Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 11: Chỉ đợi gió đông

Tuyên đế liền bổ nhào vào bên cạnh Chu Huyên,

sấp người

trên mặt đất cùng cầu

xin: “Bệ hạ,

thần đệ chịu nhiều thánh ân, tới nay vẫn chưa thể báo đáp,

thường tủi hổ đối với sự

ưu ái

của bệ hạ.

Nay thỉnh bệ hạ cho phép thần đệ thay bệ hạ tuần tra biên quan,

dương cao uy danh của đại Hạ, nguyện vì xã tắc sơn hà mà hiến chút công lao.”

Thành đế nhìn thật sâu vào cái đầu đang cúi xuống của hắn, ánh mắt

cơ hồ muốn xuyên thấu

qua tầng da thịt mà nhìn tới tâm tư bên trong, đăm chiêu suy nghĩ. Quan lại ở Binh bộ dưới sự dẫn dắt của Chu Huyên, cùng tiến lên nói: “Thỉnh bệ hạ hạ chỉ.”

Tình thế rơi vào bức bách, Thành đế trong lòng nổi giận, nhưng nghĩ đến tình cảnh ở biên quan, lại bất lực

vài phần.

Y

nhìn Tuyên đế quỳ sấp

phía dưới, trong đầu ánh sáng

chợt lóe,

tự mình đứng lên

đi xuống nâng hắn dậy, nương theo tay áo, hung hăng nhéo

một

cái tại thắt lưng hắn. Nếu lúc này Tuyên đế yếu đuối

ngã xuống, thậm chí chỉ cần

sợ hãi

kêu ra tiếng,

y liền có thể lấy lý do thân thể

hắn không tốt mà đem người lưu lại trong cung.

Tuyên đế tự nhiên cũng nghĩ

đến điểm ấy.

Trong lúc tay Thành đế chạm vào người hắn, hắn liền quyết đoán cắn nát khoang miệng, nương

theo đau đớn mà áp

chế cảm xúc dưới thân, cúi đầu tạ ơn nói: “Đa tạ bệ hạ thành toàn, thần đệ sẽ

không làm

nhục sứ mệnh, vì

ngô hoàng mà dâng lên đầu giặc.”

Lời vừa nói ra, Thành đế có muốn

không đáp ứng cũng

không được, chỉ có thể thả Tuyên đế rời cung, trong lòng cáu giận

vô cùng, cố ý không

cho hắn dùng kiệu, bảo hắn tự mình đi ra cửa cung đại nội.

Tuyên đế đời trước mang binh thân chinh

đánh giặc, có thể tự tay nhổ lấy mũi tên trên đùi, thét ngựa mà xông pha nơi chiến trường. Nay tuy rằng bị dày vò khổ sở, cũng vẫn

duy trì thắt

lưng

thẳng tắp,

một tay

nhanh chóng bắt lấy cổ tay Chu Huyên, từng bước từng bước ra khỏi Tuyên Đức

điện.

Vương Nghĩa dẫn người đem xe ngựa chờ hắn

ngoài cửa cung,

Chu Huyên tự có thị vệ mang ngựa đến nhưng lại không leo lên, mà tiến tới dìu Tuyên đế lên xe trước, sau đó phân phó

binh lính của mình đánh xe thẳng tiến quân

doanh

Tây Bắc.

Vương Nghĩa gấp đến độ

dậm chân, không dám đem vương gia nhà mình ném cho người khác. Tuyên đế cách lớp cửa

nghe được, liền gọi

người đến phân phó:

“Ta muốn đi quân doanh, mọi chuyện trong phủ đều giao cho

Thuần Vu trưởng sử, ngươi không cần hỏi nhiều.”

Trong khi nói chuyện,

Chu Huyên đã trèo

lên xe của hắn, hướng thị vệ đánh xe quát một tiếng,

xe ngựa liền theo quan đạo mà lăn bánh, đem Vương Nghĩa

cùng vương phủ bỏ lại phía sau.

Tới lúc này,

Tuyên đế mới buông tất cả kiên trì,

vô lực dựa vào một bên thùng xe, thấp giọng kêu Chu Huyên: “Đến trong quân

doanh,

trước tiên thay ta tìm một doanh kĩ

đến.”

