Hưng Tông vương tử ánh mắt chớp động, lại đem sa bàn hướng trước mặt Tuyên đế đưa lên: “Vùng đất Đóa Nhan là nơi bộ lạc thân tín của Hồ Vô Tàng Vân trấn giữ, tiểu vương đem nơi này hiến cho bệ hạ, chỉ cần sau khi ta về Tây Nhung, bệ hạ có thể vì ta kiềm chế bộ lạc này, từ nay về sau mảnh đất nơi đây sẽ thuộc về Hạ quốc. Tất cả dê bò, nô ɭệ đều tùy bệ hạ xử trí.”
Tuyên đế ánh mắt sáng quắc mà nhìn y, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, lại không nói một lời.
Hà Thừa tướng là người đại diện của triều đình liền đứng dậy, tiếp nhận sa bàn, vân vê một lá cờ nhỏ, rút ra một thông lộ nói: “Vương tử hứa hẹn tuy không ít, nhưng nếu sau khi Tây Nhung vương chết, bốn vị vương tử tranh vị, quân Hạ quốc ta ở Túc Châu, Đồng Phủ và Liêu Đông cùng xuất binh……”
Hà Thừa tướng mặt đầy tươi cười, văn nhã ôn hòa mà chỉ chỉ sa bàn: “Nơi này chỉ có Khất, Thác hai bộ lạc. Nghĩ đến Tàng Vân Thái tử cũng luyến tiếc xuất nhiều binh lực ứng phó Đại Hạ ta, mà phải lo dồn lực để ứng phó ba vị vương tử nắm trong tay mười bộ binh mã. Bởi vậy, chỉ sợ đợi không được vương tử lên làm Tây Nhung vương, vùng đất từ Lạt Sơn đến Đóa Nhan vẫn đều sẽ thuộc về Đại Hạ.”
Quạt lông trong tay Hà Thừa tướng nhẹ phẩy. Lão thừa tướng tuổi tuy đã cao, nhưng bộ dáng phong lưu tiêu sái vẫn không khác gì so với thời niên thiếu. Hưng Tông vương tử nếu không phải đang đứng giữa triều đình Hạ quốc, có lẽ đã vung quyền cước xông tới mà đánh gãy mũi cùng phiến quạt lông của lão.
Nhưng hiện tại y chỉ có thể nuốt xuống ngụm máu muốn phun trào, đáp: “Bệ hạ nếu không giúp ta, hai nước khai chiến, Hạ quốc cũng khó tránh khỏi tổn thất. Nhưng nếu chịu xuất binh tương trợ, tiểu vương nguyện tôn bệ hạ như huynh trưởng, mở ra biên giới thông thương hai nước, cũng hướng Đại Hạ triều cống, đưa con cháu đến Đại Hạ học tập. Ngay tại lúc này nghị hòa, tiểu vương cũng có thể làm chủ, đem vàng bạc của cải đổi thành lương mã cùng cung nỏ đặc chế của Tây Nhung!”
Tuyên đế chờ chính là câu này, nở nụ cười chân thành, rốt cuộc ban cho y ghế ngồi. “Thành ý của vương tử, trẫm nguyện ý tiếp thu, bất quá trẫm ngược lại có một chuyện muốn hỏi…… vị công chúa mà trẫm đưa đi hòa thân, Tây Nhung tính toán dùng cái gì để làm của hồi môn?”
Vốn dĩ không khí đã có chút buông lỏng, vì sự lật mặt nhanh chóng của Tuyên đế lại khẩn trương lên. Hưng Tông vương tử vội vàng đứng dậy biện giải: “Việc này tuyệt không phải là chủ ý của tiểu vương, tiểu vương mang theo một tấm lòng khẩn thiết chân thành tới để hoà đàm cùng Đại Hạ! Tán Thiện vương thúc cấu kết với người Thổ Phiên, ý muốn phá hoại giao tình của hai nước, tiểu vương vốn muốn đợi bệ hạ xử trí……”
Tuyên đế cả kinh trong lòng, tại sao người Thổ Phiên lại làm ra loại chuyện này? Đời trước căn bản không dính dáng tới bọn họ! Ngay cả Tây Nhung những năm đầu gian nan cũng đều do đấu tranh nội bộ, không có ai chạy đến trước mặt Tuyên đế yêu cầu hòa thân này nọ…… Quả nhiên là Thành Đế âm hồn không tan, một hai phải quấy phá giang sơn của hắn?
Tuyên đế sắc mặt âm trầm xuống, ngón tay gắt gao nắm chặt long ỷ, lòng bàn tay đều bị hoa văn phía trên cộm ra dấu vết. Hưng Tông vương tử còn đang không ngừng thỉnh tội, Tuyên đế lại một câu cũng không nghe lọt, đại thần trong triều có người ho nhẹ, đưa mắt ra hiệu nhưng không tác dụng, đành phải thầm than “mỹ sắc họa quốc”.
