Editor: Sakura Trang
Đem người dỗ tốt, Hạ Tịch Nghiễn dè dặt đỡ y tựa vào đầu giường, lại cầm một bộ y phục khoác lên người y, rất sợ người.
Hiện tại mùa hè, cũng chỉ do lần trước Lâm Hoài Thanh suýt nữa đẻ non, mất máu quá nhiều mới đặc biệt sợ lạnh, nếu không cẩn thận sẽ sinh bệnh.
Hạ Tịch Nghiễn cầm gối mềm tựa vào sau lưng y, lúc này lại bưng ly nước đường đỏ dụ dỗ người uống vào.
Lâm Hoài Thanh luôn luôn không thích uống đồ quá ngọt, uống một hai cái liền nghiêng đầu cự tuyệt.
Nàng cũng biết chịu uống mấy hớp đã coi là nể mặt mình, cũng không bắt buộc, chẳng qua là đảo mắt lại kêu thị nữ bưng tới bữa trưa.
Trong thật là một chút khẩu vị cũng không, trong bụng buồn đau một mực liền không giảm bớt. Nhưng không chịu nổi nàng ôn ngôn nhuyễn ngữ, rốt cuộc là ăn một chút cháo gà xé sợi.
Cháo kia dường như còn chưa tới dạ dày liền đưa tới cảm giác buồn nôn mãnh liệt. Cuối cùng Lâm Hoài Thanh không nhịn được, nằm ở mép giường nôn không ngừng.
Đầu tiên là miếng cháo kia và nước đường đỏ lúc trước uống vào, quả thực không còn chút gì để nôn lại nôn ra chút nước dạ dày chua, sau đó liền tựa như không còn sức lực nôn ọe.
Hạ Tịch Nghiễn bị dọa sợ, vội vàng ôm người y để ngừa bụng áp đến mép giường.
Lâm Hoài Thanh khó chịu cực kỳ, coi như miễn cưỡng đè nén cũng không được mấy giây lại đưa đến cảm giác buồn nôn mãnh liệt hơn.
Thật vất vả dừng lại, cả người cũng mất hơn nửa sinh lực.
Lâm Hoài Thanh bị nàng ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen, chỉ có thể nhắm mắt lại cố nén.
“Ừ... A...” Y như là vô cùng khó chịu, cả người rụt một cái trong ngực nàng, bất giác tràn ra chút rêи ɾỉ.
Hạ Tịch Nghiễn đau lòng nhanh muốn điên, nhưng chỉ có thể ngây ngốc ôm y, nhiều nhất là xoa xoa bụng thay y, hy vọng hài tử không vào lúc này tham gia náo nhiệt.
Những thứ khác, nàng lại cái gì cũng không làm được.
Cũng chỉ có thể vô cùng lo lắng hy vọng thị nữ đi kêu đại phu có thể tới nhanh chút.
Hạ Tịch Nghiễn cúi đầu hôn lên môi của y, thấp giọng dụ dỗ, “A Thanh nhịn một chút a, ngoan, đại phu lập tức tới ngay... Bảo bảo... Rất nhanh cũng không khó chịu a...”
“Chậc chậc… Còn bảo bảo nữa, cũng không thấy buồn nôn ~” Cửa chợt truyền tới một đạo giọng nữ, âm dương quái ngữ lại để cho Hạ Tịch Nghiễn tinh thần chấn động.
“Nói nhảm nhiều như vậy! Mau tới!” Lúc đối mặt với người này giọng liền tỏ ra chẳng còn chút chẳng phải nữa.
“Yêu yêu, này đãi ngộ khác biệt...” Người vừa tới bỉu môi một cái, dưới chân nhưng một chút cũng không chậm, mấy bước đi tới trước giường.
“Sách, này còn nôn nữa.” Dứt lời ghét bỏ phẩy phẩy trước mũi, nhìn người trên giường lại là nói nhảm một đống lớn, được rồi được rồi đừng chán ngấy nữa, thật khi dễ ta độc thân tốt khoe khoang đúng không? Hơn nữa ngươi ôm ta nhìn cái gì a?”
Hạ Tịch Nghiễn đã sớm luyện ra bản lãnh chỉ nghe trọng điểm, nghe vậy cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên trán y, “A Thanh không sợ, đại phu giúp chàng nhìn một chút a.”
Lâm Hoài Thanh ráng mở mắt ra, mặc cho nàng cẩn thận để cho mình nằm lại trên giường, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời đi nàng.