Máu tươi trong miệng hắn tuy rằng đã nuốt sạch, nhưng đầu lưỡi vẫn còn hé ra miệng vết thương, nói chuyện cũng từng trận đau đớn,

chỉ nói một câu như vậy liền im lặng.

Mặc dù không nói nhiều, Chu Huyên cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Tuy hiểu, nhưng lại không chịu đáp ứng. Y ngồi vào bên cạnh Tuyên đế, lấy khăn tay thay hắn lau

mồ hôi trên trán,

thấp giọng nói:

“Đến quân doanh là để

chỉnh quân xuất phát, ngay cả ngươi cũng phải chịu sự quản thúc của quân pháp. Vừa vào trong quân liền tìm

doanh kĩ,

ngươi cho rằng nơi đó của ta là nơi nào? ngươi nói tướng sĩ sẽ nghĩ ra sao về ngươi?”

Tuyên đế

đã nghe không

được y nói cái gì,

cực lực

đem thân mình cuộn thành một đống, đưa tay vào trong vạt áo mò đến phía dưới, cách một tầng tiết khố

tự an ủi vật kia của mình. Lúc chạm vào nơi đó, hắn liền cả người co giật, một tiếng than nhẹ

mơ hồ thoát ra.

Bên ngoài còn có người……

bên trong còn có một Chu Huyên, vì để áp chế, hắn tự cắn vào cổ tay mình, tránh cho bản thân kêu thành tiếng. Thứ ô uế trên người còn chưa được xử lí, lúc cầm vào có chút trơn trượt, hắn liền tự cảm thấy chán ghét.

Lý trí một khi bị cắt đứt, thân thể cũng liền theo bản năng mà hành động,

dần dần không thèm

cố kỵ Chu Huyên ở bên

kia.

Chu Huyên phát hiện

hắn

hô hấp

càng ngày càng nặng

nề,

trên cổ tay đều là máu tươi,

liền kéo tay hắn ra, đem ngón tay của mình thay thế đưa vào trong miệng hắn, ngồi ở bên cạnh

khẩn trương thấp giọng kêu lên:

“Lâm Xuyên, Lâm Xuyên, ngươi…… đã ăn nhầm thuốc gì rồi phải không?”

Tuyên đế lỗ tai lùng bùng, tâm tư hỗn độn,

phía dưới đã bị chà xát đến muốn rách da nhưng lại không phóng xuất ra được, cơ thể hư không khát cầu càng

lúc càng khó nhịn. Hắn mở ra hàm răng, ló ra đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay của Chu Huyên, tay trái bị cắn máu tươi đầm đìa nắm lấy tay phải của y kéo xuống phía dưới, trong miệng hàm hồ kêu lên:

“Hoàng huynh, cầu ngươi……”

Chu Huyên bị

thanh âm quyến rũ mê hồn làm cho cả kinh không dám nhúc nhích,

tay kia không có sức phản kháng bị Tuyên đế kéo

xuống, cách

một

tầng

quần áo

mà đυ.ng đến

hai mông

của Tuyên đế.

Mặc dù cách lớp quần áo

nhưng cũng đủ làm cho tim

y

nhảy

loạn một trận,

một mặt thấp giọng kêu Tuyên đế,

mặt khác không tự chủ được mà xoa nắn

thân thể trơn mịn kia.

Tuyên đế hé

mở ánh mắt,

thần sắc tán loạn,

tiếng thở dốc ồ ồ vang lên không ngừng,

khóe miệng thỉnh thoảng chảy xuống

hỗn hợp tơ máu cùng nước bọt, tình trạng

mười

phần

bất kham. Chu Huyên cảm thấy

bộ dáng này của

hắn

quyến rũ vô cùng, nhịn không được cúi người

xuống, rút ra ngón tay bị liếʍ đến ướŧ áŧ, đem môi

hôn lên.

Trong khoang miệng hắn lộ ra mùi máu tanh nồng, Chu Huyên cũng không để ý,

đem cỗ chất lỏng

tanh ngọt kia mυ'ŧ lấy nuốt vào bụng. Tuyên đế cũng cực kỳ phối hợp, há miệng giao triền cùng y,

thân thể chủ động nghênh đón, khóa ngồi ở trong lòng

Chu Huyên,

tận lực cọ xát vào quần áo trên người đối phương.

