*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau, Hàn Tịch rời giường với đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào
[*]
.
Mắt đau rát, Hàn Tịch nhè nhẹ vuốt vành mi, đầu cũng rất khó chịu, nặng trĩu.
Lờ đờ rửa mặt một phen, vào nhà liền bắt gặp máy tính vẫn sáng đèn. Hàn Tịch ngạc nhiên, quên chưa tắt máy. Trên màn hình giao diện trò chuyện cùng người nọ vẫn nghênh ngang chiếm giữ tầm mắt, mấy chữ “Tôi có thể dẫn cậu đi cùng” sắc nhọn đến gai mắt, trong lòng chẳng dễ chịu chút nào.
Tắt khung trò chuyện, bài viết trên diễn đàn lại hiện ra.
Mỉa mai, chế giễu, moi móc lại một lần nữa ngập tràn trước mắt, Hàn Tịch không còn kích động như ngày hôm qua, chỉ cảm thấy tại sao mình phải vì chuyện này mà bực bội?
Trái tim, bình lặng rồi, lại bắt đầu bị lạnh lẽo vây quanh.
Quả nhiên ứng với một câu, trèo càng cao ngã càng đau. Đánh đổi quá nhiều công sức, đến khi lỡ bước lại càng đau đớn hơn.
Có những điều vốn chỉ là hư ảo, tại sao bản thân lại vẫn cứ đắm chìm? Hàn Tịch mở ổ cứng máy tính, lần lượt tìm xem từng tệp kịch truyền thanh cùng nhạc nền hậu kì.
Mỗi thứ đều từng đong đầy tình cảm nhiệt huyết của chính mình, mỗi thứ đều từng khiến cho mình hưng phấn thâu đêm suốt sáng…Chua, ngọt, đắng, cay, những kí ức sâu trong tâm khảm đến nay vẫn rõ nét như xưa.
Con chuột di qua di lại, cuối cùng vẫn không đành lòng xóa bỏ bất cứ thứ gì.
Đã từng cho rằng giấc mơ ấy mãi chẳng lụi tàn, chỉ đơn giản như vậy, đã kết thúc mất rồi…Đôi mắt lại bắt đầu mờ mịt, Hàn Tịch vội vàng đóng tệp tin lại.
Trong lúc nhất thời chưa biết nên làm gì, cậu nhìn những biểu tượng lẻ loi trên màn hình, hồi lâu vẫn không có hứng thú click vào.
Ngồi trước máy tính ngẩn ngơ, tới khi Hàn Tịch tìm lại được ý thức, đã là giữa trưa, bụng cồn cào khó chịu, nhưng lại chẳng muốn ăn gì. Do dự hồi lâu, cậu vẫn ra ngoài tìm quán ăn. Cơm dọn lên rồi, quả nhiên một chút khẩu vị cũng không có.
Không ngờ lúc sinh thời còn có thể trải nghiệm cảm giác nuốt không trôi, Hàn Tịch nở nụ cười tự giễu.
Sau khi miễn cưỡng lấp đầy dạ dày, Hàn Tịch trở về nhà, lại đối mặt với những biểu tượng lẻ loi trên màn hình như trước. Đột nhiên một tin nhắn xuất hiện.
Minh Âm:
Sao hôm qua lại không trả lời? Không vui rồi?
Hàn Tịch không hồi đáp.
Minh Âm:
Không thì tôi đăng kí cho cậu một acc nữa?
Nguyệt Vô Ảnh:
Không cần.
Minh Âm:
Tôi sẽ giúp cậu luyện lên level cao ~
Luyện được level cao rồi tôi lại ngây ngốc bám theo anh đến chết đi sống lại hay sao?
Hàn Tịch cười nhạt, tại sao phải vì một người như vậy mà khổ sở thương tâm?
Đến sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, hắn nghĩ rằng cho người khác acc cấp cao là chí nhân chí nghĩa hay sao? Hắn nghĩ người ta chơi game chỉ vì ham hố cấp bậc sao? Một người ngay cả phó bản là gì cũng không biết, hắn cho rằng dẫn cậu đi phó bản cậu sẽ cảm động đến dập đầu xuống đất hay sao?
Thật đúng là nực cười.
Hắn thất tình cậu thông cảm cậu giúp đỡ, đây là vì cái gì? Đúng là vừa buồn cười vừa không hiểu nổi. Bản thân đúng là khờ khạo, dốc sức làm những chuyện tự mình đa tình mà không biết lượng sức.
Hàn Tịch cười tự giễu, ánh mắt phiếm hồng.
Sau này sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, chẳng giống mình chút nào.
Minh Âm:
Cậu đâu mất rồi?
Minh Âm:
Thân ái ơi (/TДT)/
Minh Âm:
???
Hàn Tịch cười nhạt tắt đi YY Nguyệt Vô Ảnh.
Mở “Mộng đại lục”, đăng nhập acc tiểu mục sư Phỉ Liệt của mình.
Cậu sẽ chứng minh, cho dù chỉ có một mình, cậu vẫn có thể sống rất vui vẻ.
Vẫn là chủ thành Atlantis quen thuộc như cũ, đường xá tấp nập, hết thảy đều là bóng hình trong trí nhớ, không hề thay đổi.
Hàn Tịch còn chưa kịp di chuyển, đã bị pm dồn dập.
[Phong Tử] nói với bạn:
Chào chị dâu ~~~~
[Bông Lan Trứng] nói với bạn:
Chị dâu chị dâu chị dâu ôm một cái! (>v﹏