“Tới! Ta nhìn một chút a.” Tô Tử Nhược tiến lên trước, kéo chăn ra, tay đặt trên bụng cao ngất của y sờ xoa bóp một cái.
Lâm Hoài Thanh hơi có chút không được tự nhiên, quay đầu đi chịu đựng, nhưng không ngờ Tô Tử Nhược bỗng dưng dùng một chút lực, y không có chút nào chuẩn bị, lại trực tiếp đau rên lên tiếng.
“Này ngươi nhẹ một chút!” Hạ Tịch Nghiễn ở một bên nhìn kinh hồn bạt vía, hận không thể lập tức xông lên ôm người vào trong ngực an ủi.
“Biết biết!” Tô Tử Nhược không quay đầu lại, tùy ý phất tay một cái, trong tròng mắt hài hước nhưng dần dần trở nên nghiêm túc.
“Được, tới! Chúng ta cởϊ qυầи xuống nhìn một chút a.” Lời này nhưng là quay đầu nói với Hạ Tịch Nghiễn.
Hạ Tịch Nghiễn sửng sốt một chút, liền vội vàng tiến lên hôn hôn môi của Lâm Hoài Thanh, “Để cho đại phu nhìn một chút, có được hay không?”
Lâm Hoài Thanh mân mím môi, tay nhẹ kéo lấy vạt áo của nàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng, “Kia nàng đừng đi xa như vậy, chỉ ở gần bên ta như vậy.”
Hạ Tịch Nghiễn nghe vậy dứt khoát ngồi ở trên giường nhỏ, nắm thật chặt tay của y, “Được, ta ở bên chàng.”
Lâm Hoài Thanh phối hợp cởi ra tiết khố, đúng như dự đoán, Tô Tử Nhược nhìn thấy hạ bộ có một khối vết máu màu nâu.
Lại để cho người cong chân lại, kiểm tra cẩn thận tình huống hậu huyệt. Vừa áo vén lên sờ tỉ mỉ bụng một lần.
“Tốt lắm ~” Tô Tử Nhược vỗ vỗ tay, “Có thể rồi có thể rồi, sẽ nôn là bởi vì lúc thai nhi phát triển chèn ép đến dạ dày, sau này lúc ăn uống thích hợp xoa sẽ khá hơn một chút. Còn có chính là một tuần này trước đừng xuống giường, chú ý nghỉ ngơi a. Những thứ khác không vấn đề gì… Oh đúng rồi, hài tử là giữ được, nhưng mà màng thai có chút bị tổn thương, ra máu một ít còn ở ở trong phạm vi khống chế, bình thường nếu ngươi cảm thấy bụng có chút đau vậy cũng là hiện tượng bình thường, nhịn một chút đi, nếu không nữa thì sẽ để cho vương nữ giúp ngươi xoa xoa a ~ ân hừ ~ “
Dứt lời liền không đứng đắn, Lâm Hoài Thanh nhìn hình dáng nàng nháy nháy mắt có chút buồn cười, lần này mới là thật yên lòng.
“Chàng nhìn, ta nói hài tử sẽ giữ được thì sẽ giữ được đi ~” Hạ Tịch Nghiễn cũng là mặt đầy đắc ý, đưa đến Lâm Hoài Thanh không khỏi buồn cười.
“Chặc chặc, tốt lắm tốt lắm, ta đi khai thuốc. Tiểu Nghiễn tử tạm biệt!” Tô Tử Nhược xoay người đi ra ngoài, đưa lưng về phía bọn họ phất phất tay.
Hạ Tịch Nghiễn nghe vậy ngược lại là sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng, “Tô Tử Nhược ngươi gan thật lớn a! Kêu tiếng nữa thử xem!”
“Ai yêu ~ vương nữ khai ân, dân nữ không dám a!” Lời còn chưa dứt lại là họa phong chuyển một cái, “Cáp cáp cáp cáp cáp cáp hắc Hạ Tịch Nghiễn ngươi cái kẻ ngốc! Ngươi không đến có tin hay không thuốc này ta liền không khai ~ “
“Ngươi dám!”
“Ngươi nhìn ta có dám hay không ~ “
Hạ Tịch Nghiễn: “...”
Không nhịn được hôn một cái môi của y, “A Thanh mệt mỏi liền trước ngủ một chút đi, đi theo đi theo nàng đi khai phương thuốc a.”
Lâm Hoài Thanh suýt nữa cười hết hơi, kéo tay nàng sờ một cái ở trên bụng mình, sau đó vung tay lên cho đi, “Đi đi ~ “