“Khụ, khụ, khụ,..”
Trên chiếc giường gỗ đàn hương với phong cách cổ xưa, một thiếu niên ốm yếu đột nhiên ho dữ dội.
Ho không ngừng, phổi dường như muốn rớt ra khỏi l*иg ngực.
Đôi môi của thiếu niên tím tái, khí sắc nhợt nhạt như điềm báo sinh mệnh sẽ không kéo dài được lâu.
Thế nhưng tiếng ho của thiếu niên lại khiến thiếu phụ bên cạnh không khỏi mừng rỡ.
Thiếu phụ đã hơn ba mươi tuổi, tuy không hào hoa phong nhã nhưng cũng mang một vẻ thùy mị thướt tha. Lúc này đôi lông mày của thiếu phụ hơi giãn ra, nhanh chóng kéo tay thiếu niên ốm yếu nằm trên giường.
“Viễn nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, thiếu chút nữa dọa chết mẫu thân. A! Mau, mau đi gọi lão gia tới đây, Viễn nhi đã tỉnh lại rồi, việc cấp bách trước mắt là chữa thương cho Viễn nhi, món nợ của Vạn gia sau này hãy tính.”
Hạ nhân nghe lời phân phó của thiếu phụ vội vã đi ngay.
Nhưng dường như thiếu niên không để ý những chuyện này, chỉ ho một cách dữ dội.
Đột nhiên hắn ta kêu lên một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu đen. Máu đen nhanh chóng ăn mòn giường tạo thành một cái lỗ lớn. Hiển nhiên ở trong máu có chứa kịch độc.
Sau khi phun ra một ngụm máu độc, cả người thiếu niên dường như thoải mái hơn hẳn.
Thiếu niên nhìn khuôn mặt căng thẳng của thiếu phụ, một cảm giác kỳ lạ mà quen thuộc xuất hiện ở trong lòng.
Thiếu niên cố nhớ xem người thiếu phụ này là ai nhưng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Viễn nhi, con sao rồi? Có phải độc của Đoạn Trường Thảo lại phát tác không? Mau lấy giải dược đan đến cho thiếu gia.” Khuôn mặt thiếu phụ ân cần quan tâm hỏi.
Hạ nhân nhanh chóng nhận lệnh đi lấy thuốc.
Thiếu niên cố gắng lục lại trong đống trí nhớ hỗn độn của mình, cuối cùng cũng nhớ ra khuôn mặt của người thiếu phụ trước mắt này là ai.
Nữ nhân này không phải ai khác, chính là Nhậm Hồng Lăng - mẫu thân của thân thể này, chủ sở hữu ban đầu của cơ thể này là Diệp Viễn.
Diệp Viễn sinh ra ở Diệp gia, là một trong những thế gia về dược học nhất nhì tại Tần quốc, gia chủ Diệp gia, cũng là cha của Diệp Viễn, đại Đan sư sơ cấp, có sức ảnh hưởng rất lớn đến Tần quốc.
Thật đáng tiếc khuyển tử của Diệp Hàng - Diệp Viễn lại là một công tử quần áo lụa là, suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, trêu ghẹo con gái nhà lành. Đến bây giờ ngay cả dược phương cũng không pha trộn được. Thực sự là mất mặt đến tận nhà bà ngoại luôn rồi.
Tuy nhiên, Diệp Hàng không quan tâm đến những điều này, đối với người con trai này từ trước đến nay ông cũng không có hy vọng gì, buông xuôi bỏ mặc, hơn nữa còn cực kỳ bao che khuyết điểm. Diệp Viễn gây sự bên ngoài, cuối cùng đều là ông đến thu dọn, dàn xếp.
Chung quy lại, người làm cha luôn hy vọng con trai có tiền đồ rộng mở. Sau này Diệp Hàng phải tốn cực nhiều công sức và tiền bạc mới gửi được Diệp Viễn vào Học Viện Đan Võ, hy vọng nó có thể học được chút gì đó. Ai ngờ rằng Diệp Viễn tên tiểu tử này vào học viện lại tranh đoạt tình nhân với người ta, còn không biết tự lượng sức mình thách đấu giải độc với bọn họ, kết quả là bị độc chết!
