Cánh tay đó không phải của ai khác, mà chính là Diệp Viễn. Mắt thấy Diệp Viễn ngăn cản tiểu dược sư có chút nghi ngờ. Chẳng qua Diệp Viễn là chủ nhân của Dược Hương Các, lại nói danh tiếng của hắn quá tệ nên tiểu dược sư không dám hành động lỗ mãng.
“Tiền thúc, phương thuốc này không đúng, sẽ hại chết người.”
Diệp Viễn tiến lên phía trước nói. Đương nhiên Diệp Viễn hiện tại không phải là tên Diệp Viễn lỗ mãng trước kia, suy cho cùng vẫn suy nghĩ cho người nhà. Diệp Viễn đương nhiên phải để lại mặt mũi cho Diệp gia, giọng nói tự nhiên dịu đi vài phần.
Đại dược sư này gọi là Tiền Diểu, đã từng làm dược sư tại Diệp Hương Các nhiều năm, địa vị của ông ta ở dược phường rất được coi trọng. Mặc dù trình độ luyện đan không tốt bằng Diệp Hàng nhưng ông ta cũng không phải hạng xoàng. Nghe thấy câu nói của tên tiểu bối vô dụng, khuôn mặt của ông ta đột nhiên trầm xuống.
“Tiểu Viễn, ngươi nói hươu nói vượn gì thế? Trước kia ngươi nói xằng bậy thì cũng thôi đi. Giờ ngươi còn muốn đạp tan cơ ngơi mà phụ thân ngươi khổ công gầy dựng sao? Ngươi phải biết rằng Dược Hương Các có được vị thế như ngày hôm nay, không phải là tự dưng từ trên trời rơi xuống. Một phần cũng là do chúng ta bỏ công sức xương máu mà thành! Được rồi, lui ra đi, còn rất nhiều người muốn chẩn bệnh.”
Rõ ràngTiền Diểu rất có cảm tình với Dược Hương Các, chẳng qua đối với Diệp Viễn cũng không cần phải chừa cho hắn mặt mũi. Hổ phụ sinh khuyển tử, trong lòng Tiền Diểu không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho Diệp Hàng.
Không ngờ hôm nay tên tiểu tử này lại hồ nháo đến tận đây, lại còn dám nói phương thuốc của hắn sẽ hại người. Không phải vì ngại mặt mũi của Diệp Hàng, hắn đã một cước đá văng Diệp Viễn ra ngoài rồi.
Đối với phản ứng của Tiền Diểu, Diệp Viễn sớm đã đoán được, không để ý đến những lời nói mỉa mai. Suy cho cùng thì danh tiếng của Diệp Viễn trước đây cũng chẳng phải vẻ vang gì.
Nếu không phải chẩn đoán của Tiền Diểu liên quan đến danh tiếng của Dược Hương Các thì Diệp Viễn cũng không định xuất đầu lộ diện khiến Tiền Diểu khó xử.
Theo phương thuốc của ông ta, tráng hán này chỉ sợ khó cứu, phương thuốc này sẽ làm gia tăng độc được. E là không sống nổi qua đêm nay.
Thợ săn yêu thú là nguồn khách chủ yếu của Dược Hương Các. Những thợ săn yêu thú này đều phải đối mặt với những rình rập nguy hiểm mỗi ngày. Không những bị thương như cơm bữa. Họ còn phải vào rừng sâu hàng ngày thì thuốc trị thương, đan dược khôi phục thể lực, ngay cả giải dược đan cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Chính vì vậy đây là nguồn thu vô cùng quan trọng của Diệp gia cũng như Dược Hương Các. Nếu như tráng hán này mà chết khi dùng thuốc của Dược Hương Các thì danh tiếng của dược phường trong giới thợ săn yêu thú sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Thậm chí những đối thủ cạnh tranh sẽ lợi dụng điều này để đả kích Dược Hương Các. Điều này đem lại tổn thất rất lớn cho dược phường.
