Nhánh Cỏ:
Ôi, tôi đọc bài viết của anh rồi, tôi đã hiểu lầm…thực xin lỗi…
Nhánh Cỏ:
Hóa ra anh thật sự không hay biết gì hết!
Minh Âm:
Cậu biết làm sao liên lạc được với Tiểu Ảnh không?
Mặc kệ hắn gửi bao nhiêu tin nhắn trên YY, Tiểu Ảnh đều không đáp lời, thực giống như đã bốc hơi khỏi thế gian làm hắn lo lắng không yên. Cũng may Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ chủ động add hắn, Lục Thanh Hợp thầm nghĩ, nhất định phải lấy số QQ của cậu cho bằng được.
Nhánh Cỏ:
Anh không có QQ của cậu ấy sao? XXXXXXXXX
Minh Âm:
Cảm ơn.
Nhánh Cỏ:
Cái đó…
Nhánh Cỏ:
Thật ra gần đây bên tôi cũng xảy ra rất nhiều chuyện, bản thân tôi cũng có việc phải lo lắng, không thể để ý nhiều tới Vô Ảnh được, nhưng phát sinh chuyện như vậy cũng không thể bỏ mặc cậu ấy…Cho nên…nhờ cả vào anh…Giúp đỡ an ủi cậu ấy một chút…
Minh Âm:
Được, tôi sẽ làm như vậy. Cảm ơn cậu.
Nhánh Cỏ:
Không có gì, tôi phải cảm ơn anh mới đúng.
Minh Âm:
Có thể cho tôi cả số di động của cậu ấy nữa được không?
Nhánh Cỏ:
Chuyện này…Cậu ấy đồng ý tôi mới dám cho, nếu không cậu ấy sẽ giận mất…
Minh Âm:
Tôi hiểu rồi. Cảm ơn.
Đã có QQ còn lo không xin được số di động sao? Buồn cười. Lục Thanh Hợp bắt đầu tìm QQ của đối phương, mãi cho đến khi nhìn thấy một nick có avatar đầu con thỏ. Bắt được cậu rồi!
Do dự một chút, Lục Thanh Hợp viết tin nhắn kết bạn với giọng điệu hết sức chân thành: Tiểu Ảnh, tôi là Minh Âm. Chuyện cậu bị bôi xấu tôi cảm thấy rất áy náy, có thể đồng ý kết bạn nói rõ sự tình được không?
Thời gian đợi chờ trôi qua đằng đẵng, Lục Thanh Hợp cảm thấy mình sắp bị gió thổi khô queo rồi, đối phương vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Hay là cậu ấy đang bận nên chưa thấy? Thấy rồi lại lỡ tay tắt đi? Tóm lại, một tin nữa lại được gửi sang.
Đợi chờ mòn mỏi đến cả trăm năm, hết thảy đều sóng êm biển lặng, chim cánh cụt vẫn không có dấu hiệu biến thành cái loa. (Biểu tượng loa xuất hiện khi có tin nhắn/thông báo)
Bấy giờ Lục Thanh Hợp mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đối phương cố ý mà!
【
Tiểu Ảnh ~~(/TДT)/ tôi là Minh Âm ~~~ thêm tôi đi thêm tôi đi thêm tôi đi ~~~~】
【(/TДT)/ Tiểu Ảnh ~~~~~】
【
Tiểu Ảnh ~~~~(/TДT)/~~~~ Tiểu Ảnh thân yêu của tôi ~~~~~】
【(/TДT)/ thêm tôi đi mà ~~~~ tôi biết sai rồi ~~~~~】
Lục Thanh Hợp gửi tin nhắn xin xỏ một lần lại một lần, hăng say đến quên cả trời đất.
Hành động điên cuồng cuối cùng cũng được đáp lại, Lục Thanh Hợp vui mừng ấn mở loa thông báo.
Ảnh. Từ chối yêu cầu kết bạn của bạn.
Tin nhắn đính kèm:
Trong sổ đen vẫn còn hoang vắng, nếu như không ngại, tôi có thể mời anh vào uống trà.
Câu trả lời duy nhất lại là từ chối, hơn nữa trong từng câu từng chữ đều mang theo khí tức “Không tin anh thử xem”, Lục Thanh Hợp không hề nản lòng, thử thì thử.
