Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 12-2: Hợp tác vui vẻ (2)

Hơn chín giờ sáng, Chương Tranh Lam bắt đầu đến công ty. Hiếm có đêm nào anh ngủ một giấc ngon như hôm qua, tinh thần anh sáng nay cực kỳ tốt, cơn cảm cúm dường như cũng đã tan biến.

Hôm qua, anh vốn định đi tìm cô ngay nhưng sau khi cân nhắc lại, anh cảm thấy không nên quá nóng vội, cần phải có một kế hoạch “tác chiến” về lâu về dài mới ổn.

Vừa thấy Chương Tranh Lam đến công ty, Tiểu Hà đã nhanh nhẹn pha một tách trà, mang theo bản fax vừa nhận được rồi đi theo anh vào phòng làm việc.

Chương Tranh Lam nói “cảm ơn”, vừa mở tập tài liệu ra xem vừa hỏi: “Đại Quốc đến chưa? Đến rồi bảo cậu ấy vào đây một lát.”

“Anh Quốc và lão Trương đang ký hợp đồng với người ta, chính là cô gái lần trước đã cùng chúng ta ăn cơm, Tiêu Thủy Quang, cô ấy đồng ý tham gia quảng cáo cho

Thiên Hạ

rồi.”

“Ai?” Chương Tranh Lam bỗng khựng tay lại.

“Tiêu Thủy Quang. Có vấn đề gì không sếp?”

“… Không.” Chương Tranh Lam cắn môi dưới, hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở công ty chúng ta?”

“Vâng, ở trong phòng tiếp khách, bạn trai cô ấy cũng đến.”

Một lát sau, Chương Tranh Lam mới lại nói: “Anh biết rồi, em đi làm việc đi, khi nào họ ra ngoài thì nói với anh một tiếng.”

Tiểu Hà đáp “vâng ạ” rồi ra khỏi phòng.

Chương Tranh Lam ngồi xem tài liệu nhưng rõ ràng hồn phách đã bay đi tận đâu. Anh đành đứng dậy, đi một vòng quanh phòng làm việc, theo thói quen, anh tìm thuốc lá trong túi áo nhưng chợt nhớ ra đã một thời gian rồi mình không hút thuốc.

Thủy Quang ra khỏi phòng khách của công ty GIT, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Chương Tranh Lam. Anh đang đi về phía này.

Thực ra cũng không nên bất ngờ, dù sao đây cũng là công ty của anh.

Thấy Chương Tranh Lam đến gần, La Trí nhiệt tình chào hỏi: “Chương Tổng.”

Chương Tranh Lam “ừm” một tiếng, ánh mắt lướt qua Tiêu Thủy Quang, sau đó dừng lại trên gương mặt Đại Quốc và lão Trương. “Đang bàn chuyện quảng cáo

Thiên Hạ?” Trên tay anh còn cầm cốc trà, ngón cái vân vê viền cốc, nhìn có vẻ rất thư thái.

“Vâng, sếp. Hợp đồng đã ký xong rồi.” Lão Trương cười, đưa hợp đồng cho sếp.

Chương Tranh Lam nhận lấy, lật qua vài trang rồi gấp lại, duỗi tay ra với Thủy Quang, khách sáo nói: “Cô Tiêu, tôi là người phụ trách của GIT, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Thủy Quang vẫn đang ân hận vì tự nhiên lại lội xuống vũng bùn này, lúc này thứ cảm giác ấy lại càng mạnh thêm, cô không biết đây được coi là cục diện gì.

Dưới cái nhìn chăm chú của mấy người xung quanh, cô đành phải đưa tay ra bắt tay Chương Tranh Lam. Cô vốn chỉ muốn chạm hờ một cái rồi thả ra ngay nhưng đối phương lại nắm chặt lấy tay cô. Cảnh tượng lúc này khiến cô nhớ đến lần anh nhờ cô xem chỉ tay, cảm giác ấm áp và kiên định.

Sau khi Thủy Quang và La Trí rời khỏi công ty, Chương Tranh Lam trở về phòng làm việc của mình.

“Sếp, hợp đồng!”

Chương Tranh Lam tiện tay vứt tập văn kiện ra phía sau, lão Trương luống cuống đỡ lấy.

