Ngải Điển sử thấy Diệp Tiểu Thiên rất khách khí bèn gọi hắn vào trong xe ngồi. Y hỏi thăm vài câu linh tinh, hắn cũng trả lời vài câu tùy tiện.
Ngải Điển sử hỏi:
- Nghe ngươi ăn nói cũng là con người tao nhã, vậy cờ vây thì sao?
Diệp Tiểu Thiên chắp tay một cái:
- Tiểu dân chỉ là kẻ thô tục biết vài quân cờ mà thôi!
Ngải Điển sử mỉm cười:
- Không cần khiêm tốn, lại đây, chúng ta chơi một ván!
Trên con đường núi gập ghềnh, trong xe lắc lư, nên Ngải Điển sử dùng một bộ bàn cờ nam châm. Từ nhỏ Diệp Tiểu Thiên đã lăn lộn trong thiên lao, những cao quan kia có ai là không giỏi cờ vây? Cho nên khi hắn còn đang cởi truồng quệt mũi đã chơi cờ vây với mấy lão già đó qua song cửa nhà tù rồi.
Cho nên có thể nói thực sự thì kỳ nghệ của Diệp Tiểu Thiên rất cao minh. Có điều cả đoạn đường này hắn đều ăn dùng của người ta, cũng không thể khiến cho nhân gia không thoải mái, cho nên hắn bắt đầu cố ý nhường.
Ván đầu tiên, Diệp Tiểu Thiên đi nhầm đường nên thắng hiểm. Hiệp thứ hai, Ngải Điển sử đã quen với cách chơi của hắn, hai người dần dần giằng co, cuối cùng thừa dịp y sơ sẩy, hắn lại thủ thắng. Ván thứ ba, hắn lại bắt đầu nhường.
Bên cạnh chiếc bàn vuông là hai hũ quân cờ đen trắng, Diệp Tiểu Thiên bày ra vẻ hiếu thắng hùng hổ đi trước. Ngải Điển sử cũng nhặt một quân, hai người bắt đầu triển khai thế cờ.
Vào ván, ưu thế của Diệp Tiểu Thiên chẳng còn sót lại chút gì, mới đi được hơn mười nước Ngải Điển sử đã chiếm được thượng phong. Diệp Tiểu Thiên vùng vẫy giãy dụa, không ngờ lai phạm phải sai lầm nối tiếp sai lầm, bị Ngải Điển sử liên tiếp ăn tươi hơn hai quân cờ. Hắn hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Diệp Tiểu Thiên thử thăm dò một hồi đột nhiên hạ xuống một quân cờ, cả thế cờ lại hồi sinh, khiến cho Ngải Điển sử lo lắng cuống lên, nghĩ nửa ngày mới điều quân về, hạ xuống một quân cờ như phiêu linh nhưng sát cơ lại gần như chặt đứt đường sống của Diệp Tiểu Thiên.
Đi hơn mười nước nữa, hắn lại tiếp tục thử một hồi nữa, cuối cùng thở dài đau đau khổ khổ nhận thua. Quân cờ đi biến đổi bất ngờ, rõ ràng hắn đã rơi xuống thế hạ phong, lại hai ba lần suýt nữa phản công thành công, bây giờ đã nhận thua, Ngải Điển sử vui mừng không thôi.
Diệp Tiểu Thiên cười khổ:
- Đại nhân kỳ nghệ cao minh, tiểu dân chơi cờ vốn chỉ là kẻ thô sơ học thiển, một khi đã bị ngài nắm được cách đi, tiểu dân cũng chẳng còn cách nào.
Ngải Điển sử tươi cười lườm hắn:
- Diệp Tiểu Thiên, ngươi nhường cho bổn quan sao?
Hắn cả kinh, thề thốt phủ nhận:
- Tiểu dân chưa từng nhường, thực sự là đại nhân cao minh.
Mới được nửa câu, thấy ánh mắt như cười như không Ngải Điển sử hắn lập tức im ngay.
Ngải Điển sử chầm chậm cẩn thận phủi bụi, thản nhiên nói:
- Cho dù biết rõ ngươi nhường ta, nhưng bổn quan thắng vẫn rất vui.
Diệp Tiểu Thiên cười hắc hắc.
- Đây là lòng người. Cho dù không thắng, nhưng với phần tâm tư này của ngươi bổn quan cũng cảm thấy thoải mái. Có điều, nếu ngay từ đầu ngươi đã nhường ta, chắc gì ta đã cảm kích với ngươi? Nhưng ngay từ đầu ngươi đã toàn lực ứng phó, đánh bại ta trước, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự hiếu thắng của ta, lại từng bước từng bước nhường ta. Mặc dù ngươi đã quyết định nhường cũng không để cho ta có thể thắng đơn giản, do vậy, thắng được rồi đương nhiên bổn quan cực kỳ vui mừng. Biết được sự cố ý của ngươi cũng vẫn vui, lại vì ngươi đã dụng tâm lương khổ mà sinh lòng hảo cảm, ngươi nói có đúng không?
