Dạ Thiên Tử

Quyển 3 - Chương 1: Hoàng Đại Tiên Lĩnh

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Thiên rời khỏi chỗ ở, đang muốn tới tiệm tạp hóa trước phố dùng bữa sáng theo thói quen, không ngờ vừa mở cửa, liền thấy Huyện lệnh Hoa Tình Phong, Huyện thừa Mạnh Khánh Duy, Chủ bộ Vương Ninh, Giáo dụ Cố Thanh Ca, Huấn đạo Hoàng Huyễn, Tuần kiểm ti La Tiểu Diệp và đám người Lý Vân Thông đang chờ trước cửa, khiến cho Diệp Tiểu Thiên sững sờ.

Trông thấy cách ăn mặc của Diệp Tiểu Thiên, đám người Hoa Tình Phong đứng bên ngoài cũng sững sờ. Diệp Tiểu Thiên không biết lấy đâu ra một bộ thanh sam, đầu đội khăn công tử, phong độ nhẹ nhàng, tay còn cầm một chiếc quạt trúc, rất ra dáng thư sinh đọc sách.

Hoa Tình Phong kinh ngạc nói:

- Ngảii Điển sử, ngươi... như vậy là muốn làm gì?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- À! Ta nghĩ, nếu như dùng mặt mũi Điển sử lên núi, đệ tử kiệt ngạo bất tuân kia chắc chắn sinh lòng phản cảm. Dù nói thế nào họ coi như là người đọc sách, ta mặc như vậy sẽ dễ được họ chấp nhận, dễ nói chuyện với họ hơn. Mặt khác cũng có thể biểu lộ rõ ràng ý nhân nghĩa, tiên lễ hậu binh của triều đình.

Đám quan lại Hồ huyện:

-...

Diệp Tiểu Thiên mở quạt xếp ra, vung hai cái hỏi:

- Thế nào?

Hoa Tình Phong hắng giọng một cái nói:

- Không tồi không tồi, Ngải Điển sử rất dụng tâm. Như vậy... hôm nay Ngải Điển sử muốn lên Hoàng Đại Tiên lĩnh, xử trí chuyện tú tài bổn huyện tập trung đánh nhau rồi. Bổn huyện và Mạnh Huyện thừa, Vương Chủ bộ cùng các vị đồng liêu đều rất coi trọng chuyện này, sáng sớm mọi người đã chạy tới, chuẩn bị tiệc rượu, cầu chúc Ngải Điển sử mã đáo thành công, thuận lợi giải quyết chuyện phiền toái này. Ngải Điển sử, xin mời!

Diệp Tiểu Thiên sững sờ:

- Sáng sớm đã uống rượu sao?

Mạnh Huyện thừa nói:

- Chỉ là vì lấy điềm tốt, sớm hay muộn cũng không quan trọng.

Vương Chủ bộ nói:

- Mạnh Huyện thừa nói rất đúng, Ngải Điển sử, chúng ta đi nhanh một chút, đừng để các vị đại nhân đợi lâu.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Được được được, vậy chúng ta... Ồ? Tô Ban đầu đâu?

Hoa Tình Phong nhẹ hắng giọng một cái, thản nhiên nói:

- Ngày hôm qua say rượu tới giờ chưa tỉnh, bổn huyện để hắn ở nhà nghỉ ngơi rồi.

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: "tửu lượng của người này thực là... chỉ ba tiền rượu, lại say tới tận giờ?"

Đảo mắt trông thấy vẻ mặt khổ sở của Lý Vân Thông, Diệp Tiểu Thiên khẽ động trong lòng, thầm nghĩ: "Say rượu chưa tỉnh cái rắm, sợ là Hoa Huyện lệnh lo lắng lên núi nguy hiểm, có lòng che chở em vợ mình".

