Màn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này.
Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá.
“Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!”
Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết.
Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi!
Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết tâm bội phần, thanh kiếm trong tay vừa phát sáng, đột nhiên cắt ngang bầu trời đêm.
Cương thi vương ở phía xa lạnh lùng lơ lửng ở một bên bầu trời, khuôn mặt thô thiển dường như đang cười nhạo sức mạnh của con người.
Liếc nhìn Ngu Thanh Thiển đang xông tới, đôi mắt hắn đυ.c ngầu thể hiện rằng không thèm để ý. Nào ngờ, Ngu Thanh Thiển - một kẻ mới xưng vua lại có sức mạnh kinh hoàng, gϊếŧ hắn trước!
“Thứ dơ bẩn kia, mau chết đi!” - Âm thanh sắc lạnh phát ra từ miệng nàng, giống như là sứ giả từ địa ngục đến thu phục linh hồn.
Dị năng trên người nàng đang phát cháy dữ dội, ánh sáng chết chóc đó chiếu sáng toàn bộ bầu trời như ánh sáng ban ngày.
Ngay cả không khí xung quanh đều nổi sóng, cương thi vương cũng bị bao lấy bên trong biển lửa, hắn sợ hãi tột cùng nhìn nụ cười yêu mị trên khuôn mặt nàng.
“Rầm rầm!
Cả nhân gian rung chuyển, lửa đỏ tràn lan, trong chớp mắt nuốt chửng vô số cương thi.
“Thủ lĩnh...”
Tiếng than bi ai cùng với ngọn lửa bùng cháy đất trời, hình bóng xinh đẹp của người con gái đó cũng vĩnh viễn biến mất trong biển lửa.
----
Cẩm
Vương phủ Đại Diễm quốc.
Cơn mưa lớn đập không ngừng vào cửa sổ, những cơn gió cuốn theo lá cây rơi xào xạc trong màn đêm.
Một loạt ánh sáng màu xanh lá cây từ trên trời chiếu xuống căn phòng có ánh nến màu cam, môt tiếng khóc cất lên xé tan sự yên tĩnh lúc đó.
“Oa!”
Tiếng khóc yếu ớt tưởng như ngay lập tức sẽ biến mất.
Một thiếu phụ tuyệt sắc ngồi dậy trên giường, ánh mắt phức tạp nhìn lão bà đang bế hài nhi nhỏ bé trên tay.
“Phu nhân, tôi đã lấy dây rốn và tinh huyết rồi.” Lão bà tự nhiên bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ, giọng của nàng như trầm lại và thêm phần bình tĩnh.
Người thiếu phụ tuyệt sắc khẽ gật đầu không nói gì, tâm trí của nàng vừa thay đổi, thì cổ tay tràn lên môt lớp ánh sáng vàng nhạt bao lấy toàn thân nàng.
Nửa tiếng sau, ánh sáng màu vàng trên người thiếu phụ biến mất. Thân mình nhếch nhác vốn dĩ mồ hôi nhễ nhại giờ đã sảng khoái hơn nhiều, không còn nhận ra được hình dáng vừa mới sinh xong.
“Đặt nó lên giường rồi chúng ta đi thôi.”
- Qua một vài giây, thiếu phụ xinh đẹp ngồi dậy, bước ra khỏi giường và nói.
Lão bà đặt hài nhi lên giường, khóe mắt ẩn hiện một vài phần thương xót: “Phu nhân, thể chất con bé yếu ớt như vậy e rằng không sống được lâu, thật đáng tiếc cho Linh Thực Sư thiên phú này.”
Thiếu phụ xinh đẹp cau mày và chạm vào mặt cô bé và ngay lập tức giật tay lại.
Đôi mắt xinh đẹp có chút đau khổ mơ hồ, nhanh chóng thay thế bằng sự quyết tâm.
“Ngu Cảnh sắp về rồi, chàng có thể bảo toàn tính mạng cho con bé.” Thiếu phụ xinh đẹp thở dài, khuôn mặt hiện lên cảm xúc buồn bã phức tạp: “Tuy sau cùng là ta lừa chàng, lợi dụng chàng, phụ chàng, nhưng theo tính cách của chàng thì sẽ không vứt bỏ con gái của chúng ta.”
Nàng đứng dậy, dùng viết mực trong phòng viết một bức thư, lấy chiếc vòng tay có hoa văn lấp lánh trên tay đè lên giấy, ánh mắt nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Cuối cùng nhìn sâu vào hài nhi yếu ớt lúc nào cũng có thể ra đi, nàng dứt tình quay đầu nói với lão bà: “Chúng ta đi thôi, Nhiễm nhi vẫn đang đợi dây rốn và tinh huyết để tiếp tục tính mạng.”
“Vâng, phu nhân.” Lão bà gật đầu, ngay sau lưng bà là gốc cây một nửa trong suốt.
Thiếu phụ xinh đẹp và lão bà bước tới gốc cây, lá cây của cái cây nửa trong suốt nhanh chóng cuốn hai người vào trong. Trong chốc lát hai người và cái cây biến mất hoàn toàn trong phòng.
Trước lúc cái cây biến mất, hai người hoàn toàn không phát hiện ra, hài nhi yếu ớt đang nhắm chặt mắt nằm trên giường bỗng nhiên mở to mắt.
Cô bé chớp chớp đôi mắt kỳ lạ, qua một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.