Hồ Tri huyện rốt cuộc là nhân vật đã rèn luyện trên quan trường, người bên ngoài vẫn sững sờ xuất thần, lão đã hoàn toàn tỉnh táo đưa ra quyết định trong lòng.
Muội tử đã sớm không thể tương dung với Thủy Vũ, nhưng dù sao Dương gia cũng là đại tộc Tĩnh Châu, thật sự bán ái thϊếp của gia chủ cho một tên đồ tể, khó tránh khỏi sẽ bị người khác chỉ trích, hiện giờ thanh danh Dương gia đã không quá tốt, làm như vậy không thỏa đáng.
Lại nói cho dù bán tiện tỳ này đi, con của nàng ta vẫn là cốt nhục của Dương Lâm, còn không phải vẫn ở lại quý phủ? Hiện giờ như vậy là tốt nhất, xong hết mọi chuyện.
Nghĩ tới đây, Hồ Tri huyện tiến lên hai bước, cao giọng nói:
- Các vị, vợ chồng trên đời, nào có ai chưa từng hiềm khích. Xá muội và em rể hơi bất hòa, chẳng qua chỉ là một vài việc nhỏ không quan trọng. Em rể đã mất, xá mội làm chính thê Dương gia, đường đường vợ cả, sao có thể làm khó một thϊếp thất chứ, lại không nghĩ tới em rể hiểu lầm xá muội sâu như thế. (*truyện này tác giả dùng thổ ngữ, phương ngữ khá nhiều, dg quyết định giữ nguyên không sửa thành tiếng phổ thông.) Chỉ là lời hứa của đại trượng phu đáng giá ngàn vàng, huống chi em rể làm chồng, làm cha, có quyền an bài việc này, đương nhiên tuân theo di chúc của hắn. Trong thư em rể nói, vì báo ân, muốn gả con gái làm vợ Diệp Tiểu Thiên. Tuy nhiên, vì con gái tuổi nhỏ, cần mẫu thân của nàng đi theo, vậy bổn huyện phán định: Dương Nhạc Diêu, gả cho Diệp Tiểu Thiên, mẹ nàng Tiết Thủy Vũ, hộ tống vào kinh!
Hồ Tri huyện dứt lời, trầm giọng nói:
- Tam Sấu, cởi trói cho họ.
Dương Tam Sấu nghe vậy, vội vàng tiến lên cởi trói cho Tiết Thủy Vũ và Diệp Tiểu Thiên. Dương phu nhân nhướng mày, nhịn không được bước tới gần, nhỏ giọng nói:
- Ca ca...
Hồ Tri huyện nhìn bà ta bằng ánh mắt nghiêm nghị. Mặc dù Dương phu nhân rất bất mãn với quyết định của ca ca, nhưng trong tình huống này cũng không tiện nói thêm, đành oán giận im lặng.
Hồ Tri huyện quay mặt đi, tủm tỉm cười nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Tiểu Thiên à, nơi này cách kinh thành núi cao đường xa, đi lại không tiện, Dương gia ta rất khó chăm sóc em rể của ta. Em rể của ta lúc ở kinh thành được ngươi chăm sóc, chính là ân tình lớn lao, chẳng qua hiện giờ đã thành người một nhà, lời cảm ơn này ta không nói nữa.
Diệp Tiểu Thiên duỗi duỗi tay một chút, chắp tay nói theo lễ:
- Huyện tôn đại nhân nói đúng lắm.
Hồ Tri huyện cười ha ha, lại nói:
- Ngươi ngàn dặm xa xôi tới đây, chắc hẳn thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cứ ở lại Dương phủ mấy ngày, chờ ngươi nghỉ ngơi một thời gian, bổn quan sẽ sai người đưa các ngươi lên đường.
Diệp Tiểu Thiên nghe thấy hai chữ lên đường, trong lòng nhảy dựng.
Hắn hận không thể lập tức thoát thân, nào dám ở lại đây, ai biết Dương gia có sinh ác ý, thật sự muốn gϊếŧ một người khác xứ như hắn, chôn vùi nơi vắng vẻ hay không? Hắn có oan cũng không có chỗ nói.
Diệp Tiểu Thiên lập tức đáp:
- Đa tạ ý tốt của Huyện tôn đại nhân, chỉ là tiểu tử còn có cao đường cần phụng dưỡng, có nỗi nhớ nhà, mong rằng Huyện tôn đại nhân ân chuẩn. Tiểu Thiên hy vọng có thể lập tức mang theo... mang theo thê tử quay về.
Lúc nói đến thê tử, Diệp Tiểu Thiên mắt nhìn mẹ vợ hai mắt rưng rưng, xinh đẹp động lòng người kia, cảm giác rất là khó diễn tả.
Hồ Tri huyện vuốt cằm nói:
- Cũng được! Tuy nhiên việc đặt mua đồ cưới lại hơi gấp gáp.