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Cái đầu bòi này không ngờ lại hiểu hết dụng ý của ta, ngươi lại cho rằng mình giỏi lắm sao? Ngươi cho rằng mình nhìn thấu nhân tâm? Nhưng ta là kẻ đã lăn lộn rất nhiều năm trong ổ hồ ly mà ra đấy nhá”.
Sắc mặt hắn đầy sợ hãi, đầy xấu hổ, liên tục xin lỗi đã quá phận.
Ngải Điển sử khoát khoát tay:
- Ngươi không tệ, biết tình biết trí lại thức thời, biết làm người, suy nghĩ kín đáo, thủ đoạn tuyệt diệu, là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, đáng để tạo hình.
Diệp Tiểu Thiên lập tức vui mừng rời ghế bái:
- Mong được đại nhân tài bồi.
- Đứng lên đứng lên.
Ngải Điển sử nhàn nhạt nói:
- Lần này bổn quan tới huyện Hồ rất thiếu người giúp sức, ngươi rất cơ linh, nếu đồng ý thì ở lại làm việc bên cạnh bổn quan đi. Lần này bổn quan đi nhậm chức cũng không mang theo gia quyến, cũng cần một người cẩn thận ở bên cạnh lo lắng.
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Không ngờ chỉ muốn đánh cờ cho ngươi thắng, ngươi lại có ý định này với ta. Ánh mắt cũng tốt đấy, đáng tiếc, Thủy Vũ ta đã chấm rồi, nếu ngươi có ý đồ gì với vợ ta thì không có cửa đâu”.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn đầy vẻ hoan hỉ, run giọng nói:
- Xá muội tính tình ôn nhu, tư sắc cũng dễ coi, hiện giờ vẫn chưa hứa giả cho ai. Nếu đại nhân ngài thiếu người bên cạnh hầu hạ...
Lần này thì nam tử ưu buồn cười từ bên trong, không ngờ tiểu tử này lại thực sự rất cơ linh, rất tinh tường.
Y cười sảng khoái:
- Được! Nếu vậy, ngươi ở lại quý phủ xem việc đi. Bổn quan sẽ tìm một vài việc trong nha môn cho ngươi, về sau ngươi đi theo bổn quan, bổn quan sẽ không bạc đãi ngươi!
Diệp Tiểu Thiên vừa kinh sợ vừa cảm tạ, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Trước mắt cứ dỗ con sắc quỷ ngươi đã, để cho ngươi đừng có đuổi chúng ta xuống xe giữa đường. Đợi tới huyện Hồ, ta phủi mông đi, kẻ thích thể diện như ngươi không thể nào không biết xấu hổ mà giữ người chứ?”
Từ lúc đó, quan hệ giữa hai bên bắt đầu trở nên thân mật hơn. Dần dà những tùy tùng kia của Ngải Điển sử cũng biết Diệp Tiểu Thiên này chẳng mấy chốc sẽ trở thành anh vợ của Điển sử đại nhân rồi, nên thái độ với ba người bọn họ lại càng thêm dễ chịu.
Ở đây không có người nên con đường lại như càng dài hơn, may sao bọn họ mang theo đủ đồ ăn. Thi thoảng có tiều phu hay người vùng núi đi qua thấy đội ngũ của bọn họ không giống bình thường cũng lựa đường tránh đi, không tiếp xúc với bọn họ.
Tới một ngày, đoàn xe tới một khe núi, thấy dưới vách có khắc một tấm bia đá, trên bia ghi huyện Hồ chỉ cách một ngày lộ trình nữa, cả đội ngũ đều hưng phấn hẳn lên.
Nhạc Diêu đang tươi cười đột nhiên nói:
- Tiểu Thiên ca ca, người ta muốn đi tiểu.
Diệp Tiểu Thiên liền nhảy xuống xe, nói với đoàn người Ngải Điển sử:
- Các vị đi trước đi, ta đưa Diêu Diêu đi tiểu rồi sẽ tới ngay.
Bởi vì nơi này khắp nơi đều là đá cuội, trước kia đây vốn là một con suối, cho nên xe phải đi rất chậm, nếu đi bộ nhanh một chút sẽ nhanh chóng đuổi kịp, cho nên cũng không cần dừng lại chờ. Do vậy, đoàn xe của Ngải Điển sử cũng không dừng lại mà đi thẳng tới sơn khẩu.
Thủy Vũ cũng nhảy xuống xe, vừa dắt Nhạc Diêu tới một bụi cây ven đường vừa cúi người nhỏ giọng nói:
- Diêu Diêu, khi muốn đi vệ sinh không thể nói lớn, không được nói với nam nhân, biết không? Trước kia ta đã dạy con, sao lại quên rồi?
Nhạc Diêu ấm ức không chịu:
- Tiểu Thiên ca ca cũng không phải người ngoài.
- Vậy cũng không được! Con là tiểu thư khuê các, phải có vóc dáng của đại gia khuê các, bây giờ nếu không vào nề nếp, sau này sẽ bị người ta cười cho đấy. Về sau không được như vậy nữa, nghe chưa?