Nghĩ đến điều này, Diệp Viễn mới lên tiếng sửa lại chẩn đoán của Tiền Diểu. Diệp Viễn chưa nói gì thì Lục Nhi bên cạnh đã bĩu môi nói: ”Thiếu gia mới không phải nói hươu nói vượn, thiếu gia nói nhất định có lý của ngài ấy.”
Diệp Viễn ngạc nhiên nhìn Lục Nhi, nha đầu này thực sự tin tưởng mình. Diệp Viễn trước kia không ít lần trêu chọc Lục Nhi. Rốt cuộc đức hạnh của Diệp Viễn trước kia ở đâu mà khiến Lục Nhi tin tưởng như vậy chứ?
Tin tưởng là tin tưởng, chẳng qua Diệp Viễn cũng biết lời nói của Lục nhi lại khiến tình hình thêm căng thẳng. Đại dược sư không phải để cho người khác có thể khinh nhờn. Huống hồ trình độ của đại dược sư lại bị hai tên tiểu bối chất vấn hết lần này đến lần khác.
Quả nhiên, sắc mặt của Tiền Diểu trầm xuống, lên tiếng: ”Đúng là một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, nhà ngươi nói cho ta xem, lão phu hại người ở chỗ nào? Đối với chất độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng, đại dược sư Diệp Hàng cũng dùng phương pháp này để cứu người, chỉ dựa vào hai tên tiểu bối vắt mũi chưa sạch, cũng dám đặt điều nói phương thuốc của ta ư? Hôm nay phải nói cho ra đầu ra đuôi, nếu không hai tên tiểu bối các ngươi lần lượt chờ bị xử lý đi.”
Tuy rằng ngày thường hắn rất thanh cao, đối với hạ nhân cũng rất tốt, không dùng thủ đoạn hèn hạ gì. Diệp gia cũng không có người nào dám đắc tội với hắn. Nhưng hôm nay hai tên tiểu tử chết tiệt này lại dám đến đây gây chuyện, không lấy lại một chút uy danh, sau này khó mà có được vị thế ở Diệp gia.
Vị tráng hán này cũng không muốn gây hỗn loạn đến thế, tạm thời không biết có cách nào là tốt nhất nữa.
Mặc dù uy tín của Tiền Diểu không bằng Diệp Hàng nhưng cũng thuộc vào hàng đại dược sư có uy tín. Một bên là đại dược sư, một bên là tiểu tử vắt mũi chưa sạch, tên ngốc cũng biết nên tin ai.
Tráng hán không biết chàng trai trẻ trước mặt mình là ai, chẳng qua Tiền Diểu vừa mới phát tiết một trận, hắn cũng nghĩ vị này là con trai vô dụng của đại dược sư.
Là một thợ săn yêu thú, đối với chuyện trong Tần quốc tự nhiên sẽ không để ý. Tên tuổi của vị công tử trước mắt này, sợ rằng còn lớn hơn cả đại dược sư Tiền Diểu.
Tên công tử quần áo lụa là này thế mà lại xen vào việc chẩn đoán bệnh của Tiền dược sư. Phải chăng tên tiểu tử này chán không có việc gì làm, không phải đến làm hại tính mạng của mình chứ?
Tráng hán cứ nghĩ mãi không ra, trước kia hắn ta không đắc tội gì đến ai, vô duyên vô cớ lại bị tổn hại đến tính mạng, tên tiểu tử nhìn thì còn trẻ mà sao tâm địa lại độc ác thế!
“Vị tiểu huynh đệ này, Tiền dược sư đang trị bệnh cứu người, xin vị huynh đệ đừng làm phiền!”
Tráng hán thấp giọng nói. Tuy lời nói rất lịch sự nhưng thái độ đã thể hiện rõ ý tứ của hắn.
Không phải ngại vì thế lực của Diệp Gia thì hắn cũng sẽ không nói dễ nghe như vậy.
“Này, vị tráng hán, phiền ngươi chờ một chút, Tiền Diểu ta một đời say mê đan đạo, trị bệnh cứu người, từ trước đến nay chưa từng bị vu khống đặt điều hại người. Diệp Viễn, hôm nay ngươi nói rõ ràng cho ta, ta hại người như thế nào?”