Chu Huyên một tay dùng lực

giữ lấy cái gáy

của Tuyên đế, đem nụ hôn làm thêm sâu sắc, một tay còn lại

lần mò xuống phía dưới của hắn. Bên trong nội khố đã ướt từ lâu, chỗ giữa hai đùi đều không cần phải nói đến, đều là ô dịch của Thành đế để lại.

Tâm của Chu Huyên trầm xuống,

lại thấy cơ thể Tuyên đế xoay chuyển trong lòng mình, hai mông chà xát lấy lòng bàn tay y, không thèm để ý thể diện, so với đêm hôm trước hoàn toàn như hai người khác nhau. Chu Huyên cũng đoán được nguyên nhân trong đó, lại không muốn miệt mài theo đuổi ý nghĩ này, đem người

đè lên vách thùng xe, vén toàn bộ quần áo đến bên hông, lột bỏ quần của hắn, lộ ra đôi chân thon dài mềm yếu vô lực.

Bên ngoài sắc trời dần tối, chỉ còn chút ánh tịch dương

phản chiếu vào trong xe. Tuyên đế quần áo tán loạn,

nhu nhược yếu đuối mà bày ra trước mắt y, cơ hồ có thể nắm bắt dễ dàng như trở bàn tay. Thân thể y

cũng khó kìm

nổi

mà muốn

xâm lược người

trước mặt, nhưng lý trí khiến y phải nhẫn nại. Chu Huyên buộc Tuyên đế

tỉnh lại

thần trí, thủ thỉ bên tai hắn: “Lâm Xuyên, ta là Chu Huyên, ngươi

nhìn

xem, ta là Chu Huyên……”

Tuyên đế ánh mắt dần dần

sáng rõ, đôi môi run rẩy vài lần, rốt cuộc lên tiếng: “A Huyên, trẫm nhớ rõ

trong quân doanh có nàng doanh kĩ gọi là

Tống Sơ Yên ……”

Chu Huyên bật cười một tiếng:

“Ta không biết ai gọi là Tống Sơ Yên

cả…… Lâm Xuyên, ngươi biết

ta là ai sao?”

Tuyên đế nhắm mắt gật gật đầu,

ngay cả nói cũng lười nói.

Chu Huyên hôn

hắn,

ôm lấy hắn, đem ngón tay thâm nhập vào trong cơ thể

của hắn,

cảm thụ được

thân thể hắn rung động cùng tiếp nhận, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng kêu lên:

“Lâm Xuyên, nhìn ta, hiện tại người ôm người là ta Chu Huyên.”

Tuyên đế khẽ hừ một tiếng,

mở mắt ra, tự nhiên đem môi mình dâng lên. Chu Huyên vừa

hôn hắn,

vừa nâng chân của hắn

gác lên đầu vai mình, cởi bỏ quần áo, đem thân thể từ từ đẩy vào

bên trong. Chu Huyên là người tập võ, so với Thành đế

liền lớn hơn một vòng, mặc dù Tuyên đế dược tính chưa lui, thân thể lại bị Thành đế trước đó khai phá một trận, nhưng lúc Chu Huyên

tiến vào vẫn có chút khó khăn.

Tiếng gió gào thét

cùng tiếng vó ngựa

vang dội bên ngoài cũng không che lấp được thanh âm mềm mại của Tuyên đế. Thanh âm nghe vào tai

Chu Huyên,

kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự cuồng dại trong y còn mạnh mẽ hơn cả thuốc dùng trên người Tuyên đế, thẳng đến mức y không còn phân biệt được nặng nhẹ đúng sai, ra sức mà rong ruổi trên người Tuyên đế.

Tại một khắc

Chu Huyên đi vào cơ thể hắn, du͙© vọиɠ mà hắn

hao hết khí lực cũng giải quyết

không được, cuối cùng cũng phun trào thoát ra. Vừa mới tận hứng, dược lực lại một lần nữa thúc tới, Tuyên đế không chịu nổi,

hai tay bám vào trên lưng

Chu Huyên, chân mở ra càng thêm rộng,

thấp giọng khóc nức nở, trong miệng chỉ kêu “Hoàng huynh”.