Nghĩ về điều này, Diệp Viễn khẽ thở dài, chủ nhân của thân thể này cũng thật là cực phẩm đi. Đây quả thật là có bao nhiêu dũng khí mới có thể tự chơi mình đến chết luôn như vậy?
“Bỏ đi, bỏ đi, không ngờ Thanh Vân ta đường đường là một Đan Đế truyền dạy thuật luyện đan, bỗng nhiên có một ngày lại trùng sinh trên người tên tiểu tử quần áo lụa là này. Chẳng lẽ ông trời chiếu cố, để ta lại được sống thêm một lần nữa, giúp ta có thể báo thù cho cha cũng như báo thù cho chính mình, gϊếŧ chết tên phản đồ lòng lang dạ thú kia. “
Nghĩ về điều này, đôi mắt của Diệp Viễn đột nhiên trở lên sắc bén, chứa đầy sát khí.
Nhậm Hồng Lăng chú ý đến đôi mắt của Diệp Viễn, nghĩ rằng con trai vẫn còn canh cánh trong lòng đối với việc làm của tiểu tử nhà Vạn Gia, vội vàng an ủi: “Con à, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Món nợ này Diệp gia chúng ta nhất định sẽ đòi lại. Chẳng qua điều quan trọng nhất bây giờ là con phải điều dưỡng thân thể, những việc khác sau này rồi tính.”
Thấy tình thương ấm áp của mẫu thân, trong lòng Diệp Viễn vô cùng cảm động.
Hắn tiếp nhận thân thể này, đương nhiên cũng tiếp nhận cả những cảm xúc của khối thân thể này. Diệp Viễn ở bên ngoài là một tên hỗn đản nhưng đối với phụ mẫu vẫn là một mảnh tình cảm.
“Mẫu thân, con xin lỗi, để người phải lo lắng rồi.”
Nhậm Hồng Lăng không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, tên tiểu tử này suốt ngày ở bên ngoài gây chuyện thị phi, lòng của bà muốn nát ra rồi nhưng cũng không nghe thấy nó nói một câu nhẹ nhàng. Hôm nay xảy ra chuyện gì thế?
Lẽ nào Viễn nhi trải qua chuyện này, đột nhiên giác ngộ rồi?
Sau một chút thất thần, Nhậm Hồng Lăng vui mừng khôn xiết, đôi mắt bà rơm rớm: “Chỉ cần con không sao là tốt rồi”.
Ngay lúc này, một tiếng “két” vang lên, cửa phòng mở ra.
“Cái tên tiểu tử này lại có thể không chết, làm lão tử lo muốn chết biết không?”
Một tiếng quát to truyền đến, làm cho Diệp Viễn thấy đau cả màng nhĩ. Mặc dù những lời này rất khó nghe nhưng bất cứ ai cũng nghe ra được niềm vui và sự quan tâm trong câu nói đó. Không cần phải nói, Diệp Hàng - gia chủ của Diệp Gia đến rồi.
Sự thô lỗ này của Diệp Hàng khiến người khác không thể hình dung được ông với dược sư cao quý là một người, mà giống như một người đàn ông dân dã thô lỗ.
Nhậm Hồng Lăng nghe thấy những lời nói này của phu quân, liếc nhìn chuyển qua quở trách: “Viễn nhi vừa mới từ cõi chết trở về, ông không thể nói lời nào dễ nghe hơn được à?”
Diệp Hàng cũng không để ý, ông liếc nhìn ngụm máu đen trên mặt đất, trong lòng thấy nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Xem ra con trai của Diệp Hàng ta phúc lớn mệnh lớn, một chút chuyện vặt sao làm nó chết được, ha ha ha. Nào, mau lấy viên giải dược này ăn đi, để nó hóa giải độc trong cơ thể, sau đó thì không còn trở ngại gì nữa.”
Diệp Hàng lấy viên thuốc ra và đưa đến bên miệng của Diệp Viễn.
Diệp Viễn thấy hình dạng của viên thuốc thì bị dọa một trận, nhanh chóng trượt xuống giường.
“Thứ này cũng có thể ăn ư?” Diệp Viễn kêu lên.
