Tô Điềm Noãn đang ngồi may xiêm y trong noãn các, bỗng đâu có một thân hình nho nhỏ chạy ù vào trong, sà vào lòng nàng, nhõng nhẽo nói:
“Mẫu phi, phụ hoàng thiên vị, phụ hoàng thiên vị!”
Tô Điềm Noãn ngạc nhiên, dịu dàng xoa xoa đầu con gái, hỏi:
“Cửu Nhi, xảy ra chuyện gì vậy, kể mẫu phi nghe đi.”
Bấy giờ, ngoài cửa vang lên một giọng nói uy nghiêm:
“Nha đầu không biết quy củ, mau đi xuống, không được quấy rầy mẫu phi của con!”
“Tham kiến bệ hạ!” Cung nhân bên ngoài nhất tề quỳ xuống hành lễ.
Tô Điềm Noãn đang muốn đứng lên chào, Hồng Hi đế đã nhanh hơn một bước dìu nàng ngồi xuống, nói:
“Noãn Nhi, nàng đang không khỏe, không cần đa lễ.”
Triệu Trường Bình vừa thấy phụ hoàng nhà mình, lập tức run run nép sau lưng mẫu thân, ra vẻ tủi thân cáo trạng:
“Mẫu phi, người phải lấy lại công đạo cho Cửu Nhi, phụ hoàng thiên vị ca ca, sắp tới đi du hành cũng chỉ dẫn theo ca ca, không cho Cửu Nhi đi cùng!”
Tô Điềm Noãn ngước mắt nhìn Hoàng thượng, ngạc nhiên hỏi:
“Du hành?”
Hồng Hi đế gật gật đầu, nói:
“Đúng vậy, mùa hạ cũng đã đến, đã tới lúc phải di giá đến Nhiệt Hà hành cung tránh nóng. Mấy lần trước, Thành An hãy còn nhỏ, không thể tùy giá, lần này trẫm muốn mang nó đi theo tới Bắc Trường Thành, đi xem giang sơn của chúng ta rộng lớn đến dường nào. Sức khỏe của nàng còn yếu, không thể đi xa, trẫm sợ nàng buồn nên để Cửu Nhi ở lại làm bạn với nàng.”
Câu nói “đi xem giang sơn của chúng ta” khiến Tô Điềm Noãn hơi biến sắc mặt. Nàng cúi đầu, hàng vạn ý nghĩ trong đầu khiến nàng cảm thấy hoảng sợ bất an.
Triệu Trường Bình không biết tâm tư của mẫu thân, vừa nghe phụ hoàng nói vậy liền phụng phịu bảo:
“Mẫu phi, xem kìa, phụ hoàng rõ ràng là thiên vị! Cửu Nhi cũng muốn đi chơi, con cũng muốn tới Nhiệt Hà hành cung!”
Tô Điềm Noãn khẽ thở dài, ôm con gái vào lòng, dỗ:
“Cửu Nhi ngoan, từ đây đi Nhiệt Hà đường sá xa xôi, con là nữ nhi, tuổi lại còn nhỏ, vẫn nên ở lại với mẫu phi thì hơn.”
Triệu Trường Bình vẫn đang hờn dỗi không vui, ngoài cửa đã vang lên mấy tiếng hành lễ:
“Tham kiến Bát điện hạ!”
Triệu Thành An bước vào, kính cẩn cúi người hành lễ:
“Hoàng nhi thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu phi.”
Tô Điềm Noãn mỉm cười, ngoắc tay, bảo:
“An Nhi tan học rồi sao, đến đây uống trà đi.”
Triệu Thành An từ nhỏ được Hồng Hi đế dạy dỗ nghiêm khắc, từng giơ tay nhấc chân đều nghiêm túc quy củ, tuổi nhỏ đã thành thục, không hề vô pháp vô thiên như muội muội. Tô Điềm Noãn nhìn con trai, thầm cảm khái, quả nhiên mẹ hiền sinh con hư, Hoàng thượng dạy An Nhi tốt như vậy, Cửu Nhi lại bị nàng dạy thành tiểu công chúa bướng bỉnh kiêu căng, đôi lúc chính nàng cũng cảm thấy đau đầu vì con bé, nhưng lại không nỡ trách mắng, bệ hạ lại bởi vì thương nàng nên cũng không thể mạnh tay với Cửu Nhi, khiến con bé càng ỷ thế làm tới.
