Tô Điềm Noãn nặng nề nhấc lên mí mắt, giật mình thấy mình đang ở trong một gian phòng vô cùng nguy nga rộng lớn, hẳn là thuộc Càn Thanh cung, mà trên người nàng chỉ có một chiếc chăn che phủ, bên trong hoàn toàn không có mảnh vải. Nàng run run đưa mắt sang nhìn người nằm bên cạnh, vừa khi trông thấy người đó, nàng bàng hoàng khẽ gọi:
“Phụ hoàng?”
Ngay lập tức, nàng vội kéo chăn lên che kín người, cảm thấy vừa hổ thẹn vừa nhục nhã.
Người kia mở mắt ra, từ ái đưa tay xoa xoa đầu nàng, nói:
“Vẫn còn sớm, Noãn Nhi ngủ thêm một lúc đi.”
Tô Điềm Noãn hơi rụt đầu lại, tránh đi bàn tay của người, ngập ngừng hỏi:
“Phụ hoàng, tại sao Noãn Nhi lại ở đây? Tại sao...”
Nàng muốn hỏi y phục của nàng tại sao lại biến mất, nhưng lại không cách nào hỏi ra miệng.
Người kia không đáp lời nàng, lại kề sát lại gần, khẽ hôn lên cái gáy trắng nõn của nàng, sau đó những nụ hôn chi chít lần lượt rơi xuống cổ, xuống ngực nàng. Tô Điềm Noãn hoảng sợ, vừa cố hết sức đẩy người ra, vừa hét lên:
“Phụ hoàng, người mau tỉnh lại đi! Con là Noãn Nhi, là hoàng tức của người, không phải phi tần trong cung! Người nhận nhầm rồi...”
Người kia khẽ cười, điểm nhẹ lên chóp mũi nàng, nói:
“Từ hôm nay, nàng là Ninh phi của trẫm.”
Tô Điềm Noãn sững sờ, mất một lúc nàng mới có thể tiếp thu được thông tin vừa nghe được, vội vàng đẩy người kia ra, quấn chăn chui vào một góc long sàng, cố trấn tĩnh, nói:
“Thần tức là chính phi của điện hạ, không phải tần phi của người!”
Người kia dễ dàng kéo nàng lại gần, áp lên người nàng, cười lạnh bảo:
“Noãn Nhi có lẽ còn chưa biết, chính điện hạ của nàng hai tay dâng nàng cho trẫm, còn phối hợp loan tin với người ngoài là Đại hoàng tử phi đã mất vì bạo bệnh. Vì bảo đảm ngôi vị Thái tử tương lai, hắn tất nhiên lựa chọn hi sinh nàng.”
Tô Điềm Noãn chết lặng người, thẫn thờ lẩm bẩm:
“Không thể nào... Điện hạ không đối với ta như thế đâu... Không đâu...”
Người kia vẫn tiếp tục hôn khắp thân thể nàng, sau đó tận tình rong ruổi trên người nàng. Đến khi chôn sâu vào nơi sâu nhất trong nàng, người kia thỏa mãn ôm chặt lấy nàng, khàn khàn nói:
“Bây giờ, người bên ngoài đều biết, Tô Điềm Noãn đã chết. Từ nay trở đi, nàng là Phùng Điềm Noãn, là Ninh phi của trẫm, Noãn Nhi của trẫm. Nhớ chưa?”
Tô Điềm Noãn như người mất hồn, không còn nghe thấy gì nữa. Từ khóe mắt nàng, hai dòng lệ ứa ra.
--- ------ ---
Năm Hồng Hi thứ hai mươi ba, cũng là đợt tuyển tú thứ bảy kể từ khi Hồng Hi đế đăng cơ đến nay.
Hồng Hi đế mười hai tuổi lên ngôi, mười lăm tuổi diệt trừ xong các quyền thần, tự mình chấp chính, mười bảy tuổi thân chinh ra trận, khải hoàn trở về, đem lãnh thổ Đại Lương mở rộng đến chưa từng có trong lịch sử, được xưng tụng là minh quân thiên cổ.