Đợi sếp vào phòng rồi, lão Trương mới lẩm bẩm nói với Đại Quốc: “Sếp thế này là đang vui hay đang buồn?”

Đại Quốc nhún vai: “Cậu quan tâm làm gì tâm trạng của sếp, không đoán được đâu.”

Trong phòng làm việc, Chương Tranh Lam ngồi dựa lưng vào ghế trầm tư hồi lâu. Sau đó, anh đi đến bên cửa sổ, từ tầng năm nhìn xuống, vẫn có thể trông rõ người.

Thủy Quang vừa ra khỏi tòa nhà liền nói với La Trí: “Em tự về được, anh đi làm đi.”

La Trí nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của cô. Thủy Quang rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã giận thì rất đáng sợ, hoàn toàn phớt lờ mọi thứ trong khoảng thời gian dài.

La Trí vẫy vẫy bản hợp đồng trong tay, cười nói: “Thôi nào, lúc này nên cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ. Em xem, ngày mai em chỉ cần đến studio kia chụp vài kiểu ảnh, nhiều nhất cũng chỉ hai ngày là xong, là đã kiếm được một khoản tiền còn nhiều hơn tiền lương gần nửa năm của anh. Chuyện tốt như vậy khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống đâu. Em cứ nghĩ là tranh thủ lúc rảnh rỗi giúp anh và anh Quốc là được mà, tình nghĩa tiền tài vẹn cả đôi đường còn gì! Quá tốt luôn.”

“Không phải vấn đề này.” Thủy Quang nhíu mày.

“Vậy thì là gì? Lo không làm được tốt sao? Yên tâm, anh tin tưởng vào năng lực của em?”

Thủy Quang nhìn La Trí, cuối cùng lắc lắc đầu: “Không có gì.”

“Vậy thì tốt rồi.” La Trí cười tươi rói, đưa hợp đồng cho cô. “Lúc nãy xem hợp đồng này, nói thật là anh còn tưởng họ đánh máy sai con số. công ty này kiếm lắm tiền nhỉ?”

“Hợp đồng anh cầm đi.” Thủy Quang vừa vẫy taxi vừa nói với La Trí: “Em phải đến chỗ bạn em một chuyến, anh thì sao, phải về công ty chứ?”

“Ừ, anh về công ty. Bạn nào thế?”

“Bạn cùng phòng ngày trước, em nhờ nó nuôi hộ em con chó. Mấy hôm nay con chó bị ốm, nó gọi em đến thăm.”

La Trí toát mồ hôi. “Em cũng nuôi chó? Bao giờ thế? Chẳng phải em không thích động vật lông lá lồm xồm sao? Cảnh Lam thích nuôi chó…” Nói tới đây, La Trí im bặt. Thủy Quang lại làm như không nghe thấy, chỉ nói: “Xe đến rồi,em đi trước đây.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.” La Trí nhìn Thủy Quang lên xe, cho đến lúc chiếc xe đi một đoạn khá xa, anh mới ngẩng đầu nhìn bầu trời, mỏi miệng oán thán: “Chết tiệt! Cậu kéo cô ấy đi cùng luôn cho xong.”

Nhà Lâm Giai Giai ở ngoại thành, Thủy Quang phải ngồi taxi hơn nửa tiếng mới đến, lúc trả tiền quả thực có hơi đau lòng, đáng ra cô nên đi bộ vài bước ra bến xe lên xe buýt mới phải.

Khu vực này là điểm chuyển giao giữa thành thị và nông thôn, nhà dân rải rác, bên đường có vài cửa hàng nhỏ. Thủy Quang đã đến đây bốn, năm lần, cũng coi như thông thuộc đường đi lối lại. Vừa vào tới sân nhà Lâm Giai Giai, cô liền bị một chú chó lớn chạy ra quấn lấy chân.

“Lâu rồi không gặp mày!” Thủy Quang xoa đầu nó.

“Thủy Quang đến rồi à!” Giai Giai tươi cười đi ra. Hai hôm nay, nhan sắc của cô nàng bị “hủy hoại” nên xin nghỉ ở nhà, vừa thấy kiểu tóc mới của Thủy Quang, cô nàng kinh ngạc thốt lên: “Sao cậu lại cắt tóc ngắn thế này?” Nói rồi, Giai Giai lại quan sát Thủy Quang từ đầu xuống chân. “Nhưng mà, thật sự là tóc ngắn trông khá hợp với cậu, nữ hiệp xinh đẹp ạ!”