Bởi vì đã nói chuyện trước trong Huyện nha, cho nên quán rượu lớn 'Thái Bạch Cư' đối diện Huyện nha không xa kia sáng sớm đã mở cửa. Đám quan viên tiền hô hậu ủng leo lên Thái Bạch Lâu, chén đi chén lại, mời rượu lẫn nhau, qua hơn một canh giờ, bộ khoái cùng dân tráng đều tập hợp xong chờ ở dưới lầu, lúc này Diệp Tiểu Thiên mới nâng chén cáo từ mọi người, dời bước xuống lầu.

Diệp Tiểu Thiên dẫn ba mươi tên bộ khoái, năm mươi tên dân tráng cùng đi. La Tiểu Diệp tự mình gọi một trăm tên quan binh Tuần kiểm ti khác lên núi thầm phối hợp tác chiến. Lúc Diệp Tiểu Thiên đi đến cuối phố dài quay đầu lại nhìn một cái, thấy Hoa Tri Huyện, Mạnh Huyện thừa, Vương Chủ bộ còn đứng ở trên lầu, nhìn nhau từ xa.

Diệp Tiểu Thiên vẫy tay với họ, thầm nghĩ: "Đây là chúng ta mã đáo thành công sao? Sao lại có cảm giác Phong Tiêu Tiêu và Dịch Thủy Hàn?"

Trên Thái Bạch Cư, Hoa Tình Phong và Mạnh Khánh Duy, Vương Ninh im lặng đứng đó, mắt thấy Diệp Tiểu Thiên đi ngày càng xa, Vương Chủ bộ đột nhiên hỏi:

- Ngài nói hắn có thể chết trên núi hay không?

Lông mày Hoa Tri huyện nhảy một cái, nói:

- Không đến mức như vậy, tuy rằng những tên man di kia ương ngạnh, nhưng trừ khi chúng có lòng tạo phản, nếu không sẽ không hạ độc thủ với mệnh quan triều đình.

Mạnh Huyện thừa vuốt cằm nói:

- Đúng thế, chính bởi vì như thế chúng ta mới yên tâm để hắn lên núi. Nếu không, hắn mà chết dưới côn bổng của mấy tên tú tài kia, vẫn là một việc phiền toái đối với chúng ta, triều đình sẽ khiển trách. Hiện giờ hắn còn chưa tới lúc chết, không thể chết được, hơn nữa không thể 'đột tử'...

Vương Chủ bộ cười nhẹ:

- Không bị người đánh chết đâu, tuy nhiên, chịu khổ một chầu là không thiếu được. Bữa rượu này, coi như chúng ta bồi tội với hắn.

Diệp Tiểu Thiên mang theo bộ khoái và tráng dân đi tới ngoài thành, bỗng nhiên có người lớn tiếng hô:

- Đại ca, đại ca, ta ở chỗ này!

Diệp Tiểu Thiên nghe tiếng nhìn lại, thấy La Đại Hanh vác túi sách đứng ở cửa thành, đang cao hứng vẫy tay với hắn.

Diệp Tiểu Thiên bước nhanh tới đón, nhìn hai bên một chút, bồn chồn hỏi:

- Cha ngươi đâu? Chỉ một mình ngươi sao?

La Đại Hanh vui vẻ nói:

- Đương nhiên chỉ có một mình ta, để cha ta tới làm gì, cha ở bên cạnh ta, chuyện gì cũng trông coi, rất mất tự nhiên. Cha ta cũng nói, đây là tự ta gây họa, để ta tự đi giải quyết, cha sẽ không ra mặt.

Diệp Tiểu Thiên nghĩ thầm: "Sợ là Hồng Bách Xuyên cũng không phải không muốn ra mặt, mà là vô cùng lo lắng cho con trai, chẳng qua lão là một thương nhân, mặc dù có tiền, nhưng trước mặt các thủ lĩnh vùng núi hoành hành ngang ngược lại không có chỗ nói chuyện, trong lòng bất an, cũng không dám đối mặt".

Diệp Tiểu Thiên nhìn vẻ ngoài của La Đại Hanh, kỳ quái hỏi:

- Hôm nay ngươi lên núi làm công chứng, mang bọc sách làm gì? Bên trong là gạch à?