(mấy cha đại thần não bổ dữ quá……)
Phía dưới rốt cuộc có một thanh âm vang lên, gọi hồn Tuyên đế trở về. Phượng Huyền cao giọng bẩm tấu: “Bệ hạ! Hưng Tông vương tử đã có thành ý quy thuận, thỉnh bệ hạ trước xem điều kiện nghị hòa. Còn việc Thổ Phiên ở bên trong châm ngòi, thỉnh Hưng Tông vương tử lại nói thêm chút tin tức.”
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, Tuyên đế hít sâu hai cái, quét mắt tới sứ đoàn Tây Nhung: “Việc của Tây Nhung cùng Thổ Phiên chờ lát nữa lại nói, thỉnh vương tử trước đem quốc thư dâng lên, chúng ta chậm rãi nghị luận từng điều.” Lại hướng về phía Phượng Huyền gật đầu, tỏ ý yêu mến.
Hưng Tông vương tử lúc này mới yên tâm, trộm nhìn Tuyên đế, thấy sắc mặt hắn có chút khó coi, lại có vẻ nguyên nhân không phải do mình, ngược lại giống như xuyên qua đại điện mà nhìn người khác. Cái loại áp lực oán hận cùng hoảng sợ này, làm cho vị thiên tử ngồi trên bảo tọa cao cao kia có vẻ càng thêm yếu ớt, khiến người khác nhịn không được muốn đi an ủi một phen.
Bất quá hiện tại bản thân y không có tư cách để làm chuyện đó. Hưng Tông vương tử yên lặng thu hồi ánh mắt, cho người dâng lên quốc thư, cùng Hà Thừa tướng chủ trì hoà đàm thương nghị từng điều khoản.
(trái tim bên lề của bên lề……)
Đến khi mọi chuyện đều thỏa thuận xong xuôi, Tuyên đế mới lần thứ hai lên tiếng: “Trưởng công chúa của trẫm, Tây Nhung vương tính toán ra bao nhiêu sính lễ?”
Hưng Tông vương tử cả kinh. Y nghe nói nữ nhân mà Tán Thiện vương thúc muốn kia chính là vương hậu tương lai của Hạ quốc, đã định đem chuyện hòa thân giũ sạch. Không nghĩ tới Tuyên đế mới vừa rồi lấy chuyện này để phát tác cơn giận dữ, hiện tại không hiểu sao lại nhắc tới lần nữa.
Chẳng lẽ là thấy Hà Thừa tướng xuống tay chưa đủ tàn nhẫn, lại muốn mượn cớ này vơ vét tài sản? Y còn chưa phải Tây Nhung vương, những điều kiện vừa nãy đều là banh cổ cứng rắn mà nuốt xuống, nếu lại bị lừa gạt……
Tuyên đế hứng thú nhìn thần sắc phức tạp của Hưng Tông vương tử, ác ý tràn đầy nói: “Trẫm có một vị ngự muội là Lâm Xuyên trưởng công chúa muốn gả cùng quý quốc, tiện thể tặng thêm mười vị cung nữ làm thϊếp thất, thiết nghĩ Tây Nhung cũng phải có sính lễ tương ứng với địa vị để đón công chúa của trẫm đi chứ?”
Hưng Tông vương tử quét mắt nhìn, cả đại điện bỗng chốc đã quỳ đầy một hàng đại thần.
Ngay cả Chu Huyên đều muốn đem Tuyên đế ấn lên đùi hung hăng đánh một phen, đánh đến khi cặp mông no đủ tròn trịa kia đỏ bừng, hàng mi vươn nước mắt, hổ thẹn mà nghe lời dựa vào trong lòng ngực chính mình. Sau đó lại hung hăng dùng cây đại bổng của mình trừu sáp hắn một phen, xem hắn về sau còn dám làm nhục quốc thể như thế này nữa hay không……
Không đợi Hà Thừa tướng cùng Nhạc Thái úy lên tiếng can gián, Tuyên đế đã quay sang hỏi Phượng Huyền: “Mới vừa rồi Hưng Tông vương tử kính hiến mỹ nhân, trong số đó vị nào là đẹp nhất?”