Diệp Hàng trừng mắt nhìn, tức giận nói: “Tên tiểu tử hỗn đản này, không phải độc dược đem não ngươi cũng độc hỏng luôn rồi chứ? Lẽ nào ngươi quên phụ thân ngươi có bao nhiêu lợi hại rồi hả?"
Nhậm Hồng Lăng cũng vì sợ Diệp Viễn xảy ra chuyện, nhanh chóng nói: “Viễn Nhi, cha con là đại dược sư, không tính hoàng thượng gặp phụ thân con còn phải nể ông ba phần, thì ông ấy cũng là phụ thân của con, sao lại hại con được?”
Diệp Viễn khịt mũi, không tỏ ý kiến gì.
Tất nhiên hắn biết viên thuốc này là giải dược nhưng chất lượng quá kém. Cha của Thanh Vân hắn cũng là một dược sư, từ nhỏ hắn ăn đan dược mà lớn lên, làm sao lại không nhận biết được giải dược với độc dược chứ.
Mặc dù thứ này ăn xuống có thể kiểm soát được độc tố trong người nhưng hiệu quả không cao, căn bản không thể loại bỏ được hoàn toàn độc tố trong cơ thể.
Những chất độc này với trình độ của dược sư cấp thấp căn bản là không nhìn ra được. Chất độc này đối với thân thể của Diệp Viễn cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ có điều khi nó ở lâu trong cơ thể sẽ trở thành gánh nặng, ảnh hưởng đến bước tiến sau này.
Chất độc này trong mắt Diệp Viễn không là gì cả, và ngay trong mắt Diệp Hàng cũng vậy. Chỉ là thời gian độc tích tụ trong cơ thể Diệp Viễn đã lâu, chỉ có hít khí độc vào mà không ra được, giải dược cũng không thể ăn được, vì vậy Diệp Hàng mới thấy bất lực, chuẩn bị mang người đi liều mạng.
Trước khi Cơ Thanh Vân chết đã đạt đến trình độ Đan Đế. Đối với những thứ dược lý này hết sức rõ ràng, đương nhiên không phải đại Đan sư như Diệp Hàng có thể mang ra so sánh được.
Nhìn thấy ánh mắt của con trai, Diệp Hàng cảm thấy thực sự bị kích động sâu sắc.
“Con, tên tiểu tử này, ngươi thực sự nghi ngờ trình độ của phụ thân ngươi?”
Diệp Viễn ngây thơ nhìn vào đôi mắt giận dữ và viên thuốc trong tay phụ thân, mở miệng nói: “Xích Uyên Thảo thiếu hai phần, Thanh Xà Đản thiếu một phần, lẽ ra đan dược đã được chế thành nhưng lại thêm Thanh Phán, nó không chỉ phá hủy tính chất của dược phẩm mà còn làm hỏng tác dụng của dược liệu. Con nói phụ thân nhé, phụ thân đã đem dược liệu cấp ba hạ cấp xuống rồi.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Diệp Hàng trở nên phong phú. Tức giận, ngạc nhiên rồi cuối cùng là sững sờ.
Ông là người tinh chế những dược liệu này, tất nhiên cũng biết ưu nhược điểm của phương thuốc này. Cách nói của Diệp Viễn giống như chính mắt đứa con này nhìn thấy tất cả, hơn nữa nếu chính mắt nó nhìn thấy thì cũng không thể giải thích một cách chính xác rõ ràng như vậy được.
Tên tiểu tử này có thực sự là nhi tử của ông không?
Diệp Hàng không thể không nghi ngờ. Sau khi cẩn thận kiểm tra mấy lần, ông xác định rằng đây thực sự chính là nhi tử của ông.
“Đừng nhìn nữa. Con thực sự là nhi tử của phụ thân.” Diệp Viễn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hàng, không nhịn được cảm thấy chột dạ, nhanh chóng giải thích.
“Ô, tên tiểu tử này không phải là trước đây giả heo ăn thịt hổ chứ? Không đúng, nếu như đúng là giả heo ăn thịt hổ thì sao ngay cả độc của Đoạn Trường Thảo cũng không giải được?” Diệp Hàng nghĩ mãi mà không ra.
Diệp Viễn nhắm mắt làm ngơ, đành nuốt chửng viên đan dược trong tay Diệp Hàng.