Tô Điềm Noãn khẽ thở dài, vươn tay xoa xoa đầu con trai, căn dặn:
“Lần này còn theo phụ hoàng đến Bắc Trường Thành, mọi sự phải cẩn thận, phải nghe lời phụ hoàng, không được tự ý đi lung tung, có biết không? Mẫu phi có may cho con mấy bộ xiêm y, nhớ mang theo.”
Triệu Thành An mỉm cười, ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.
Tô Điềm Noãn vẫn không yên tâm, dặn dò đủ điều, khiến Hồng Hi đế và Triệu Trường Bình đều cảm thấy mình bị nàng lãng quên, long nhan càng lúc càng đen lại, khuôn mặt nhỏ của tiểu công chúa cũng đầy vẻ bất mãn.
Đến cuối cùng, Cửu công chúa không chịu được nữa, nhào vào lòng mẫu thân, nhõng nhẽo nói:
“Mẫu phi, Cửu Nhi đói rồi, chúng ta mau đi ăn thôi!”
Hồng Hi đế hiếm khi cảm thấy con gái hiểu chuyện như vậy, đồng thuận bảo:
“Lý Đức Toàn, bảo cung nhân bày thiện đi.”
Tô Điềm Noãn cùng Triệu Trường An bất đắc dĩ nhìn hai khuôn mặt ấy, rốt cuộc hiểu ra tính tình vô pháp vô thiên lại ưa ghen tị của Triệu Trường Bình là thừa hưởng từ ai.
………..
Sau bữa cơm, Triệu Trường Bình cọ cọ vào người mẫu thân như một con mèo nhỏ, nói:
“Mẫu phi, tối nay Cửu Nhi ở lại ngủ cùng người nha.”
Hồng Hi đế khẽ ho một tiếng, trầm giọng bảo:
“Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn ngủ cùng mẫu phi?”
Triệu Trường Bình chun mũi, nói:
“Phụ hoàng đã gần năm mươi rồi, không phải vẫn ngủ cùng mẫu phi sao?”
Tuổi tác là vấn đề đại kỵ của Hồng Hi đế, khuôn mặt người trầm xuống, lạnh giọng bảo:
“Một tháng tới con có thể thoải đến đây ngủ, nhưng đêm nay tuyệt đối không thể.”
Cửu công chúa mếu máo lay lay tay áo mẫu thân.
Tô Điềm Noãn dở khóc dở cười, tuy rằng nàng thương yêu Cửu Nhi, nhưng bệ hạ sắp đi xa, hơn một tháng tới không thể gặp mặt, nàng đương nhiên hiểu đêm nay người sẽ không nhường cho con bé, chỉ đành dỗ dành Cửu Nhi, nói:
“Ngoan ngoan, mẫu phi có chuyện cần nói với phụ hoàng, Cửu Nhi trở về Dao Phương các nghỉ ngơi đi, ngày mai sang đây, có được không?”
Sau cả buổi dỗ dành lẫn đe dọa, cuối cùng Cửu công chúa mới ngúng nguẩy bỏ đi. Hồng Hi đế không đợi được nữa, liền ôm nàng đi vào gian trong.
Thường ngày người vốn đã miệt mài quá độ, đêm nay sắp phải rời xa nàng nhiều ngày, tất nhiên càng mãnh liệt, Tô Điềm Noãn mấy lần dục tiên dục tử, tưởng chừng như dạo qua thiên đường lẫn địa ngục, liên tiếp nhận mấy đợt mưa móc, đến khi cả người mềm nhũn mới được buông tha.
Hồng Hi ôm nàng trong lòng, lưu luyến khẽ than:
“Nếu có thể bỏ nàng vào trong tay áo, khắc khắc không rời trẫm thì tốt rồi.”