Thủy Quang bất đắc dĩ nói: “Cậu không kém mà, trán đỡ hơn chưa?”

Lâm Giai Giai sờ miếng băng trắng trên trán, đáp: “Không đau nữa, nhưng ngứa lắm.”

“Ngứa chứng tỏ là đang khỏi.”

Sau đó Thủy Quang hỏi về tình hình của Edward. Lâm Giai Giai nói có lẽ do mấy ngày trước nó ăn phải cái gì nên dạ dày có vấn đề, nhưng giờ thì đang bình phục rồi.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng khách, bà Lâm mang trà và điểm tâm ra, Thủy Quang luôn miệng cảm ơn.

Lâm Giai Giai thấy Thủy Quang đùa với chú chó, do dự tiến đến hỏi: “Thủy Quang, hôm nay mình gọi cậu đến, thực ra là muốn hỏi cậu một chuyện, cậu còn nhớ chủ chiếc xe lần trước đâm mình không?”

“Sao vậy?” Trong lòng Thủy Quang nghĩ, chẳng nhẽ Lâm Giai Giai vẫn muốn đòi thường?

“Là thế này, lần trước mình nằm bò ở ghế sau, không rõ có thứ gì đó chọc vào eo mình, mình mơ hồ giằng ra nắm trong tay.” Lâm Giai Giai vừa nói vừa lấy ra một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây là hình cây thánh giá tinh xảo, bên trên có khảm hạt kim cương nhỏ nhắn.

“Đây…” Thủy Quang ngỡ ngàng.

“Thật sự không phải mình trộm! Mình… chỉ vô tình nắm ở trong tay như vậy, sau đó mình cũng phải nghĩ rất lâu mới nhớ ra sao lại có sợi dây chuyền này.” Lâm Giai Giai đặt sợi dây lên mặt bàn. “Thủy Quang, cậu nói xem phải làm thế nào bây giờ?”

Thủy Quang cũng cảm thấy khó xử, cô trầm ngâm, hôm đó vô tình có nhìn qua biển số xe của anh ta, cẩn thận nghĩ cũng nhớ ra mang máng. “Biển số xe hình như là… Mình đi tra một chút nhé, chắc là có thể tìm được chủ xe.” Thấy Lâm Giai Giai cứ nhìn mình bằng ánh mắt da diết, cô lại nói: “Hay là mình đi trả nhỉ?”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!” Giai Giai toát cả mồ hôi. “Mình rất sợ người ta coi mình là kẻ trộm rồi xử lý mình.”

“Thế cậu không sợ mình bị xử lý à?”

Lâm Giai Giai cười lớn: “Cậu ấy à, sẽ không bị người ta xử lý đâu, cũng chẳng ai xử lý nổi cậu.”

Thủy Quang bất lực lắc đầu, sao lại hình dung cô giống như dã thú vậy? Hóa ra trong mắt người khác, cô lại là kiểu đánh không chết sao?

Đợi mãi mới hết giờ làm, Chương Tranh Lam tắt máy tính, vắt áo khoác lên cánh tay rồi rời khỏi phòng làm việc. Ra bên ngoài, anh nói với thư ký: “Tiểu Hà, anh tiện đường, đưa em về nhà nhé?”

Mấy anh chàng nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng lập tức cảm thấy nghi hoặc. “Khốn, lão đại muốn theo đuổi Tiểu Hà?”

“Lộ liễu quá!”

“Tiểu Hà là hoa đã có chủ cơ mà. Sếp muốn đánh đồn có địch sao, vô sỉ quá, vô sỉ quá!”

“Sếp… theo đuổi Tiểu Hà? Tại sao tôi cứ có cảm giác không hợp lý cho lắm!”

Chương Tranh Lam đương nhiên sẽ không quan tâm trong lòng người khác nghĩ thế nào. Cho dù có người to gan nói thẳng ra, anh cũng chẳng thèm đếm xỉa.

