Đêm hôm trước ngủ muộn, nên sáng hôm sau Hàn Tịch có chút phờ phạc, đầu óc chỉ chực phiêu lãng đến tận trên mây, mãi cho tới khi nhận được lời hiệu triệu của đại thần.
Minh Âm:
Nhóc Tròn Tròn ~ sang YY công hội đi ~
Nguyệt Vô Ảnh:
= =
Minh Âm:
Qua đi ~~~(▽`)
Nguyệt Vô Ảnh:
= = anh uống nhầm thuốc à?
Minh Âm:
Tôi cùng các anh em yêu quý đang chờ cậu nè!!! ~(▽`)
Nguyệt Vô Ảnh:
Anh bị bệnh hở!
Minh Âm:
Nhanh nào, đánh tiếp phó bản ngày hôm qua thôi ~~(▽`)
Nguyệt Vô Ảnh:
Có thể bỏ biểu cảm đó không = =
Minh Âm:
Được ~
Hàn Tịch hơi do dự, cậu không muốn chơi game, lại sợ từ chối sẽ làm người nào đó không vui.
Không biết người đó đã thật sự thông suốt rồi, hay chỉ là miễn cưỡng tươi cười.
Bất kể là trường hợp nào, cũng đều đáng thương cảm.
Cuối cùng Hàn Tịch vẫn chậm chạp mở clone chạy tới YY công hội, lập tức đã bị đại thần mắt diều hâu lôi vào trong phòng.
“Nhóc Tròn Tròn mau đăng nhập game đi, đủ 4 người chỉ chờ cậu thôi”
“Phốc phốc phốc!!! Từ Bé Thịt Viên đã biến thành Nhóc Tròn Tròn rồi sao ~(≧▽≦)/~”
“Đậu, có thể không tán tỉnh nhau ở nơi công cộng được không?”
“Nhưng mà Nhóc Tròn Tròn làm người ta liên tưởng đến nhóc Maruko đó!”
(Nhóc tròn tròn – 小丸子 Tiểu hoàn tử, gần giống với tên nhóc Maruko bên Trung là Anh đào tiểu hoàn tử)
“Thế thì cứ gọi là Bé Thịt Viên vậy ~ Bé Thịt Viên ~”
Cả nhà anh đều là Bé Thịt Viên, Hàn Tịch âm thầm khinh bỉ vị đại thần nào đó, sau đó lại chậm chạp đăng nhập vào game.
Nhân vật vẫn đứng ở chỗ logout hôm qua, mộ cổ Stanford, phía trước là con đường dẫn vào hầm mộ lạnh lẽo tối đen hun hút, Hàn Tịch một thân một mình nổi hết cả da gà, may mà đại thần nhanh chóng gửi yêu cầu tổ đội, Hàn Tịch không chút do dự ấn nút xác nhận.
Lập tức bên trái màn hình xuất hiện thông báo tổ đội, nhìn thấy tên của đồng đội, Hàn Tịch trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
“Bé Thịt Viên cậu ra ngoài phó bản trước đã.”
Hàn Tịch sớm có ý này, xoay người định chạy ra bên ngoài, kết quả điều khiển acc đâm thẳng vào vách tường phó bản vẫn không thoát ra được.
“Ấn vào NPC bên cạnh là được.”
Đại thần hình như anh rất hiểu tôi = =.
Hàn Tịch ra ngoài thành công, liền cảm thấy có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài thật sự là một điều hạnh phúc.
“Quay lại đây nào”
= = Mặc dù không muốn, Hàn Tịch vẫn ngoan ngoãn đi vào.
Bên trong phó bản bốn người đã đứng đợi từ lâu, vẫn là khung cảnh khủng bố như thế, nhưng trong lòng Hàn Tịch thoải mái hơn nhiều.