Tuy nhiên, bởi vì thuở nhở từng bị Thái hậu kiềm kẹp, Hồng Hi đế có tính đa nghi rất nặng. Cho đến bây giờ, trong cung vẫn bỏ trống ngôi hậu, người có phẩm vị cao nhất hiện tại là Hiền Quý phi - thân mẫu của Đại hoàng tử, cùng với Thục Quý phi – thân mẫu của Nhị hoàng tử. Cả hai người đều là sau khi sinh hạ long tử mới được tấn phong Quý phi. Hồng Hi đế không trao quyền quản lý lục cung cho một người, mà phân chia cho cả hai vị Quý phi cùng lo liệu. Cho nên, hậu cung không có một vị phi tần nào có địa vị độc tôn, tất cả đều không thể thoát khỏi sự khống chế của Hoàng đế.
Theo lệ cũ, triều đình ba năm tổ chức tuyển tú một lần để tuyển chọn phi tần cho Hoàng thượng và chỉ hôn cho các hoàng thân, các quý nữ con gái quan viên tới tuổi đều phải tham gia. Tô Điềm Noãn là con gái của Công bộ Thượng thư Tô An, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Kỳ tuyển tú trước, nàng chưa đủ tuổi, thế nên không cần tham gia. Đến năm nay, nàng bắt buộc phải vào cung tuyển tú, Tô lão gia và Tô phu nhân đều vì việc này mà lo lắng không yên.
Bấy giờ, Tô Điềm Noãn đang ngồi trong khuê phòng, vừa đọc lá thư trên tay, vừa tủm tỉm cười.
“Noãn Noãn, đang đọc gì vậy?” Tô phu nhân chẳng biết đã bước vào từ lúc nào, lên tiếng hỏi.
Tô Điềm Noãn vội vàng giấu lá thư ra sau lưng, lắp bắp nói:
“Con... con không đọc gì cả.”
Hiểu con ai bằng mẹ, Tô phu nhân tủm tỉm cười, bảo:
“Không cần phải giấu mẹ, là thư của Đại điện hạ phải không?”
Nàng đỏ bừng mặt, ôm lấy cánh tay của Tô phu nhân, xấu hổ kêu lên:
“Mẹ...”
Tô phu nhân vỗ vỗ vai nàng, hỏi:
“Đại điện hạ có nói gì về kỳ tuyển tú ngày mai không?”
Tô Điềm Noãn lại được một phen đỏ mặt, nhưng vẫn thành thật đáp:
“Đại điện hạ nói... nói sẽ cầu bệ hạ chỉ hôn cho con và... huynh ấy. Huynh ấy cũng nói là sẽ căn dặn trước với ma ma và thái giám tổng quản, để bọn họ lễ độ với con hơn.”
Tô phu nhân mỉm cười, nói:
“Được vậy thì tốt rồi. Cũng may Noãn Noãn nhà chúng ta được Đại điện hạ nhìn trúng, mẹ mới yên tâm phần nào. Nếu con phải vào cung làm phi tần của bệ hạ, mẹ thật sự không đành lòng. Tuy rằng Đại điện hạ rất có thể sẽ... Nhưng mà bệ hạ hiện tại còn khỏe mạnh, ngày ấy cũng rất lâu nữa mới tới, lúc ấy Noãn Noãn đã trưởng thành rồi, hơn nữa lại là chính cung, ai dám bắt nạt con. Còn bây giờ, nếu con nhập cung, chưa kể đến phải xa cách phụ mẫu, chỉ nói tới việc tâm tính con thuần lương, cung cấm thâm sâu khó lường, vạn nhất...”
Tô Điềm Noãn tựa đầu vào vai mẫu thân, an ủi bà:
“Mẹ đừng lo lắng quá. Noãn Noãn cũng không phải quốc sắc thiên hương gì, nói không chừng bệ hạ còn chướng mắt không thèm liếc tới con một cái, nói gì tới chọn con chứ!”
Tô phu nhân vẫn không yên tâm, bảo:
“Không được, vẫn phải cẩn thận một chút. Để mẹ xem xét lại y phục chuẩn bị cho con ngày mai, phải chọn bộ nào không quá lộng lẫy, không quá đơn giản. Tóm lại, càng đại trà, càng mờ nhạt càng tốt. Như vậy bệ hạ mới không chú ý tới con.”
Tô Điềm Noãn gật gật đầu, ngoan ngoãn nói:
“Noãn Noãn sẽ nghe lời mẹ dạy.”