Nhạc Diêu mím mím môi:
- Vâng!
Diệp Tiểu Thiên đi theo sau, nghe hai người nói chuyện mà nhịn không được cười rộ lên.
Trong khe núi toàn là đá cuội tròn xoe, không có chỗ nào che chắn, bọn họ đành đi tới một bụi cỏ dại trong hốc núi ven đường, xuôi theo rãnh mương mà lên, chừng khoảng vài chục bước mới thấy được một nơi có thể che chắn được.
Diệp Tiểu Thiên vào trong bụi cỏ đuổi hết ve muỗi, xác định không còn rắn rít côn trùng gì nữa mới nói với Thủy Vũ:
- Ta chờ bên cạnh.
Hắn tách bụi cỏ bước ra ngoài, lúc này, đội ngũ vẫn đang tiếp tục hành trình, trong khe núi chỉ còn nhỏ như một mũi tên. Diệp Tiểu Thiên đứng trên sườn núi phía xa xa nhìn lại, bỗng nhiên một tia sáng chói mắt thoáng qua khiến cho hắn phải nheo mắt, chăm chú nhìn lại lại chẳng thấy gì.
Diệp Tiểu Thiên chưa từng làm binh, cũng không đi mai phục bao giờ đương nhiên không thể biết đó là vết ánh đao giấu trong bụi cỏ.
Hắn nhìn theo đội ngũ chậm rãi di chuyển, nằm xuống bãi cỏ xốp mềm, hai tay kê sau gáy bắt chéo chân.
Bầu trời bao la xanh ngăn ngắt, trong vắt đến vô cùng, xa xa mấy đóa mây trắng hững hờ trôi, cảm giác rất cao rất xa. Phong cảnh này trong thành Bắc Kinh không thể nào thấy được, nhìn cảnh đó, lòng người cũng bay cao bay xa hơn.
Đằng sau rừng cây, Nhạc Diêu đột nhiên lên tiếng:
- Ô, hình như có động.
Diệp Tiểu Thiên ở cách đó một đám cỏ, nghe vậy ngồi bật dậy, vội la lên:
- Nha đầu, làm sao vậy?
Giọng nói hoảng sợ của Thủy Vũ cũng vang lên đằng sau rừng cây:
- Hình như... hình như có động thật.
- Hai người đừng nhúc nhích, coi chừng có rắn.
Diệp Tiểu Thiên nhặt một cành cây đâm mạnh vào bụi cỏ. Nhạc Diêu đã buộc váy lên, nơm nớp lo sợ nấp trong lòng Thủy Vũ. Diệp Tiểu Thiên cảnh giác hỏi:
- Có thấy gì...
Hắn còn chưa dứt lời đã đột nhiên im bặt lại, bởi vì hắn cũng nghe thấy có tiếng gào thấp trầm từ trong rừng cây phía trước vọng tới. Tiếng gầm trầm trầm đó khiến cho người ta phải dựng tóc gáy.
Diệp Tiểu Thiên đưa tay ra hiệu cho Thủy Vũ ý bảo nàng hãy bảo vệ cho Nhạc Diêu, rồi lập tức rút nhánh cây, một chân một tay đẩy bụi cỏ, cẩn cẩn thận thận bước qua lùm cây, chợt phát hiện phía xa xa có mấy con dã thú đang đảo quanh một gốc đại thụ.
Lòng hắn căng lên “Không lẽ là sói?”
Mấy con thú trước mắt nhìn giống con chó, nhưng lại nhỏ hơn một chút, lại lớn hơn cáo một chút, lông màu nâu nhạt, mõm hơi vuông, không giống với loài chó thông thường mõm nhọn. Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ không biết là cái thứ gì, chẳng lẽ là chó hoang?
Thực ra hắn đoán cũng không sai, đàn thú đang ngửa cổ đảo quanh gốc đại thụ kia quả thực là chó, là chó sài, còn có tên là sói sài, tuy nhỏ hơn sói và chó một chút, nhưng còn hung tàn hơn cả sói trên thảo nguyên.
May mắn thay ba người Diệp Tiểu Thiên vẫn kín miệng, đám sói kia lại đang tập trung chú ý vào con mồi trên cây nên không ngửi được mùi của bọn họ, cũng không phát hiện ra bọn họ. Nếu không chỉ sợ cả ba người đang nằm trong bụng sói rồi.
Con vật trên cây thì Diệp Tiểu Thiên không nhận ra. Nó béo, cái đuôi ngắn ngủn, toàn thân chỉ có hai màu đen trắng, nhìn giống như gấu, nhưng lại không ác như gấu mà lại hơi ngố ngố đáng yêu.
Trong tiếng gầm gừ của đàn sói, nó lại vụng về trèo lên cao hơn một chút rồi quay đầu nhìn xuống. Mặt nó tròn xoe, đôi mắt đen như quầng thâm, cho dù đang nguy hiểm nhưng nhìn vẫn rất buồn cười.