“Không nói nhảm nữa, Bé Thịt Viên tôi giảng chiến thuật một lần cậu cố gắng nghe nhé. Giai đoạn một, tôi làm phó T kìm giữ quái nhỏ phía trước boss thứ nhất, kéo thẳng đến chỗ khối đá cách hầm mộ một dặm, trước khi đám quái nhỏ bị kẹt ở khối đá, tuyệt đối không được dùng kỹ năng, không được thêm máu cho tôi, cũng không được gia tăng thuộc tính phụ trợ của bản thân. Chờ tôi giữ chặt đám quái nhỏ mọi người mới tách ra, nhớ kỹ khi đó cậu chỉ có thể dùng kỹ năng đơn, bất kể tình huống ra sao, cậu cũng chỉ thêm máu cho một người.
Giai đoạn hai, máu của quái nhỏ xuống còn 20%, trên người quái nhỏ sẽ có buff không chịu bất kì thương tổn nào, cho nên phải giữ chặt chúng từ đầu đến cuối. Boss đầu tiên xuất hiện, chủ T sẽ tiến lên giữ chặt cừu hận, chịu tất cả DPS của boss, khi đó quái nhỏ sẽ có kỹ năng giảm tốc, làm cậu thêm máu khó hơn, tôi sẽ giương đông kích tây lôi kéo quái. Kỹ năng của boss cấp độ này rất đơn giản, chỉ có hai loại, một là kỹ năng làm tụt máu tổ đội trong phạm vi nhỏ, hai là kỹ năng gây thương tổn lớn cho chủ T, cậu thêm máu tổ đội hay thêm máu đơn tốt thì không có vấn đề gì. Đoạn này cậu cùng nhóm với Phong Tử, cậu ta đi đâu cậu nhớ chạy theo đó.
Giai đoạn ba, máu của boss tụt xuống 85%, thời điểm này boss sẽ dùng một kỹ năng đơn, [Điện giật ảo ảnh], chính là tùy tiện chọn lấy một người trong số chúng ta để chích điện, sau đó người bị giật sẽ bị choáng 4 giây, phải đặc biệt chú ý nhé, nếu chủ T bị choáng, Phong Tử sẽ gọi thú cưng thích hợp ra giữ lấy 4 giây cừu hận, khi đó cậu phải để ý thêm máu cho thú cưng của Phong Tử, nếu tôi bị choáng, cậu thêm máu cho chủ T trước rồi mới đến tôi. Nếu chính cậu bị choáng, mọi người tự uống dược là qua.
Đến giai đoạn bốn, máu boss còn 65%, phần này khá khó với mục sư, boss không dùng [Điện giật ảo ảnh nữa], mà đổi sang đuổi theo một người bất kì, khi đó chỉ có người bị đuổi mới chạy được, những người khác sẽ bị định thân
(đứng im tại chỗ), boss vừa đuổi vừa liên tục phóng kỹ năng quần công(tấn công nhiều người 1 lúc)
180°, nếu người bị truy đuổi không chọn được phương hướng thích hợp, người bị định thân sẽ bị mất rất nhiều máu, Bé Thịt Viên cậu thêm máu sẽ rất mệt. Trường hợp còn mệt hơn, người bị đuổi chính là mục sư, cậu vừa phải chạy, vừa phải thêm máu cho bọn tôi, lại phải chú ý giữ khoảng cách không quá xa so với phạm vi thêm máu. Quan trọng nhất là, tuyệt đối không được để boss bắt được, lúc đó chỉ còn một con đường chết. Giai đoạn này Bé Thịt Viên cậu không cần đi theo Phong Tử nữa, tự tìm vị trí có thể thêm máu cho tất cả mọi người mà đứng nha.
Giai đoạn năm, máu của boss chỉ còn 20%, chuyển sang giai đoạn bạo phát, kỹ năng của nó hồi phục về hai loại ban đầu, có điều sức công phá mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa còn tùy cơ chọn một người rơi vào trạng thái suy yếu, máu của người đó sẽ tụt giảm nghiêm trọng.