Khoảnh khắc ấy, nàng không bao giờ ngờ tới, lần này vào cung, một đi không về.
-----.--- ---
Sáng sớm hôm sau, Tô Điềm Noãn từ biệt phụ mẫu, bước lên xe ngựa. Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh, dần dần đưa nàng tiến gần hơn tới Tử Cấm thành sừng sững ở xa kia.
Đến cửa cung, đã thấy vô vàn xe ngựa của các tú nữ khác đang xếp hàng dài chờ đợi. Lần lượt sẽ có thị vệ tiến đến kiểm tra danh thϊếp. Tô Điềm Noãn đưa danh thϊếp cho Bích Nhi mang ra ngoài, nói:
“Công bộ Thượng thư Tô An chi nữ.”
Không rõ có phải ảo giác hay không, nàng có cảm giác sau khi nghe thấy danh tự của nàng, tất cả thị vệ đều đối với nàng cung kính hơn rất nhiều, xe của nàng cũng được ưu tiên vào trước. Tô Điềm Noãn cho rằng đó là Đại hoàng tử đã căn dặn trước bọn họ, thế nên cũng không lấy làm lạ.
Trải qua một kỳ sơ tuyển gắt gao, kiểm tra từ đầu đến chân, từ hình mạo đến giọng nói, Tô Điềm Noãn cùng các tú nữ khác được phân đến Trữ Tú cung nghỉ tạm một đêm, chờ đợi diện kiến thánh thượng ngày mai. Thông thường, các tú nữ mỗi người ở một phòng riêng, Tô Điềm Noãn lại được đặc cách phân cho hẳn một gian nhỏ, gọi là Nghênh Sương hiên, những tú nữ khác đều nhìn nàng đầy ghen tị. Tô Điềm Noãn vẫn hồn nhiên nghĩ, đó là Đại hoàng tử an bài giúp mình.
Tối hôm ấy, Tô Điềm Noãn dùng thiện xong, bỗng cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Thường ngày nàng tuy ăn ngủ điều độ, cũng không ngủ sớm đến thế. Hôm nay, chỉ lên giường một lúc, đã ngủ say như chết. Bích Nhi buông màn xuống cho nàng, sau đó ra gian ngoài nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Tô Điềm Noãn cảm thấy như có ai đó bước vào, ngồi lên giường nàng, chạm vào mặt nàng, sau đó còn áp lên người nàng. Nàng cảm nhận được sức nặng của người đó, nhưng lại không tài nào mở mắt ra nổi, chân tay cũng không thể động đậy.
Trong mơ mơ hồ hồ, nàng dường như nghe thấy ai đó gọi nàng, khẽ thật khẽ.
“Noãn Nhi...”
..........
Sáng hôm sau, Tô Điềm Noãn thức dậy, chỉ cảm thấy ê ẩm cả người. Bích Nhi tiến vào giúp nàng rửa mặt chải đầu, kinh ngạc chỉ vào cổ nàng, thốt lên:
“Tiểu thư, cổ của người...”
Tô Điềm Noãn nhìn vào gương đồng, chỉ thấy trên cổ mình có mấy đốm đỏ nho nhỏ. Nàng cũng ngạc nhiên, lẩm bẩm:
“Chắc là bị muỗi đốt rồi. Bích Nhi, chốc nữa muội nhớ xõa tóc che đi chỗ này, hôm nay phải diện kiến thánh thượng, để như vậy thật thất lễ.”
Bích Nhi dạ một tiếng, lại tiếp tục vấn tóc cho nàng.
Bất chợt, Tô Điềm Nhi bâng quơ hỏi:
“Bích Nhi, đêm qua, muội có cảm thấy có ai đó bước vào đây không?”
“Không có, tối qua muội không thấy ai hết. Nhưng mà... Nghe nói hậu cung này âm khí nặng nề, nhiều ma lắm quỷ... Tiểu thư... người đừng dọa nô tỳ đó!” Bích Nhi có chút sợ sệt nói.
Tô Điềm Noãn bật cười, bảo:
“Đừng nói bậy, dưới chân thiên tử, ma quỷ nào dám lộng hành!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn những vết đỏ trên cổ mình, nhíu mày nghĩ ngợi.
Rõ ràng trong phòng vừa xông hương vừa buông rèm, vậy thì, muỗi ở đâu ra chứ?