Trong khi đó, Tiểu Hà lại suy nghĩ khá đơn giản: Cô nương tôi làm việc chăm chỉ, nghiêm túc, tính tình lại tốt, sếp cho nhân viên hưởng chút đặc quyền là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa, trước đây Chương Tranh Lam cũng từng tiện đường đưa cô về một lần.

Tiểu Hà xách túi lên, chào tạm biệt đồng nghiệp rồi đi theo sếp ra khỏi công ty.

Đám nhân viên còn lại lắc đầu thở dài. “Thời thế thay đổi! Thời thế thay đổi!”

“Sếp và Tiểu Hà chẳng đẹp đôi tẹo nào!”

Ai đó đồng tình: “Tôi cảm thấy, cô gái hôm nay đến ký hợp đồng

Thiên Hạ

mới hợp với sếp! Hai người họ đừng cạnh nhau trông cực kỳ hoàn hảo!”

Một người khác lên tiếng: “Hai người đó lại càng khó thành, có quan hệ gì đâu!”

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì Chương Tranh Lam đã lái xe đến nơi anh muốn đến.

Trong lòng anh thực ra đang rất băn khoăn. Không phải lần đầu yêu đương, nhưng anh không thể phủ nhận, lần này thật sự quá khó khăn. Anh giành cả một ngày trời ngồi ngẫm nghĩ, cuối cùng tặc lưỡi, cứ gặp được người rồi tính tiếp! Nhưng gặp được rồi thì làm thế nào đây? Anh không biết.

Không trông thấy thì nhớ, nhưng trông thấy thì lại căng thẳng. Cái cảm giác này thực sự khiến người ta hao tổn tinh thần.

Chương Tranh Lam mở nhạc lên, Tiểu Hà ngồi bên cạnh nói: “Oa, sếp cũng thích nghe nhạc của

Hayley Dee Westenra à? Em tưởng rằng chỉ có con gái mới thích nghe giọng hát ngọt ngào như vậy.”

Chương Tranh Lam “ừm” một tiếng. “Mới nghe, cũng được.”

Hiếm khi tìm được người chung sở thích, Tiểu hà hào hứng hẳn lên, liên tục nói về âm nhạc. Tuy trong lòng Chương Tranh Lam còn đang nặng trĩu ưu tư nhưng vẫn miễn cưỡng tiếp lời.

Xe đã dừng, Tiểu Hà xuống xe vẫn tràn đầy hứng thú, quay đầu nói: “Lần sau chúng ta nói tiếp nhé!”

“Được.” Chương Tranh Lam đáp.

Sau khi Tiểu Hà đi, anh dựa vào lưng ghế, trầm mặc.

Chính tại nơi này, ngay dưới gốc cây ngô đồng trước cổng khu chung cư, anh đã đổ xe nhiều hơn năm lần, chỉ để đợi một người.

Trên đường tới đây thì lòng dạt dào mong ngóng, nhưng khi đã ở đây rồi, anh lại chần chừ không dám bước tiếp về phía trước.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ sáng nay tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến anh vui mừng khôn xiết, trong khi mỗi lần anh chủ động đến tìm cô thị lại ôm kết cục thê thảm.

Mấy lần thất bại trước đó ít nhiều khiến Chương Tranh Lam thấy hồi hộp, nếu cô lại tiếp tục không ngó ngàng tới anh thì sao? Có thể lắm chứ! Hoặc là, cô sẽ thẳng thừng đuổi anh về!

Chương Tranh Lam chợt nhận ra mình đã hiểu rõ con người cô, chính vì hiểu nên anh càng nản lòng.

Chẳng lẽ cứ mạnh dạn tiến đến ôm lấy cô rồi thổ lộ? Anh lắc đầu. Tỷ lệ thành công của cách làm này rõ ràng mang giá trị âm.

Hay là vẫn cứ theo đuổi từ từ? Nhưng xem ra, có theo đuổi mười năm cũng không thành!

Anh đã nghĩ vô số biện pháp, nhưng cuối cùng đều tự gặt phăng đi. Anh nhủ thầm, nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có kết quả, nếu đã hiểu rõ tâm ý của mình thì cứ việc đối xử chân thành với cô ấy, như vậy chẳng phải là tốt nhất ư!

_________________