Diệp Tiểu Thiên thấy lão miệng nam mô bụng một bồ dao găm, trong lòng hơi sợ hãi, vội nói:
- Tiểu tử đã lấy quý nữ làm vợ, theo lý nên mua sính lễ mới đúng, chẳng qua núi cao đường xa, gia cảnh lại bần hàn, đến nỗi hai tay trống trơn, sao tiện nhận lại đồ cưới. Đồ cưới của Dương phu hãy bổ sung làm sính lễ của tiểu tử đi.
Hồ Tri huyện liếc nhìn hắn, cũng thấy tiểu tử này rất biết nói chuyện, lão hơi nheo mắt lại, cất giọng nói:
- Đã như vậy, Tam Sấu, đưa cả nhà họ rời khỏi Tam Khẩu...
***
Chờ ba người Diệp Tiểu Thiên vừa đi, Dương phu nhân liền tìm lý do, dẫn đại ca Hồ Tri huyện tới Tiểu Hoa Thính bên cạnh. Vào phòng khách, Dương phu nhân vô cùng lo lắng nói:
- Ca, sao huynh lại hồ đồ như thế, tùy tiện buông tha tiểu tiện nhân kia?
Hồ Quát trầm mặt xuống, không vui nói:
- Được rồi! Không nên ồn ào! Muội không nghĩ lại đi? Chồng muội Dương Lâm đã qua đời, cần gì phải ghen nữa. Muội là vợ cả, phải có phong thái chủ mẫu một nhà, chẳng lẽ cần phải làm loạn lưỡng bại câu thương muội mới cam tâm?
Hồ Tri huyện nói xong, lấy thư giấu trong tay áo ra, nhìn trước một lượt, lạnh nhạt nói:
- Muội xem.
Dương phu nhân kinh ngạc nhận thư, đọc kỹ, còn chưa xem thư xong, Dương phu nhân liền giận không kềm được muốn xé nát thư, căm hận nói:
- Lão già này, sắp chết cũng không quên an bài cho con gái lão. Ừ? Nhưng phong thư này hoàn toàn không hợp với lời tên họ Diệp kia nói.
Hồ Tri huyện nói:
- Đây là chỗ khôn khéo của tiểu tử kia, chắc hắn cũng biết không có khả năng đạt được chút gì từ Dương gia. Kết quả hiện giờ không tốt sao? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể phủ nhận lời hắn nói, nói phong thư cho mọi người? Người hiểu được chia xẻ lợi ích, mới có thể nhận được lợi ích, nếu tiểu tử này lăn lộn quan trường, nhất định có thể trở nên nổi bật đấy, ha ha.
Dương phu nhân vội la lên:
- Chúng ta sao có thể chấp nhận chứ? Muội bán tiểu tiện nhân kia cho Mộc đồ tể, khống chế Nhạc Diêu trong tay, mới là sách lược vẹn toàn, hiện giờ khiến cho cá trong chậu chim trong l*иg này bay mất, một khi có gió thổi cỏ lay gì...
Nói tới đây, bà ta bỗng nhiên ý thức được mình lỡ mồm, đột nhiên ngừng lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Hồ Tri huyện nhướng mày, cảnh giác nhìn bà ta một cái, trầm giọng nói:
- Cái gì gọi là sách lược vẹn toàn? Gió thổi cỏ lay cái gì? Muội hẳn là có chuyện gạt ta?
Dương phu nhân lúng túng nửa ngày, không thể nói gì. Hồ Tri huyện giận dữ quát:
- Rốt cuộc là chuyện gì, ngay cả thân ca ca cũng phải gạt?
Dương phu nhân cúi thấp đầu, lúng túng nói:
- Muội tử... Muội tử thực sự có một chuyện liên quan tới tiểu tiện nhân Thủy Vũ kia, lúc trước cũng không phải cố giấu diếm huynh trưởng, chẳng qua cảm thấy việc này không tiện nhiều miệng, khi đó vốn không ngờ tướng công xảy ra chuyện, càng không nghĩ tới lại có cục diện giống như hôm nay...
Hồ Tri huyện vỗ bàn nói:
- Đủ rồi, muội mau nói, rốt cuộc là chuyện gì?
Dương phu nhân không biết làm sao, đành phải thấp giọng nói ra bí mật lớn bà ta giấu trong lòng hơn bốn năm. Hồ Tri huyện nghe lời bà nói, kinh ngạc không thôi.
Dương phu nhân cắn răng một cái, thấp giọng nói:
- Muội bán nàng cho Mộc đồ tể, vốn chính là vì sợ để nàng chết trong quý phủ, sẽ làm người ngoài chú ý, sẽ bị người khác nghi ngờ tới muội, dù sao gần đây muội không tốt với nàng, việc này mọi người đều biết. Muội tử vốn nghĩ rằng, bán nàng tới chỗ Mộc đồ tể, ngay dưới mí mắt, qua một năm nửa năm, sẽ lặng lẽ phái người kết liễu nàng, đến lúc đó người không biết quỷ không hay, sẽ không có ai hoài nghi muội, ai biết...
Hồ Tri huyện sắc mặt âm trầm nửa ngày, sau đó chậm rãi nói:
- Nếu tiếp tục che giấu, sau này sẽ không truyền ra phong thanh gì chứ?