【(/TДT)/ đừng đối xử với tôi như vậy mà ~~~~~】
Sau đó tất cả những tin Lục Thanh Hợp gửi sang đều như đá chìm đáy biển.
Không phải là chặn thật rồi chứ…
Lục Thanh Hợp loay hoay nửa tiếng, cuối cùng…
Minh Âm:
Khụ, Xanh Xanh, có còn onl không?
Nhánh Cỏ:
…Gọi Nhánh Cỏ là được rồi…
(Xanh Xanh nguyên văn là Thanh Thanh – tên kiểu con gái)
Nhánh Cỏ:
Có chuyện gì?
Minh Âm:
Cậu có QQ Tiểu Ảnh không?
Nhánh Cỏ:
Có…Thì sao?
Minh Âm:
Có thể cho tôi mượn không O(∩_∩)O~
Nhánh Cỏ:
………
Nhánh Cỏ:
Tại sao? …
Minh Âm:
Tôi, bị chặn rồi.
Nhánh Cỏ:
…………
Nhánh Cỏ:
QQ:XXXXXXXX, mật khẩu: ooooooooo
Minh Âm:
Cảm ơn.
Nhánh Cỏ:
Không…không có gì…
Lục Thanh Hợp đường đường chính chính bò lên QQ mượn được, nhanh chóng tìm được avatar con thỏ đáng yêu trong danh sách bạn bè.
[Nhánh Cỏ]:
Tiểu Ảnh (^o^)/~
[Vô Ảnh]:
???
[Vô Ảnh]:
Ông với Con Thỏ không sao nữa rồi à?
[Nhánh Cỏ]:
Thực ra…
[Vô Ảnh]:
?
[Nhánh Cỏ]:
Tôi là Minh Âm yêu dấu của cậu đây! Đặc biệt đến giải thích với cậu đó! Thân ái à thực xin lỗi (/TДT)/ tha thứ cho tôi đi! Nhìn đôi mắt to đầy chân thành của tôi nè
m(OωO)m
[Vô Ảnh]:
…
[Nhánh Cỏ]:
Đừng giận tôi mà (/TДT)/ kết bạn với QQ của tôi đi thân ái ~~~~ darling ~~~
[Vô Ảnh]:
Cho anh ba giây để lăn.
[Nhánh Cỏ]:
Đừng vậy mà (/TДT)/
[Vô Ảnh]:
3
[Nhánh Cỏ]:
Tôi thật sự đến để xin lỗi mà!
[Vô Ảnh]:
1
[Nhánh Cỏ]:
Còn 2 nữa ~~~ 2 đâu mất rồi??
[Nhánh Cỏ]:
Hello ~~ còn ở đó không??
[Nhánh Cỏ]:
Alo alo alo?? Đâu rồi đâu rồi??
Lục Thanh Hợp im lặng, sau đó mở khung trò chuyện của YY.
Minh Âm:
Xanh Xanh à.
Nhánh Cỏ:
…Cứ gọi Nhánh Cỏ là được rồi!
Nhánh Cỏ:
Thế nào rồi? Có được không?
Lục Thanh Hợp mặt đầy vẻ hình sự, cuối cùng vẫn chậm chạp trả lời.
Minh Âm:
Thực xin lỗi.
Nhánh Cỏ:
???
Minh Âm:
Nick của anh, cũng bị chặn rồi.
Nhánh Cỏ:
…………..
Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ rõ ràng cảm nhận được nỗi niềm u oán của vị đại thần nào đó phả thẳng vào mặt mình, rốt cuộc người này đã làm gì khiến cho Vô Ảnh lạnh lùng như vậy chứ…
Nhánh Cỏ:
Vậy…Không thì để tôi nói giúp anh một chút?
Minh Âm:
Có thể được sao?
Nhánh Cỏ:
Ờm…Có lẽ là được OTZ Để tôi thử xem
Minh Âm:
Cảm ơn O(∩_∩)O
Hàn Tịch liên tiếp bị người nào đó quấy rầy đến phát bực, hậu quả trực tiếp chính là tiểu mục sư oai hùng trở nên chậm chạp, lia lịa mắc sai lầm. Phó bản Thủy Liêm động thăng cấp 5 người không quá khó, nhưng đòi hỏi độ chính xác cao – chỉ cần phạm phải một hai lỗi, cả đoàn đã có nguy cơ diệt vong.