Tô Điềm Noãn nghỉ ngơi một lúc, mới thì thào nói:
“Bệ hạ… hôm nay, người nói những lời ấy, chính là muốn để cho… để cho An Nhi…”
Hồng Hi đế xoa đầu nàng, khẽ bảo:
“Nàng yên tâm, trẫm hiểu rõ bản thân là một đế vương, phải lấy giang sơn xã tắc làm trọng, sẽ không vì tình riêng mà chọn người kế vị. Nếu An Nhi thực không có lòng đó, trẫm sẽ không miễn cưỡng nó.”
Tô Điềm Noãn nhẹ thở ra, nói:
“Thần thϊếp từng nghe bệ hạ khen Cung Thân vương vì bốn chữ “Nguyện làm hiền vương”, thần thϊếp cũng hi vọng An Nhi có thể noi gương Ngũ hoàng thúc của nó, bất kể vị điện hạ nào đăng cơ cũng được, đều phải hết lòng phò trợ vị đó, làm tròn bổn phận một vị thần tử, một vị hoàng đệ.”
Hồng Hi đế nhè nhẹ vỗ vỗ lưng nàng, nhắm mắt, nói:
“Được, trẫm hứa với nàng.”
Tô Điềm Noãn mỉm cười, đáp:
“Tạ ơn bệ hạ.”
Vạn tuế gia lại áp lên người nàng, cúi đầu hôn lên làn môi mềm, nói:
“Phải tạ ơn bằng cách nào, Noãn Nhi quên rồi sao?”
Tô Điềm Noãn hoảng hốt ngăn lại:
“Không được, sáng mai bệ hạ phải khởi hành, người phải nghỉ ngơi, bảo trọng long thể…”
Chưa dứt lời, tiếng nói yếu ớt của nàng đã bị người nào đó chặn lấy, nuốt vào trong bụng.
“Long thể của trẫm khỏe đến đâu, nàng sẽ nhanh chóng được biết.”
Một đêm ấy, Trường Xuân cung lại ngập tràn xuân sắc.
………
Ngày xa giá của Hồng Hi đế rời khỏi Tử Cấm thành, Tô Điềm Noãn đứng trên lầu gác cao nhìn xuống, chỉ thấy đoàn người ngựa chầm chậm khuất sau con đường nhỏ. Không hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy trong lòng bồn chồn bất an, không thể nào yên tâm được.
Có lẽ, đó là linh cảm của một người mẹ.
Tháng bảy năm đó, tin tức từ Bắc Trường Thành báo về, Bát hoàng tử nhiễm lạnh ngã bệnh nặng. Nghe nói, Hoàng thượng ngày ngày túc trực bên giường bệnh, còn ôm hoàng tử vào lòng ủ ấm.
Tô Điềm Noãn lo lắng vô cùng, ngày ngày ăn chay niệm Phật, chỉ cầu mong con trai mau khỏi bệnh.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người.
Tháng tám năm Hồng Hi ba mươi ba, Bát hoàng tử Triệu Thành An nhiễm bệnh qua đời tại Nhiệt Hà hành cung. Hồng Hi đế vô cùng đau buồn, đưa Bát hoàng tử vào Cảnh lăng an táng, đó là vị hoàng tử duy nhất được hợp táng cùng với Hoàng thượng.
Trong lúc đó, Thái tử Triệu Thành Duệ bởi vì từ đầu đến cuối không có vẻ gì đau buồn trước cái chết của đệ đệ, khiến Hồng Hi đế đại nộ, hạ chỉ phế Thái tử.
Khi tin tức bay về kinh thành, Tô Điềm Noãn vẫn đang ở trong Phật đường cầu phúc.
Vừa nghe báo tin, nàng không đủ sức đứng vững, ngã quỵ xuống đất.
Một năm đó, Hoàng quý phi Phùng thị đau lòng trước sự ra đi của con trai, bệnh tình trở nặng, không thể xuống giường.