Dương phu nhân ngượng ngùng nói:
- Muội tử là một nữ tắc, một mình nào làm được chuyện như vậy, số người biết rõ chân tướng việc này cũng không ít, ai biết trong số bọn họ tương lai sẽ ham lợi sau này, đi nói rõ chân tướng với nàng. Chỉ có kết liễu nàng, mới có thể trừ đi hậu hoạn.
Mí mắt Hồ Tri huyện chậm rãi rủ xuống, che đôi mắt thâm thúy, sau nửa ngày, lão mới chậm rãi mở mắt, âm ngoan nói:
- Vì kế hoạch hiện giờ, chỉ có tìm người tiêu diệt họ! May mà khi bọn họ rời khỏi Dương phủ có rất nhiều người trông thấy, dù gϊếŧ chết họ, cũng không liên quan lên đầu chúng ta. Huống chi, xác chết trên đường, thân phận không rõ, ai có thể điều tra rõ ràng? Ha ha!
***
Cửa lớn Dương phủ vừa mở ra, lại đóng chặt lần nữa.
Diệp Tiểu Thiên đứng thẳng người, nhìn xem mỹ kiều nương chỉ cõng một cái bọc nhỏ, bên trong cuộn mấy bộ quần áo, gần như rời nhà mà không có gì hết, lại trông tiểu la lỵ chăm chú nhìn mình bên cạnh nàng, bỗng nhiên cái mũi hơi chua xót.
Diệp Tiểu Thiên không cho mình là người xấu, nhưng cũng không phải một người tốt không có nguyên tắc, hắn chỉ là một người bình thường, có tư tâm có tạp niệm nhưng sẽ không gây hại cho người người vô tội bình thường để đạt được chỗ tốt.
Năm trăm lạng bạc ròng không những không lấy được, còn suýt nữa nguy hiểm tới tính mạng, loại tình huống này thay đổi thành mang một mỹ nhân nhìn trông rất ngon miệng trở về, không quá phận chứ?
Ai biết mỹ nhân nhìn rất ngon miệng kia đột nhiên biến thành mẹ vợ chỉ có thể nhìn không thể ăn, bỗng nhiên xuất hiện một tiểu la lỵ có lẽ không cách nào xuống miệng, sau này còn phải ra sức kiếm tiền nuôi sống các nàng, thua thiệt lớn rồi!
Mỹ nhân trông rất ngon miệng lại không thể ăn kia đang điềm đạm nhìn hắn, nhẹ cắn môi dưới, khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng:
- Cô... cô gia, tên là Diệp Tiểu Thiên?
Khóe miệng Diệp Tiểu Thiên hơi co quắp, đáp lại bằng giọng nam thấp:
- Ừ!
Tiểu mỹ nhân lại nói:
- Nghe giọng nói, cô gia là người kinh thành sao?
- Ừ!
Tiểu mỹ nhân cúi đầu nhìn bé con bên người. Nó đang ra sức gặm ngón út vội rút ngón tay lại, nhanh chóng vọt ra sau lưng nàng, còn nhanh chóng lau ngón út trên vạt áo.
Tiểu mỹ nhân thở dài một hơi, ngay cả tiếng thở dài cũng dễ nghe như vậy, khiến Diệp Tiểu Thiên càng muốn khóc.
- Cô gia, thϊếp thân là một nữ tử yếu ớt, tiểu nữ lại nhỏ tuổi, kinh thành này trời cao đường xa, chúng ta... sao có thể đi được?
Lúc nghe được tiếng thở dài kia, trong lòng Diệp Tiểu Thiên lập tức dâng lên cảm giác thương hương tiếc ngọc, nhưng hắn lập tức nhắc nhở mình: “Không thể mềm lòng! Trong túi quần chỉ có hơn mười đồng tiền, mình cũng không biết nên về kinh thế nào, sao có thể mang theo hai người ăn cơm chùa trở về! Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến chia phần mình bay đi, huống chi là mẹ vợ? Chờ ra khỏi thành, liền bỏ các nàng một mình chạy trốn chết thôi”.
Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ trong đầu, ngoài miệng lại nói:
- Điều này à, thực không dám giấu diếm, trong túi ta tổng cộng có hơn mười đồng tiền, không thuê nổi xe. Chúng ta rời khỏi chỗ thị phi này trước, những chuyện khác, chờ đến nơi an toàn rồi nói sau.
Tiểu mỹ nhân dịu dàng nói:
- Hết thảy nghe cô gia làm chủ.
- Khụ.
Diệp Tiểu Thiên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, hắn ho khan hai tiếng, mới phun ra một câu:
- Nhạc mẫu... tuổi là?
Tiểu mỹ nhân càng thêm xấu hổ, cúi đầu nói:
- Qua hai tháng nữa, thϊếp thân sẽ tròn mười tám.
Diệp Tiểu Thiên:
-...
Tiểu mỹ nhân nhanh chóng liếc hắn, hỏi:
- Hiền tế bao nhiêu tuổi?
Diệp Tiểu Thiên trả lời rất mất hồn:
- Tiểu tế năm nay vừa mới mười chín. (chết mất thôi Nguyệt Quan ơi)