Từ trước tới nay Vạn Đông Doanh chưa từng thấy đại ca nóng nảy như vậy, hắn không dám thất lễ, đi đan phòng lấy viên Giải Độc Đan cấp ba thượng phẩm kia tới.
Giải Độc Đan là đan dược vạn năng, loại độc nào cũng trị được, nhưng là hiệu quả như thế nào, còn phải xem tình hình cụ thể của người bị trúng độc.
Đối với độc thông thường, Giải Độc Đan gần như là trị được hoàn toàn và được sử dụng rộng rãi.
Trong mắt của Diệp Viễn, Giải Độc Đan cũng có những phẩm cấp khác nhau. Có Giải Độc Đan cấp một, Giải Độc Đan cấp hai, cho đến Giải Độc Đan cấp năm. Nhưng đối với độc dược cấp năm trở lên, Giải Độc Đan căn bản là vô dụng. Bởi vì độc dược từ cấp năm trở lên nếu không phải là thủ đoạn độc môn, thì cũng là độc dược cực kỳ hiếm thấy, Giải Độc Đan chỉ có thể tạo được một chút tác dụng nhỏ mà thôi.
Vạn Đông Hải tại Tần quốc luyện chế ra viên Giải Độc Đan đương nhiên không phải tầm thường, thuộc hàng Giải Độc đan cấp ba thượng phẩm, làm hắn bình sinh đắc ý. Bởi vì phẩm giai của Giải Độc Đan này đến Diệp Hàng cũng không luyện chế ra được.
Cho dù đều là đại Đan sư. Diệp Viễn biết, về mặt luyện Giải Độc Đan, phụ thân Diệp Hàng so với Vạn Đông Hải vẫn còn kém xa. Đây cũng là lý do tại sao giải dược mà Diệp Viễn dùng chỉ là Giải Độc Đan cấp ba hạ phẩm, mà không phải là Giải Độc Đan cấp ba thượng phẩm.
Nhìn vào viên Giải Độc Đan này có thể thấy được trình độ của người luyện đan. Chỉ sợ vị hoàng thúc trong hoàng thất kia cũng không bằng Vạn Đông Hải.
Khi Vạn Đông Doanh đem đan dược giao cho Vạn Đông Hải, trên mặt là một trận co quắp. Viên đan dược này thế mà lại được dùng trên người tên Lưu An chết tiệt kia, thật là phí của trời.
Vạn Đông Hải nhận lấy đan dược, lạnh lùng nhìn Diệp Viễn. Hôm nay bất luận kết quả thế nào, hắn đã coi như là thua ở trên tay tên tiểu tử này.
Diệp Viễn vẫn bình chân như vại nhìn Vạn Đông Hải làm phép, dáng vẻ không quan tâm.
Vạn Đông Hải vung tay áo một cái, Lưu An liền không tự chủ được ngồi dậy. Tiếp đó, Vạn Đông Hải dùng ngón tay lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía Lưu An điểm tới, sau đó nghe một loạt âm thanh "Phốc phốc".
Vạn Đông Hải mỗi lần ra tay, Lưu An lại rên lên một tiếng có vẻ như rất thống khổ. Lần điểm tay cuối cùng vừa xong, Lưu An đau đến há miệng, Vạn Đông Hải không chút do dự, nhanh chóng đem viên Giải Độc đan ném vào trong miệng hắn.
Nuốt đan dược xuống, Vạn Đông Hải cũng ngưng thi triển công lực, Lưu An mất đi sự chống đỡ, lần nữa mềm oặt ngã xuống.
"Bốp... Bốp... Bốp."
Lúc này, tiếng vỗ tay không nhanh không chậm vang lên, Diệp Viễn cười thở dài nói: "Nghe nói Vạn lâu chủ có một bộ Huyền Minh Chỉ Pháp thần diệu dị thường đã lâu, có khả năng cải tử hoàn sinh, cũng có thể khiến người ta sống không bằng chết, hôm nay gặp mặt quả thật rất phi phàm, thật là làm cho tiểu điệt mở rộng tầm mắt."
Vạn Đông Hải hơi thở dốc, việc thi triển bộ chỉ pháp vừa rồi khiến hắn tốn không ít nguyên khí. Nghe được tiếng than thở chế nhạo đó của Diệp Viễn, nhất thời kích động đến mức muốn gϊếŧ người.
"Hừ! Mặc cho hắn bị độc gì, dưới Huyền Minh Chỉ Pháp cùng Giải Độc đan mà ta luyện chế, cũng có thể trở về trạng thái như lúc ban đầu."
Không phải Vạn Đông Hải cuồng vọng mà ở Tần quốc đúng là chưa có chuyện gì hắn không thể giải quyết được.