Giai đoạn sáu, boss bị gϊếŧ, buff không chịu tổn thương của quái nhỏ biến mất, mọi người trở về đánh quái nhỏ như lúc đầu, Bé Thịt Viên nhớ chỉ được thêm máu cho từng người một.
Quá trình cụ thể tôi sẽ chỉ huy, cậu nhớ khái quát chiến thuật là được. Hiểu được nhiều chưa? Còn chỗ nào không rõ không?”
Dù đã nghe đi nghe lại đến ba lần rồi, Hàn Tịch vẫn nhớ trước quên sau, hiểu phần đuôi lại quên phần đầu. Không thể không biết xấu hổ mà bảo chưa hiểu mãi, mà cho dù hiểu được, đôi lúc cũng không phản ứng kịp.
Dù thế nào vẫn là yếu tố cản trở, không bằng tiết kiệm thời gian trực tiếp xông lên.
“Hiểu được đại khái rồi.”
“Ok, vậy bắt đầu nhé. Tôi đi trước khởi động cơ quan, mọi người theo sát đó.”
Lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, trong đầu Hàn Tịch lặp đi lặp lại câu “Sắp đánh rồi sắp đánh rồi” theo chân mọi người xông vào đường mòn hầm mộ, triệt để bỏ qua câu cuối cùng của đại thần.
Kết quả đến khi bị đủ loại xác chết thiếu tay lìa chân bao vây tấn công, Hàn Tịch mới giật mình nhận ra bản thân bị tụt lại rất xa, xác chết chậm rãi tiến sát lại gần, Hàn Tịch hết hồn hết vía, vô thức lao lên phía trước, kết quả điều chỉnh phương hướng không tốt, đυ.ng phải vách tường hai bên đường mòn. Sau đó Sophie ăn một trận đòn no nê, máu chảy ròng ròng như bà dì đến thăm
(bà dì là period í ạ), nhanh chóng tạo dáng đầu chọi vách tường chết không nhắm mắt.
“Ngưng chiến” đại thần quả quyết ra lệnh, bốn người cùng nhau bỏ của chạy lấy người lao khỏi đường mòn, vọt thẳng ra sau NPC.
Đám quái nhỏ không cam lòng tản ra, bốn người nhìn thi thể Sophie sóng xoài trên mặt đất bị bọn quái nhỏ đi qua giẫm đạp không thương tiếc, trong lòng bình lặng như nước mênh mang.
“Lúc trước không phải đã qua được chỗ này rồi sao?” thanh âm của đại thần không đoán biết được cảm xúc.
“Thực xin lỗi.” Bây giờ nói đã lỡ quên cũng là vô ích, Hàn Tịch chỉ có thể xin lỗi.
“Vừa rồi chị dâu vẫn có cơ hội bắt kịp bọn em mà, tại sao lại đâm phải vách tường?” Chuối Tiêu Thẳng Tắp nêu lên một vấn đề khó hiểu.
…Hàn Tịch xấu hổ không dám trả lời.
“Hay tại bàn phím có vấn đề?” Liên Chiến cũng quan tâm hỏi han.
Chỉ tại tôi không quen ấn các phương hướng khác thôi, lời như vậy nhất định không thể nói ra được…Hàn Tịch yên lặng nhìn trời.
“Được rồi, làm lại nhé.” Đại thần lên tiếng, ai ai cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Lần này Hàn Tịch ngoan ngoãn theo sát mọi người, chỉ cần acc của mình bị lệch ra ngoài, cậu đều ra sức điều chỉnh, làm sao để mình ở chính giữa, giống như làm vậy sẽ không bị quái tấn công.
Kỹ năng [Trào phúng] của đại thần phóng ra vừa đúng thời cơ, tất cả quái nhỏ đều bị thu hút chạy theo, Hàn Tịch nhớ lúc này không được dùng kỹ năng, liền cẩn cẩn thận thận chạy theo mọi người vào bên trong.