[Đội ngũ] [Băng Vệ Sinh]
[1]:
Này, mục sư, thím có chơi nữa không đó? Trên đường rời đi hai lần coi như bỏ qua đi, bây giờ tự nhiên thao tác rách nát quá vậy? Còn muốn đánh hay thôi?
[Đội ngũ] [Xanh Siêu Thấm]:
Phốc…BVS hung dữ quá đi
[Đội ngũ] [Thủy Triều Đỏ]
[2]:
Mục sư gắng lên, sắp đến lão Tam rồi, làm luôn cho nóng, xong lão Tam chúng ta giải tán
[Đội ngũ] [Xanh Siêu Thấm]:
Mục sư ca ca cố gắng lên ↖(^ω^)↗
Hàn Tịch càng thêm phiền não, tình huống vừa rồi thực nguy hiểm, may mà đám quái nhỏ đều đã cạn máu tàn hơi, nếu không thì T đã quỵ, tinh lực suy giảm, sẽ liên lụy đến đồng đội rồi.
Đang lên tinh thần cùng đồng đội xông tới lão Tam, âm báo tin nhắn lại vang lên.
Hàn Tịch bất đắc dĩ đành áy náy xin lỗi đồng đội.
[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]:
Thật sự xin lỗi, bạn tôi tìm, chắc là có việc gấp, hôm nay chỉ đánh đến đây thôi, thật sự xin lỗi. Tôi out trước đây.
Trong tiếng gầm gừ mắng mỏ của Băng Vệ Sinh, Hàn Tịch nhanh chóng logout.
“Vô Ảnh, thêm QQ của tôi đi, tôi là Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ đây”
Đọc tin nhắn, Hàn Tịch lại bất đắc dĩ thở dài, add lại QQ một lần nữa.
[Ảnh.]:
Xin lỗi đã chặn ông.
Hàn Tịch cũng lười không giải thích gì nữa.
[Nhánh Cỏ]:
Không sao không sao ~
[Nhánh Cỏ]:
Chuyện đó…
[Ảnh.]:
?
[Nhánh Cỏ]:
Ông đọc cái này trước đi đã…[link]
Hiện tại Hàn Tịch nhìn thấy đường link sẽ vô thức cảm thấy không thoải mái, nhưng bạn bè nhiều năm chắc chắn sẽ không lừa cậu, Hàn Tịch click vào.
Sau khi xem xong Hàn Tịch nhắm mắt lại, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác ra sao.
Chuyện lúc trước đã làm trái tim cậu khô héo, không muốn để tâm đến nhiều thứ nữa, nhưng mà bài xin lỗi này…Mặc dù từng câu từng chữ đang mang ngữ khí chân thành, có điều, đã muộn mất rồi.
Cậu mỏi mệt rồi, không muốn phải rối bời lần nữa.
[Ảnh.]:
Cảm ơn ông đã cho tôi xem, cũng cảm ơn ông quan tâm đến tôi nhiều như vậy. Nhưng mà hiện tại tôi không muốn nghĩ đến những chuyện này.
[Nhánh Cỏ]:
Hả?? Ông muốn ở ẩn sao??
Hàn Tịch ngây người.
Ở ẩn?
Tới tận bây giờ cậu vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với từ này. Nhưng đến ngày hôm nay, cậu thật sự cảm thấy nhiệt huyết của mình đã bị hao mòn đến tận cùng rồi.
Bất kể là phối âm, hay là làm kịch. Ngẫm lại những đêm miệt mài thức trắng, đáy lòng đã thấy mệt mỏi cùng tê tái.
[Ảnh.]:
Để nói sau.
[Nhánh Cỏ]:
………
[Nhánh Cỏ]:
Con Thỏ sẽ đau lòng…
[Ảnh.]:
Thực xin lỗi, tôi biết.
[Nhánh Cỏ]:
Được rồi, tôn trọng quyết định của ông
[Ảnh.]:
[mặt cười]
[Nhánh Cỏ]:
Ừm…còn có một chuyện…
[Ảnh.]:
?
[Nhánh Cỏ]:
Ừ thì…
[Nhánh Cỏ]:
Thật ra đại thần cũng rất đáng thương mà, ông thêm anh ta đi…Hiện tại anh ta rất áy náy đó…
Áy náy? Hàn Tịch cười nhạt.