"Như vậy cũng tốt nhưng người xem, vị bằng hữu này trở thành như vậy, ta cũng hy vọng hắn có thể bình yên vô sự đấy!" Diệp Viễn thở dài nói.
Lời này của Diệp Viễn nghe vô cùng thành khẩn, giống như Lưu An là bạn cũ nhiều năm của hắn vậy. Nhưng lời này vào tai Vạn Đông Hải, hắn mơ hồ cảm nhận được dự cảm không lành.
Giống như là chứng minh cho dự cảm xấu đó, Lưu An bỗng nhiên “Oa” một tiếng rồi phun ra một ngụm máu.
Vạn Đông Hải biến sắc, đỡ Lưu An dậy và nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Lâu … Lâu chủ, đau …. a … đau chết ta rồi!” Nói xong, triệu chứng của Lưu An lần nữa lại phát tác, đau đến nỗi từ trên phản lăn xuống dưới đất.
Rất rõ ràng, Vạn Đông Hải không những không giải được độc trên người Lưu An, ngược lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ độc tố trong cơ thể của hắn, khiến cho hắn càng thống khổ.
"Sao... Tại sao có thể như vậy?"
Vạn Đông Hải hoang mang cực độ, lần thi triển vừa rồi nhìn qua chẳng có gì ghê gớm nhưng thực sự đã là cực hạn của hắn. Độc chẳng những không giải được mà giống như còn nặng thêm mấy phần.
Lưu An lăn lộn trên mặt đất, cơn đau dữ dội hành hạ như muốn chết đi sống lại.
"Ồ, Vạn lâu chủ, dường như Huyền Minh Chỉ Pháp của ngươi và Giải Độc Đan đều không có tác dụng, ngược lại càng làm tăng thêm thương thế cho vị bằng hữu này rồi. Ngươi xem cái bộ dạng thống khổ kia, ta thấy hắn thật tội nghiệp, chẳng lẽ Vạn lâu chủ không có cách nào hóa giải đau đớn của hắn sao? Nghe nói Túy Tinh Lâu được xưng là đệ nhất tại hoàng thành mà." Diệp Viễn được một tấc lại tiến thêm một bước mỉa mai nói.
Vạn Đông Hải lúc này đã không giữ được bình tĩnh, chỉ tay vào mặt Diệp Viễn giận dữ hét: "Tiểu tử thối, ngươi rốt cuộc cho hắn ăn thứ gì rồi? Muốn hãm hại Túy Tinh Lâu chúng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Diệp Viễn kinh ngạc nói: "Vạn Lâu chủ sao lại có thể nói ra lời này? Xưa có câu, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, ý của người phải chăng là ta lòng dạ sắt đá, gặp sự thống khổ của vị bằng hữu này lại nên liếc mắt làm ngơ ư? Nói đi cũng phải nói lại Túy Tinh Lâu chẳng qua chỉ là hư danh, ngay cả vị bằng hữu này trúng độc gì cũng chẩn không ra!’’
"Ngươi!" Nếu không phải còn sót lại một tia lý trí cuối cùng, Vạn Đông Hải giờ lúc này đã một cước đạp chết tên tiểu tử này rồi.
Diệp Viễn làm vẻ mặt đầy đau lòng, cúi người xuống nói với Lưu An: "Vị huynh đài này, ta đã cố gắng hết sức. Tại Hoàng thành, nếu như ngay cả Vạn lâu chủ cũng không cứu được ngươi, ta thật sự cũng không còn cách nào. Sau này ngươi xuống dưới suối vàng, cũng không nên trách ta nha."
Lưu An vốn dĩ đã nửa chết nửa sống, nghe được Diệp Viễn nói giống như là hồi quang phản chiếu vậy, ánh mắt vốn là mờ mịt cuối cùng lại có một tia ánh sáng.
"Lâu... lâu chủ! Cứu... Cứu ta đi! Ta thay ngươi bán... bán..."
Lưu An cố nén đau đớn, từ trong hàm răng nhắc lại mấy chữ.
Lúc này Lưu An chỉ là bị Diệp Viễn gợi lên bản năng cầu sinh, mà trong tai của Vạn Đông Hải nghe những lời này lại như sét đánh ngang tai. Vạn Đông Hải vốn là rất phẫn nộ Diệp Viễn, lúc này lại giống như bị một gáo nước lạnh tạt cho ướt hết từ đầu đến chân.
Không đợi Lưu An nói xong, Vạn Đông Hải liền vội vàng cúi người xuống, nói với Lưu An: "Ngươi yên tâm, bất luận như thế nào, ta cũng cứu ngươi."
Ánh mắt của Vạn Đông Hải lúc này vô cùng thành khẩn, hoàn toàn bất đồng với cái loại thành khẩn dối trá của Diệp Viễn, làm cho Lưu An cảm giác giống như là được cải tử hồi sinh.