Phượng Huyền thẳng tắp quỳ trên mặt đất đáp: “Thần không biết. Nhưng mà dị quốc nữ tử thân phận thấp kém, không nên lưu ở trong cung……”
Tuyên đế trêu đùa: “Phượng khanh quả nhiên tuổi trẻ non nớt. Đã là người do nước phụ thuộc tiến cống, trẫm liền phải y theo lễ mà đối đãi, cho các nàng làm cung nhân. Bất quá Tây Nhung hướng Hạ quốc ta đòi quý nữ, chuyện này liền có chút không hợp quy củ, từ xưa đến nay, chưa có trường hợp cung nữ được phong công chúa để hòa thân……”
Nói đến đây, chúng thần còn gì nghe không hiểu. Bất quá đem nữ nhân người ta đưa tới đổi cái phong hào rồi đưa trở về hòa thân, việc này thật sự là đánh vào mặt Tây Nhung vương.
Tuyên đế khóe miệng cong cong, trong mắt lại một mảng lạnh lẽo: “Trong hậu cung hiện tại có Lâm thái phi là địa vị cao nhất, thỉnh nàng nhận một vị Tây Vực quý nữ làm nghĩa nữ, gả đến Tây Nhung đi, cũng không tính bôi nhọ quốc vương bọn họ.”
Việc này định ra, trong điện có người cao hứng có người lo lắng, có người lại không vui một hồi. Tuyên đế trải qua nhiều lần kinh nghiệm, sợ nếu bản thân động tâm tư với mấy mỹ nữ này, vị thần tiên kia một khi tức giận, không biết lại cho mình ăn đau khổ gì nữa. Dàn mỹ nhân kia hắn lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua rồi trực tiếp gọi người đưa vào Từ Phúc cung chờ gả, căn bản không dám động tư tâm.
Cũng may, hắn rất nhanh lại có thể cùng A Nhân tái kiến rồi.
Hai ngày sau, trong lúc duyệt binh tại Tây Giao, Tuyên đế lại thất thần, ánh mắt tuy đặt trên đội kỵ binh, trong đầu lại chỉ nghĩ đến khi nào có thể cùng Tạ Nhân gặp gỡ, đến lúc đó làm cái gì mới có thể lấy được hảo cảm của nàng.
Bởi vì duyệt binh xong là tới săn bắn, nên Tuyên đế ăn mặc phá lệ long trọng. Một thân trang phục đi săn đỏ thẫm khiến cho khí sắc của hắn trông càng thêm tốt, hai mắt mong chờ rạng rỡ, da thịt trắng mịn non mềm phảng phất như phát sáng dưới ánh mặt trời, thật đúng với câu ‘thiên dung đoan nghiêm, khiến người khác không dám nhìn gần’.
Hưng Tông vương tử mặc một bộ trang phục Trung Nguyên, cùng với diện mạo người Hồ của y, trông cũng rất uy nghi khí độ. Hai người song song cùng bước, xem nghi thức duyệt binh. chiến mã Hạ triều tuy rằng không bằng Tây Nhung, nhưng quân sĩ Chu gia lại kỷ luật nghiêm minh, tiến thoái có độ, xem đến y cũng muốn hoa mắt chóng mặt, lại nghĩ đến chuyện hợp tác cùng Tuyên đế, trong lòng càng thêm nóng bỏng.
Hưng Tông vương tử nhìn về phía Tuyên đế, biểu tình cũng càng ngày càng thân mật, hận không thể ngay lập tức kết thành huynh đệ với Tuyên đế, khiến vị Lâm Xuyên trưởng công chúa kia mang theo đám quân sĩ này làm của hồi môn.
Tuyên đế bên này nhìn y cũng giống như nhìn thấy tuấn mã với thảo nguyên, thái độ so với vài ngày trước đó càng hiền hoà thân thiết hơn rất nhiều. Hai người nói cười rộn rã, mới qua một buổi sáng mà đã tựa như bạn cũ kết giao mấy chục năm, nói từ chuyện mở cửa biên giới để thông thương, để đệ tử Tây Nhung sang Hạ quốc học tập, cho tới chuyện chia cắt Thổ Phiên ra sao.
Duyệt quân chấm dứt, Tuyên đế liền muốn đưa Hưng Tông vương tử trở về, còn mình thì chuẩn bị đi gặp Tạ Nhân. Nhưng Hưng Tông vương tử lại muốn thừa dịp săn bắn gia tăng cảm tình giữa hai người, nói thế nào cũng không chịu về. Tuyên đế hết cách, đành phải để Chu Huyên cản lại vị vương tử dây dưa kia, rồi kêu Thuần Vu Gia dẫn đường cho mình, tách khỏi đội ngũ du săn, hướng về phía khu rừng nơi Tạ Nhân đang đợi.