La Đại Hanh đắc ý cười nói:

- Đại ca chỉ đoán đúng một nửa.

- Hả?

- Cục gạch, có, dùng để phòng ngừa vạn nhất. Văn phòng tứ bảo cũng có.

Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nói:

- Ngươi mang văn phòng tứ bảo làm gì?

La Đại Hành nói:

- Làm người công chứng không cần ghi thứ gì sao? Lại nói đây là tế điện của huynh đệ ta đối với kiếp sống học tập thống khổ! Lần cuối cùng mang bao sách, thật sự khiến người ta hoài niệm...

Diệp Tiểu Thiên:

-...

***

Diệp Tiểu Thiên dẫn người rời huyện thành, đi thẳng tới Hoàng Đại Tiên Lĩnh. Người đi đường dần nhiều lên, nữ có nam có, có cô nương vác sọt, người bán hàng rong gồng gánh, còn có người kéo bò không hiểu làm gì, dần dần xen vào đội ngũ họ.

Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn Lý Vân Thông hỏi:

- Xảy ra chuyện gì thế, hôm nay ở bên này có chợ à?

Tâm tình Lý Vân Thông rất xấu, khuôn mặt cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Xưa nay gã chỉ dám lấn át những kẻ hiền lành. Tuy nhiên, Diệp Tiểu Thiên lại không phải người hiền lành, từ sau chuyện lần trước Lý Vân Thông đã rõ ràng tính cách của hắn, biết rõ người này khó đối phó, nên cũng không dám công khai chống đối hắn.

Diệp Tiểu Thiên đã hỏi, gã liền đi hỏi, chỉ chốc lát sau trở về bẩm báo:

- Điển sử đại nhân, những người này không phải đi chợ, bọn họ đều là... tới Hoàng Đại Tiên Lĩnh... xem náo nhiệt.

- Đều đi... Hoàng Đại Tiên Lĩnh sao?

Diệp Tiểu Thiên nhìn người bán hàng rong gồng gánh, cô em Miêu gia lưng cõng một sọt hoa quả, lại nhìn ông lão đeo cháu trai trên lưng, chống trượng đi đầu tiên, nhất thời bó tay rồi: Tập tục nơi này quả thực khác Trung Nguyên quá nhiều...

Một khe núi phía trước không xa, mơ hồ thấy được nhà dân trong khe núi, ẩn trong bóng cây của rừng tùng.

Lý Vân Thông chỉ tay lên núi, nói:

- Đại nhân, cứ đi lên là Hoàng Đại Tiên Lĩnh rồi.

Diệp Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn lên, thấy một ngọn núi cao cao, to lớn kỳ vĩ, đất đá lởm chởm, khó trách bị người khác gượng gạo gán ghép ra câu chuyện Hoàng Đại Tiên cái gì, nếu là một ngọn núi bình thường, sợ rằng cũng khó khiến cho mọi người tưởng tượng ly kỳ.

Diệp Tiểu Thiên kẹp tay áo dài vào giữa eo, nói:

- Đi thôi, lên núi!

La Đại Hanh ngẩng đầu nhìn ngọn núi, không ngừng kêu khổ:

- Trước kia nghe nói tới Hoàng Đại Tiên Lĩnh, nếu sớm biết cao như vậy, ta sẽ không nói so tài ở nơi này, đến cửa nhà ta quyết đấu tốt bao nhiêu.

Diệp Tiểu Thiên liếc gã một cái hỏi:

- Ngươi còn sợ chưa khiến cha ngươi tức chết sao? Ít nói nhảm, lên núi!

Mặc dù La Đại Hanh béo, kỳ thực bởi vì khung xương của gã lớn, vóc người cao, cũng không quá vướng víu. Chẳng qua Diệp Tiểu Thiên từng thấy thể chất của gã, bị đồng học còm nhom giống như con khỉ đẩy, gã ngửa mặt té ngã, kỳ thực thân thể vị nhân huynh này cũng không cường tráng.