Giờ khắc này, những bất an vốn là bị Diệp Viễn kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lưu An đã được giảm bớt, thay vào đó là một loại an tâm.
"Lâu... lâu chủ, hắn... hắn nói độc này... là Thốn Tâm Liệt." Nói xong, Lưu An lần nữa giống như quả bóng da bị xì hơi.
"Thốn Tâm Liệt... Thốn Tâm Liệt..." Vạn Đông Hải nhắc đi nhắc lại cái tên này, mày nhíu càng ngày càng chặt.
Hắn lẩm bẩm tên này rất nhiều lần, càng nghĩ càng thấy quen, độc này dường như đã nghe qua ở đâu đó.
"Thốn Tâm Liệt? Thốn Tâm Liệt! lại là Thốn Tâm Liệt! Chuyện này... Tiểu tử này làm sao có thể biết Thốn Tâm Liệt?"
Vạn Đông Hải trong mắt toát lên vẻ khϊếp sợ.
Vạn Đông Hải rốt cuộc cũng nhớ ra nơi nào hắn được nghe qua tên loại độc dược này, đó là trước kia, khi hắn bái sư học nghệ, sư phụ hắn đã từng nhắc qua.
Hồi tưởng lại, sư phụ lúc ấy còn nói qua loại độc này bá đạo dị thường, căn bản không có thuốc nào chữa được. Thốn Tâm Liệt căn bản không phải là đan dược thượng phẩm, ngược lại, nó chỉ là một loại đan dược cấp một nhưng lại vô phương cứu chữa, có thể thấy loại độc dược này đáng sợ bao nhiêu.
Diệp Viễn làm sao có thể luyện chế ra độc dược đáng sợ như vậy? Lẽ nào là Diệp Hàng đã động tay động chân.
Bây giờ Vạn Đông Hải không nghĩ được nhiều như thế, hắn trong lòng kinh ngạc một hồi, cũng biết hắn hôm nay bất luận là thi triển như thế nào, cũng không có khả năng cứu được Lưu An.
Đã như vậy, thì chỉ có thể hy sinh Lưu An thôi!
Danh tiếng của bản thân tất nhiên là quan trọng, nhưng lộ ra việc hắn là người của Tuý Tinh Lâu ẩn nấp dưới vỏ bọc thợ săn yêu thú, quả thực đó là một đả kích lớn đối với Túy Tinh Lâu. Mới vừa rồi Lưu An nửa câu đó đã nói rất rõ ràng, nếu như Vạn Đông Hải không cứu được hắn, hắn nhất định ở trước mặt nhiều người như vậy, đem mọi chuyện của Túy Tinh Lâu nói hết ra, đến lúc đó hậu quả sẽ không thể lường được.
Vạn Đông Hải hít sâu một hơi, thở dài nói: "Loại độc này đúng là bá đạo dị thường, Vạn mỗ bất tài, cũng chỉ còn chiêu cuối cùng rồi."
Nói xong, hắn ra lệnh cho người đem Lưu An đỡ dậy, vung tay áo một cái, lại một lần nữa thi triển Huyền Minh Chỉ Pháp. Chẳng qua là lần này, uy lực của Huyền Minh Chỉ Pháp so với vừa rồi lớn hơn rất nhiều.
Cả người hắn như ảo ảnh xoay quanh người Lưu An, mang theo một trận cuồng phong, khiến cho tất cả mọi người có chút không mở mắt được.
Diệp Viễn nhìn Vạn Đông Hải ra sức biểu diễn, khóe miệng dâng lên một nụ cười lạnh. Huyền Minh chỉ này tuy thuộc võ đạo, nhưng cũng nằm trong phạm vi đan đạo, song hắn đối với công pháp này cũng hiểu vài phần.
Chỉ pháp này có thể cứu người, nhưng cũng có thể đả thương người, hơn nữa khi tổn thương người còn hơn cả độc dược. Chỉ pháp này tác dụng với huyệt vị trên người, từ đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể của con người. Lúc nàyVạn Đông Hải thi triển ra, chính là chỉ pháp đả thương người.
Song Diệp Viễn cũng không có vạch trần âm mưu của Vạn Đông Hải, nếu chính hắn muốn huỷ đi quân cờ của mình, Diệp Viễn tự nhiên vui vẻ xem kịch. Hơn nữa lấy thực lực của Diệp Viễn hôm nay, căn bản không phải đối thủ của Vạn Đông Hải.
Quả nhiên, chỉ pháp của Vạn Đông Hải ngừng lại, Lưu An không còn hơi thở, chậm rãi ngã xuống.
"Vạn lâu chủ quả nhiên lợi hại, một bộ chỉ pháp đem ra thi triển, dĩ nhiên lại làm mất mạng một người. Bội phục, bội phục!" Diệp Viễn vẫn mang theo bộ dáng vân đạm khinh phong cười nói.