậy là thế nào cũng không khả năng đè đến.
Kỳ Yến biết Vi Sinh Lan đây là có ý nghĩ để cho y nhớ lâu, nhưng cái này cũng ngày…
“Thuốc này vừa mới bôi là sẽ có chút đau ngứa, chính quân ngài nhịn một chút.” Vân Sanh người trên xe lăn hơi nhăn mi, còn nghĩ người này là bởi vì đau đớn, nào ngờ đây thật ra là bởi vì chủ tử nhà hắn.
Kỳ Yến không giải thích, y còn trầm tư muốn như thế nào mới có thể để cho Vi Sinh Lan sớm kết thúc xử phạt dành cho y.
Mà người đổi thuốc cho y chẳng biết lúc nào dừng động tác lại, đợi lúc Kỳ Yến phản ứng lại, xúc cảm trên cổ tay truyền tới liền khác hoàn toàn với vừa nãy.
“Chớ muốn lộn xộn.”
Giọng nói này coi như là êm ái, nhưng Kỳ Yến chính là ngoan thuận không dám có động tác nữa.
Vi Sinh Lan quấn cẩn thận băng vải liền vẫy lui những người còn lại bên trong phòng, nhét tấm ngọc cứng thu được ở trong thư phòng bỏ vào trong tay y.
“Yến nhi dễ dàng đem loại vật này giao cho tay người khác dễ dàng như vậy, sẽ không sợ người nọ dùng loạn sao.” Tuy ngữ điệu Vi Sinh Lan nhẹ chậm, nhưng trong con ngươi rõ ràng là thần sắc không đồng ý.
“Nàng không dám.” Kỳ Yến đáp rất nhanh.
Phái Ảnh Thất đi trông coi toàn bộ hành trình, người nọ căn bản không có cơ hội dùng loạn. Y muốn làm điểm cái gì tới đòi lấy sự vui vẻ của Vi Sinh Lan, cho nên mới có chuyện này...
“Thê chủ vui vẻ không?” Kỳ Yến ngắm nhìn vật trong tay, ngay sau đó tương đối thẳng thừng. Ngọc bội và trâm càng dễ dàng dùng làm tín vật, chẳng qua là y không nỡ bỏ ra dùng.
Thẳng thừng phải đem Vi Sinh Lan cũng nghẹn một chút.
Chờ thấy Vi Sinh Lan dưới cái nhìn chăm chú của y gật đầu một cái, trên mặt Kỳ Yến liền nhiễm mỏng hồng, thẳng tới lan tràn ra cả khuôn mặt vốn là bệnh yếu tái nhợt, càng thêm xinh đẹp.
“Kia... Tối nay...?” Kỳ Yến thấp giọng hỏi thăm, ánh sáng trong mắt rạng rỡ.
Tối nay?
Thật vất vả nhớ tới nguyên nhân, Vi Sinh Lan không khỏi có chút bật cười: “… Đều tùy chàng.”