Quả nhiên, mới leo được một nửa ngọn núi tuy hiểm trở lại không quá cao, La Đại Hanh đổ mồ hôi đầy mặt, thở hồng hộc:

- Không được, không được, đại ca, ta phải nghỉ ngơi một chút, huynh đệ ta... thực... thực sự không bò được.

Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩ đứng lại, nói với gã:

- Cha ngươi không đến, nhưng ít nhất lão cũng phải thuê hai người cho ngươi, đặc biệt nâng ngươi lên núi mới đúng.

La Đại Hanh đáp:

- Cha ta cũng không biết Hoàng Đại Tiên Lĩnh này cao bao nhiêu, đâu dự đoán được lại mệt mỏi như vậy? Phù..., ta muốn uống nước.

La Đại Hanh nói xong liền móc một túi nước trong túi xách, lại lấy ra một miếng bánh ngọt hoa quế.

Diệp Tiểu Thiên giẫm chân lên một tảng đá xanh lởm chởm, quay đầu nhìn xuống dưới núi, liền thấy trong khe núi xanh xanh, mười mấy căn nhà dân rải rác ở đó, trong đó có một nhà dân ngay tại bờ sông nhỏ, trúc lầu hai tầng, mở rộng một viện nhỏ, có mấy bóng người đang đứng trong viện, từ xa cũng không biết làm gì.

Diệp Tiểu Thiên hồ đồ không để ý, quay người tới bên cạnh La Đại Hanh, ngồi xuống tảng đá, ngẩng đầu nhìn sắc trời, phân phó Lý Vân Thông:

- Xem ra thời gian cũng không sớm nữa, ngươi lên núi trước một chuyến, nói cho bọn họ biết, nói công chứng viên đang trên đường tới, bảo họ chờ một lát.

Lý Vân Thông không vui nói:

- Đại nhân, chuyện này tùy tiện sai một người là được rồi, dù sao ty chức cũng là một Lại Điển, đâu phải chân chạy đi báo tin...

Diệp Tiểu Thiên thần sắc lạnh lùng trách mắng:

- Bọn hắn? Bọn hắn còn phải giữ sức nữa, một khi thật sự xảy ra bất trắc, bọn họ sẽ phải đánh gϊếŧ thay bổn quan. Đến lúc đó, ngươi cũng cầm đao ra trận sao?

Lý Vân Thông đáp:

- Ty chức là người đọc sách, nào hiểu những chuyện đánh gϊếŧ kia.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Có thế chứ, ngươi có thể làm chỉ có chuyện này. Ngươi đi đi, bảo họ an phận một chút, công chứng viên chưa tới, ai dám sinh sự liền phán hắn thua! Đi nhanh đi!

Lý Vân Thông cắn răng, đáp ứng nói:

- Vâng!

Gã liền tức giận leo lên núi. Diệp Tiểu Thiên nhìn bóng lưng gã mỉm cười, có quyền không dùng, hết thời gian hiệu lực, tiểu tử ngươi đã muốn đối phó ta, hiện giờ có cơ hội, sao có thể không chọc ghẹo ngươi?

Trong viện nhỏ dưới chân núi, mấy đại hán áo xanh đang giương cung bạt kiếm với gia đình ba người. Một đại hán áo xanh lạnh lùng nói:

- Ta nói gia đình các ngươi, tại sao bốn năm sáu không hiểu chứ? Tấm da hổ kia là Tề Mộc Tề đại gia nhìn trúng, cho dù các ngươi nhét lông lừa vào lỗ tai, cũng nên nghe rõ đại danh của Tề đại gia chứ, lại dám không bán!

Gia đình ba người đứng trong viện, người đứng giữa là phụ nhân trung niên tướng mạo chất phác, tay cầm một con dao thái rau.

Bên cạnh là một hán tử trung niên sắc mặt âm trầm hùng tráng như núi, tay cầm xiên thép. Một bên khác của phụ nhân là một thiếu niên tay nắm đao thép dài sắc bén, đúng là Hoa Vân Phi Đao Bộ Ngư, Tiễn Xạ Hổ.