Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 3: Áo Bông Nhỏ Của Cha

Ngu Thanh Thiển nghe cha mình hỏi như vậy nhưng không ngạc nhiên.

Nàng mỉm cười nói: “Nửa lý do còn lại đương nhiên là vì kích hoạt tu luyện Linh Thực Sư rồi.”

Năm năm trước cha nàng trong chuyến

đi đến một vùng đất bí mật

để hái thuốc điều trị cho nàng, không cẩn thận đã bị trúng một loại độc rắn.

Kể từ đó, mỗi năm đều có một nửa năm rơi vào tình trạng hôn mê, vô số Linh Thực Sư đến khám đều không thể chữa tận gốc.

Muốn giải được loại độc rắn này cần một loại thuốc, loại thuốc này không những vô cùng quý giá mà còn rất khó để tìm thấy.

Cho tới một năm trước, hoàng thất phái ra mật thám mới tra được tin tức, nghi ngờ vị thuốc đó được cất giữ trong Học viện Hoàng gia.

Tiếc là Học viện Hoàng gia cao quý không phải là nơi

vương quốc nhỏ như Đại Diễm có thể tiếp cận được, không có cửa để đổi chác.

Tuy cha nàng là một Linh Thực Sư cao cấp và quý giá, nhưng Học viện Hoàng gia không thể vì ông mà phá lệ.

Đây mới là nguyên do chủ yếu làm Ngu Thanh Thiển muốn đến Học viện Hoàng gia, nhưng mà không muốn cha nàng biết, chủ yếu sợ ông lo mình sẽ dùng thủ đoạn để cướp đi.

Ngu Cảnh thở dài:

“Đúng là con gái lớn không giữ được trong nhà!”

Ông phần nào đoán được lý do Ngu Thanh Thiển muốn đi Học viện Hoàng gia, chỉ là không muốn nói ra. Dù sao, Học viện Hoàng gia là học phủ tốt nhất ở miền nam đại lục, cũng là nơi thích hợp cho con gái tu hành.

Là một Linh Thực Sư trời sinh, ông không muốn con gái chôn chân cả đời ở một nơi nhỏ như Đại Diễm.

“Tương lai con phải mạnh hơn nữa mới có thể bảo vệ cha.”

Ngu Thanh chớp chớp mắt.

Đây là lời từ đáy lòng cô, từ khi cô ra đời đến nay, Ngu Cảnh dìu dắt nàng trưởng thành, vô cùng yêu thương nàng.

Sở dĩ cha nàng trúng độc là bởi vì đi tới nơi nguy hiểm để hái thuốc điều trị cho nàng. Nàng muốn bảo vệ tình thân quý giá mà kiếp trước nàng chưa bao giờ có được.

Ngu Cảnh ánh mắt tràn ngập nụ cười: “Nha đầu thối, con chỉ biết dỗ ta vui thôi.”

“Con là áo bông nhỏ của ta.” Ngu Thanh Thiển cười vui nói.

“Trước khi rời đi, nhớ đến cung chào Hoàng bá bá

và Hoàng thẩm thẩm một câu.” Ngu cảnh hớp một ngụm trà nói: “Tam đường

ca

và Ngũ đường

tỉ

đều đang ở Học viện Hoàng gia, con đi thì bọn nó sẽ chăm sóc con”.

“Dạ, Hoàng bá bá

và Hoàng thẩm thẩm đều rất chiều con, khi con đi con sẽ tới chào.” Ngu Thanh Cảnh gật đầu.

Cha nàng là em cùng một mẹ sinh ra của hoàng đế Đại Diễm.

Hoàng đế và hoàng hậu đều coi nàng như là con ruột của mình, vô cùng yêu thương nàng, lúc cha nàng luyện thuốc hoặc ra ngoài thì nàng đều do hoàng hậu chăm sóc ở trong cung.

Ngoài hoàng đế và hoàng hậu, mấy vị hoàng tử và công chúa cũng rất chiếu cố nàng. Tam

hoàng tử và Ngũ

công chúa đi Học viện Hoàng gia ba năm trước đều do hoàng hậu sắp xếp, đều có quan hệ thân thiết với nàng.

Đây đều là những người thân mà cả đời nàng muốn bảo vệ, cũng là động lực muốn trở nên mạnh mẽ của nàng.

“Đúng rồi, cái vòng tay này cho con.” - Ngu Cảnh nghĩ một chút rồi đưa một chiếc vòng tay màu bạc hoa văn sáng bóng cho nàng.

Ngu Thanh Thiển nhìn thấy chiếc vòng tay màu bạc thì mắt tối lại, đôi môi để lộ một đường cong thú vị.

Nàng nhận lấy, giả vờ cười vui vẻ nói: “Cảm ơn cha đã tặng quà.”

Ngu Cảnh định mở miệng nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy nụ cười vui vẻ con gái liền kiềm lại: “Con thích là tốt rồi!”

Ngu Thanh Thiển cười híp mắt nhận lấy chiếc vòng tay màu bạc, nàng sao có thể không thích món quà này được chứ.

Thứ mà làm cho người cha tài hoa tuyệt thế của nàng phải

khổ sở ẩn cư hơn mười năm, làm cho huyết tinh của con gái mất đi, thân thể suy nhược, sau này nàng phải báo đáp cho đối phương mới được.