Chu Huyên cúi đầu mắng một tiếng,

động tác càng kịch liệt, đem hắn ôm vào trong ngực,

ghé vào tai hắn lập đi lập lại:

“Lâm Xuyên, ta là A

Huyên, ngươi

gọi tên ta đi.”

Tuyên đế nhắm lại hai mắt dựa vào trên người

Chu Huyên, cũng chưa từng mở miệng kêu tên của y một lần

nào.

Thẳng đến khi dư độc tan hết,

Tuyên đế đã mỏi mệt

đến

ngồi không được.

Chu Huyên vẫn không chịu buông ra hắn,

giữ

tư thế

giao hợp đem hắn ôm vào trong ngực,

chậm rãi

âu yếm,

nhất định

làm cho hắn gọi ra

tên của

mình.

Tuyên đế

rốt cục nâng mặt lên, nhìn y nói:

“Không ngờ ngươi và ta lại đi đến bước này, A Huyên, ta trước mặt ngươi

đã thân bại danh

liệt, nếu ngươi phụ ta, ta chết cũng

không tha cho ngươi.”

Chu Huyên

ôm lấy mặt hắn thấp giọng trả lời: “Lâm Xuyên, ngươi chỉ cần tin tưởng ta, ta cùng với ngươi đời này

vĩnh không phân phụ.”

Qua một lúc

Tuyên đế mới gật đầu đáp:

“Việc này về sau không cần nhắc lại, chúng ta vẫn là nên vào

trong quân……

A Huyên,

giúp ta tìm chỗ thay quần áo trước đã.”

Chu Huyên mỉm cười,

đem hắn dịu dàng ôm chặt, tại bên tai hắn giảo hoạt nói:

“Lâm Xuyên

ngươi biết không, Tuyên Phủ kỳ thật không

xảy ra

chuyện gì lớn,

ngày ấy ta vì ngươi…… muốn đem ngươi rời khỏi kinh, tránh cho bị hôn quân khi nhục. Chúng ta không cần phải đi quá nhanh, thích khách ta đã bố trí tốt, chỉ đợi Thành đế băng hà,

ta liền đưa ngươi trở về nắm giữ

đại cục.”

Tuyên đế miễn cưỡng cười, gật gật đầu.

Chu Huyên

vốn chỉ cần hắn nói một câu liền cảm

thấy hạnh phúc,

buông ra ôm ấp, giúp hắn mặc lại quần áo, chỉnh sửa tóc tai, nhìn ngắm một lúc lâu, thấy không lộ ra sơ hở gì, mới ngồi lại bàn bạc chuyện tương lai.

Xe ngựa

vốn là của Tuyên đế, rộng rãi xa hoa, không thích hợp đi đường núi, đại doanh lại ở ngoài thành ba mươi dặm,

chờ bọn hắn xuống xe, đã là lúc

nửa đêm. Đi vào trong doanh, Chu Huyên liền

muốn mang Tuyên đế đến chỗ

nghỉ ngơi. Thủ hạ

của hắn là Từ Văn Chiêu vội vã chặn lại hai người: “Đại tướng quân, Ân Chính lại cấp báo,

tình thế khẩn cấp,

thành sắp không giữ được nữa!”

Chu Huyên lắp bắp kinh hãi

hỏi ngược lại:

“Sao lại như vậy?”

Từ Văn Chiêu biết thân phận

của

Tuyên đế,

cũng không che dấu, liền đem quân tình rõ ràng nói ra. Tuyên đế nghe xong vài câu,

cũng thấy tình thế không ổn,

không phải vì lo lắng quân tình, mà là nghĩ đến một chuyện. Sự tình vốn giả lại biến thành thật, xem ra ngẩng đầu ba thước có thần linh, cái vị thần tiên đem hắn trùng sinh kia, không chừng là giở trò quỷ!

Hay là nói, kỳ thật

kiếp số của Thành đế chưa tới,

hai năm này nhất định phải tại vị, cho nên vị thần tiên kia mới quấy rối, đem hắn dẫn đến biên quan, không cho hành thích vua tự lập

?

Bất luận như thế nào,

người của Chu Huyên đã bố trí

tốt, việc này thành

hay không thành, phải chờ

đến đêm Thượng Nguyên, kinh thành truyền ra tin tức mới biết.