Con đường phía trước dần dần trở nên rộng rãi, vừa tới mộ thất, đại thần liền lôi bọn tiểu quái lao thẳng vào đống đá bên trái.
Liên tục nhảy cao phối hợp với kỹ năng đánh về phía trước, đại thần thuần thục nhốt đám quái nhỏ ngo ngoe trong khe đá.
“Đánh.”
Mỗi người nhanh chóng chia ra thành các vị trí riêng biệt bắt đầu đánh quái nhỏ, đại thần kỹ thuật chuẩn xác vững vàng lôi kéo cừu hận, ngay cả máu cũng giảm rất ít, Hàn Tịch dùng kỹ năng thêm máu đơn, trong đầu ra sức nhớ xem tiếp theo phải làm thế nào?
Càng nghĩ lại càng không nhớ ra, Hàn Tịch hơi luống cuống, cậu càng cố gắng suy nghĩ, thao tác bắt đầu lơ đễnh, kết quả, muốn thêm máu đơn phím “3” lại không cẩn thận ấn nhầm thêm máu đồng đội “2”, đám quái nhỏ rục rịch quay người xông về phía Hàn Tịch.
Lục Thanh Hợp phản ứng rất nhanh, đầu tiên dùng kỹ năng [Trào phúng quần thể], sau đó đánh bọn quái nhỏ dám xông lên mấy lần, khó khăn lắm cừu hận mới ổn định lại. Chưa kịp nhắc Hàn Tịch không dùng thêm máu đồng đội, kết quả Hàn Tịch đã rối lên, phóng kỹ năng lung tung, cừu hận lập tức cao đến chọc trời, Lục Thanh Hợp làm sao có sức xoay trời chuyển đất, chỉ có thể giương mắt nhìn đám quái nhỏ giơ nanh múa vuốt lao tới xô ngã tên nhóc ngốc nghếch kia.
Đám quái nhỏ xô Hàn Tịch xong lại hớn hở đánh về phía mình, Lục Thanh Hợp đành bất đắc dĩ ra lệnh “Mọi người thoát ra, anh kéo quái cho.”
Ba người bỏ chạy như điên, một mình Lục Thanh Hợp hoa lệ bỏ mạng vì tình.
Một hồi yên lặng đầy khó xử, bốn người kia không nói một lời, Hàn Tịch lại càng áp lực.
“Tiếp tục thôi” đại thần lên tiếng.
Hàn Tịch bối rối, cuối cùng vẫn hồi sinh đứng cùng với mọi người.
Sau đó, Hàn Tịch trải qua quãng thời gian nước sôi lửa bỏng nhất trong đời – OT
(overthread – điểm cừu hận quá cao)
bị quái nhỏ hành chết, vất vả lắm mới qua được giai đoạn thứ nhất, lại bởi vì quá căng thẳng không thêm máu chu đáo làm cả đội bị diệt, hay bởi vì chuyển hướng không chuẩn quá phạm vi tăng máu, chủ T đang sống sờ sờ cũng đành anh dũng hi sinh…
Phong Tử thốt lên – “Chị dâu chị có thể viết sách gọi là ‘Một ngàn lẻ một kiểu chết trong phó bản’ đó”.
Chuối Tiêu Thẳng Tắp vẫn kiên trì làm fan não tàn của Hàn Tịch – “Chị dâu thật sự quá ngốc moe mà!! ~(≧▽≦)/~
”
Liên Chiến đã từ bỏ chức năng trò chuyện – “…”
Cuối cùng đại thần tổng kết – “Thật ra chúng ta đang khai hoang phó bản mới”.
Hiển nhiên mọi người đã có thói quen sát cánh cùng một đồng đội dốt như heo, nhưng Hàn Tịch vẫn không thể tự tha thứ cho chính mình.
Áy náy cứ thế nhân lên, Hàn Tịch chưa từng có cảm giác như vậy, có gì nghẹn ở trong lòng, lại không sao biểu đạt nổi.