Thuần Vu Gia dọc theo đường đi tựa như thập phần cao hứng, không ngừng mỉm cười liếc nhìn hắn, nhìn đến sắc mặt Tuyên đế ửng đỏ, trong lòng có chút khẩn trương, vội hỏi phương hướng của Tạ Nhân, tự mình cưỡi ngựa vượt lên đằng trước. Nhưng chính vì đi ở phía trước, nên hắn lại cảm thấy càng rõ ràng ánh mắt sắt nhọn đâm vào sau lưng, khiến cho sống lưng căng thẳng, chân tay luống cuống.
Tuyên đế lại không thể đi hỏi Thuần Vu Gia: “Ngươi cao hứng cái gì? Trẫm không cho phép ngươi nhìn chằm chằm trẫm như vậy!” Chỉ đành cố gắng chịu đựng loại cảm giác lưng như có kim chích, thúc hai cái vào bụng ngựa, gia tăng tốc độ.
Thẳng đến khi tới một chỗ bằng phẳng
trống trải, Tuyên đế mới thấy cách đó không xa có một lầu trúc ba tầng. Tạ Nhân mặc một thân huyền sắc đạo bào, đang ở ngồi ở trên lầu ôm gối nhìn phong cảnh trong rừng, nét mặt như cũ động lòng người, không gì sánh được.
Tuyên đế thả nhanh tốc độ chạy qua, nửa đường liền tung người, lôi kéo dây cương đứng cả cơ thể lên trên lưng ngựa, thừa dịp ngựa chạy qua cạnh thành lầu, dùng sức nhảy một cái, vững vàng đáp xuống tầng lầu cao nhất.
Tạ Nhân vốn dĩ ngồi ở chỗ kia xuất thần, thẳng đến lúc Tuyên đế tới gần, mới bị tiếng vó ngựa bừng tỉnh. Chỉ vừa liếc mắt một cái, liền phảng phất như bị kinh hách, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cho đến khi hắn rơi xuống vững vàng mới hoàn hồn, thần sắc phức tạp hỏi: “Tiên sinh?”
Ngực Tuyên đế vẫn còn phập phồng, thở dốc một trận mới đáp: “A Nhân, ngày đó trẫm không nên gạt ngươi, kỳ thật trẫm chính là đương kim thiên tử.”
Tạ Nhân nửa tin nửa ngờ, ngơ ngẩn nhìn Tuyên đế, đợi đến khi Thuần Vu Gia xuống ngựa đuổi tới, liền túm lấy hỏi: “Vị này là thánh thượng?”
Thuần Vu Gia gật gật đầu, bất động thanh sắc đứng giữa hai người hỏi: “Phương pháp trừ tà theo như lời của Tạ lang, cũng nên thi triển ra đi?”
Tuyên đế tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng nghe lời nói của hai người liền trầm mặt xuống: “Ấu Đạo nói cái gì vậy? Chẳng lẽ Ấu Đạo cùng Đại tướng quân có điều gạt trẫm? Cái gì gọi là phương pháp trừ tà, A Nhân kêu trẫm tới, không phải vì muốn cùng trẫm nói chuyện vào cung sao?”
Thuần Vu Gia đánh bạo một phen, giữ chặt lấy hắn nói: “Bệ hạ, Tạ lang vốn là nam tử, ngươi đem nam thành nữ, nhất định là bị tà ám mê hoặc. Tạ lang có thể vì bệ hạ trừ tà, thần vì thanh danh của bệ hạ cùng thiên hạ thái bình, hôm nay liền phải mạo phạm thánh giá!”
Tạ Nhân trong lòng chỉ cảm thấy vớ vẩn cùng cực, một tay giữ chặt Thuần Vu Gia nói: “Đại nhân chậm đã, để ta hỏi một câu. Hoàng Thượng ngày đó trò chuyện với ta lâu như vậy, cuối cùng vẫn là đem Tạ Nhân nhận thành nữ tử hay sao?”
Tuyên đế nhìn thần sắc y liền cảm thấy có chút đau lòng, mềm giọng khuyên nhủ: “A Nhân, trẫm đích xác biết ngươi là nữ giả nam trang, việc này không cần……”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị người bổ nhào đè xuống mặt đất, cái gáy đột ngột đập vào thành lầu, trước mắt tóe ra một đám sao trời bay vòng vòng. Còn chưa kịp suy nghĩ là chuyện gì, liền nghe tiếng vó ngựa “lộc cộc” từ xa truyền đến, kèm theo là một tràng tiếng kêu la ầm ĩ.
Tuyên đế chớp chớp mắt, khó khăn hồi phục lại tầm nhìn, theo chỗ tiếng vó ngựa nhìn tới, liền thấy vị Hưng Tông vương tử kia khắp người toàn là máu đang vọt thẳng đến chỗ của mình, cao giọng mà gào lên: “Thuần Vu đại nhân, cứu cứu tiểu vương!”