Rõ ràng lời nói của Tiền Diểu rất nóng nảy, có lẽ Diệp Viễn phải đưa ra lời giải thích và cho hắn công đạo thì hắn mới từ bỏ.
“Chuyện này... Tiền dược sư, chất độc trong người của ta, càng ngày càng nguy hiểm, xin dược sư gác lại sự nóng giận, trước tiên giúp ta loại bỏ chất độc. Bọn chúng cũng chỉ là hai tên tiểu hài tử không hiểu chuyện, ăn nói bừa bãi mà thôi.” Tráng hán đành phải khổ tâm khuyên nhủ Tiền dược sư.
Tiền dược sư vẫy tay một cách thờ ơ nói: “Ngươi yên tâm, thời gian trì hoãn sẽ không lâu đâu, độc dược này vẫn kiểm soát được, không khiến ngươi chết ngay được đâu. Hôm nay chuyện này phải nói cho rõ ràng, nếu không sau này lão phu sao có thể ngồi đây chẩn bệnh cứu ngườiđược nữa”
Nói xong, hắn quay sang Diệp Viễn một lần nữa, mặt đen lại: “Ngươi nói đi! Không nói xong ở đây, đừng trách lão phu cậy già lên mặt, tìm cha mẹ ngươi cáo trạng.”
Diệp Viễn đứng bên cạnh không hé răng nửa lời, đợi Tiền Diểu nói xong, mới mở lời: “Trong người vị tráng hán này không phải độc Thất Sát Lưu Vân Mãng.”
“Nói hươu nói vượn! Hai huynh đệ của ta đều bị chôn trong miệng con mãng xà này. Ta tự mình may mắn thoát chết, lẽ nào ta lại không phân biệt được đúng sai? Tiểu hài tử miệng còn hôi sữa, ta căn bản không gây thù chuốc oán gì với ngươi, sao ngươi lại không phân biệt phải trái muốn hại ta?”
Diệp Viễn vẫn chưa nói hết câu thì đã bị tiếng nói trách móc mỉa mai của tráng hán làm cho ngừng lại.
“Ha ha….”
Tiền Diểu bật cười, cười đến chảy cả nước mắt, mới nói: “Ngươi nghe rõ chưa? Quả thật là không biết điều, tiểu tử vô dụng, nhanh cút khỏi mắt lão phu, đừng có ở đây làm trò, nếu không ta cho người đuổi ngươi cút khỏi đây!”
Tiền Diểu có thể trong nháy mắt chẩn đoán được độc tố trong người tráng hán, càng khiến người khác tin phục. Hơn nữa theo như lời tráng hán nói, làm sao có thể sai được?
Thợ săn yêu thú, ngày ngày phải đối phó với quái vật. Có thể nói ngoài gia đình của hắn ta thì những con quái thú có lẽ là quen thuộc nhất. Vì vậy khả năng nhận nhầm lại càng ít.
“Nhanh cút đi, đừng trì hoãn thời gian chẩn bệnh của Tiền dược sư ta nữa!”
“Tiểu tử này, quả nhiên đến phá hoại thời gian trị bệnh của lão tử.”
“Ta mà có một đứa con trai như vậy, sớm muộn gì cũng cho hắn một gậy chết luôn rồi.”
Vào thời điểm này, những người ở lại xem cuộc cãi vã cũng không thể chịu đựng được nữa, nhanh chóng rời đi vì họ cho rằng đây chẳng qua chỉ là trò hề của Diệp Viễn mà thôi.
Lục nhi cũng không còn vẻ bừng bừng chí khí như ban đầu, kéo kéo góc áo, trông có vẻ hơi khó xử. Tuy nhiên vẫn kiên định chuyển đến đứng trước mặt Diệp Viễn, nàng sợ những người này sẽ đánh và làm hại đến Diệp Viễn.
Trong lòng Diệp Viễn chợt cảm động, nhưng vẫn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không phải những chuyện tận mắt mình nhìn thấy đã là sự thật, trong người vị tráng hán này không phải là độc Thất Sát Lưu Vân Mãng mà là Thất Sắc Lưu Vân Mãng.