Trong từ điển của người đó không nên xuất hiện từ này, cùng lắm hắn chỉ có chút áy náy vì đã không xử lí tốt chuyện này mà thôi. Bài viết xin lỗi đã bày tỏ xong xuôi, giữa bọn họ cũng chẳng còn gì dây dưa không rõ, thêm hay không thêm có gì khác biệt?
[Ảnh.]:
Để sau rồi nói.
[Nhánh Cỏ]:
…Tôi nói thật mà, bây giờ đại thần vì chuyện của ông cũng bắt đầu bị chửi, hơn nữa người chửi cũng không ít đâu.
[Ảnh.]:
?
[Nhánh Cỏ]:
[link] ông xem
Người viết tự xưng là bạn bè thân thích của Nhà Bong Bóng Rất Cay, nói rằng bởi vì Minh Âm mà Nhà Bong Bóng Rất Cay đã uống thuốc ngủ, hiện tại còn đang cấp cứu, hi vọng Minh Âm chịu xin lỗi.
Minh Âm trả lời – tôi giữ vững quan điểm của mình, cũng không thay đổi quyết định. Mang danh hắn đi mắng chửi Nguyệt Vô Ảnh, chuyện này rõ ràng Nhà Bong Bóng Rất Cay sai, hắn không mắng sai.
Bạn của Nhà Bong Bóng Rất Cay nổi giận, nói “Chẳng lẽ một cái mạng còn không đáng giá bằng một câu nói nhảm của anh sao”.
Minh Âm cho rằng, mạng người đáng giá hơn lời nói, nhưng sai chính là sai, dù thế nào sai cũng không thể trở thành đúng được.
Sau đó hiện trường nhanh chóng biến thành cuộc thi hùng biện, kẻ mắng Minh Âm tàn nhẫn máu lạnh, người thấy Minh Âm nói rất đúng, chẳng ai chịu ai, hỗn loạn không chịu nổi.
Hàn Tịch nhíu mày, ngoài mặt chỉ tỏ vẻ đến xem, chuyện này chẳng có một chút quan hệ gì đến mình. Nhưng mà, nói cho cùng đại thần vẫn đang bảo vệ chính cậu.
Có chút bối rối…
Hàn Tịch ngơ ngẩn nhìn QQ cả buổi, cuối cùng quyết định kết bạn với người kia.
[Ảnh.]:
[link]
[Minh Âm.]:
(/TДT)/ thân ái cuối cùng cậu cũng thêm tôi rồi, chúng mình gian khổ quá đi ~~~
[Ảnh.]:
Nghiêm chỉnh chút.
[Minh Âm.]:
(/TДT)/ tôi rất nghiêm chỉnh mà.
[Ảnh.]:
Anh lại muốn vào sổ đen sao?
[Minh Âm.]:
Đừng!
[Ảnh.]:
Chuyện này anh định làm thế nào?
[Minh Âm.]:
Không thế nào cả ~
[Ảnh.]:
Lên nói xin lỗi đi.
[Minh Âm.]:
Không. Chuyện cô ta làm vốn là sai trái mà.
[Ảnh.]:
Có thể do tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện thôi, nhường người ta chút vậy.
[Minh Âm.]:
Không
[Ảnh.]:
= = cần gì phải chấp nhặt trẻ con, kéo tụt nhân phẩm của mình.
[Minh Âm.]:
Không được, ai bảo người cô ta bôi xấu là cậu ~
[Ảnh.]:
…
[Ảnh.]:
= =
[Minh Âm.]:
Không sao đâu mà ~ không cần lo cho tôi O(∩_∩)O~ nhận lời xin lỗi của tôi là được ~
[Minh Âm.]:
Thật sự xin lỗi, cậu có thể tha thứ cho tôi được không?
Tay Hàn Tịch lưỡng lự đặt trên bàn phím, trước sau vẫn không gõ ra đáp án.
____________________________
[1]
Nguyên văn là 姨妈巾- khăn của bà dì, “bà dì” chính là period, khăn của bà dì tất nhiên là BVS rồi ạ =))
[2]
姨妈红- bà dì đỏ, gọi là thủy triều đỏ cho nịch thự thơm tho:))
Đôi lời của tác giả: thực xin lỗi, hãy tha thứ cho tác giả vì không nghĩ ra được cái tên văn nhã hơn.
Nếu như có thể, (ánh mắt sáng như đèn pha), có thể nhờ các thím một chút hem!