Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 4: Hôn quân!

Hành thích vua! Hắn hiện tại liền muốn thí cái mạng này! Dù sao tên hôn quân này cũng không con cái, trước đem người gϊếŧ, sau truyền tin cho Chu Huyên vào cung hộ giá, tự mình đăng cơ, ai có thể ngăn cản?

Tuyên đế hít sâu một hơi,

muốn bóp cổ Thành đế, nhưng ngặt nỗi vì tác dụng của dược lực, tay không tránh khỏi được sự giam cầm của y. Hắn càng nghĩ càng phẫn hận.

Tuyên đế vừa mới phát tiết một lần, toàn thân như nhũn ra, đừng nói hành thích vua, ngay cả ngồi

cũng không có sức. Hắn trong lòng vẫn không nhụt chí, cố gắng tích góp

thể lực từng tí một, bộ dáng này lọt vào mắt Thành đế, lạ giống như hăng hái cầu hoan.

Dáng người hắn vốn mảnh khảnh nhỏ nhắn, thường ngày lại được chăm chút bảo dưỡng, da thịt tựa ngọc dáng hình tựa lan, nay lại đang trong khoảnh khắc yếu đuối, tựa như thiên nga gãy cánh, càng khiến người ta có suy nghĩ muốn khi dễ. Thành đế vừa nhìn, hạ thân lại cứng rắn thêm. Không kiềm chế được kéo đầu hắn xuống, đem phần nam tính của chính mình nhồi vào trong miệng hắn.

Tuyên đế từng là một thiên tử

phong lưu

cả nửa đời

trước, chuyện mây mưa

cũng kinh qua bao lần, nhưng đối phương đều là

nhuyễn ngọc

ôn hương, nay rơi vài tình huống nhục nhã như vậy, cả ý nghĩ tự sát đều có.

Thành đế thở dài một tiếng,

cũng không

chờ hắn thích ứng, liền ấn đầu hắn,

đâm vào thật sâu. Tuyên đế

không thể thốt ra lời, bị vật kia chèn đến buồn nôn, cứng ngắc nằm

đó, đôi mắt đỏ bừng,

chỉ hận

vật kia đi vào quá sâu khiến hắn không tài nào khép miệng cắn xuống được.

Thành đế vươn tay cực kì ôn nhu vuốt ve

cái lưng bóng loáng của hắn, động tác không chút dè dặt, càng vuốt ve càng gấp gáp, hoàn toàn chìm đắm vào trong khoan miệng ấm áp ôn nhuận kia, kɧoáı ©ảʍ từ sâu bên trong không kìm nén được, rốt cuộc lao ra ngoài. Một khắc phóng ra, y cũng rút cự vật khỏi miệng Tuyên đế.

Thành đế trong lòng thỏa mãn,

nhịn không được cúi đầu

xuống, đem đôi môi nhiễm đầy chất dịch trắng ngậm vào miệng, hôn ngấu nghiến.

Y lấy ra bình ngọc ở đầu giường, chấm chút thuốc thoa vào trong miệng hắn, nói: “Hoàng đệ chưa hành phòng bao giờ, trẫm sợ ngươi thừa nhận mây mưa nên ăn không tiêu, dùng cái này sẽ thấy tốt hơn.”

Tuyên đế cắn chặt răng,

một câu van xin cũng không nói. Nếu giãy dụa đã vô dụng, lại đợi không được người khác đến cứu, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn

nhục,

bảo toàn bản thân, thù này mai sau tất báo. Chỉ là nếu bắt hắn ăn cái thứ thuốc này, trước mặt hôn quân trở thành trò hề, nhất quyết không thể.

Thành đế cúi đầu cười hai tiếng,

đem thuốc bột

ngậm vào miệng mình, dùng tay bóp chặt hai má, ép hắn mở miệng ra, rồi theo hôn môi mà đưa thuốc vào bên trong. Thẳng đến khi thuốc hòa cùng nước bọt, chảy xuống cổ họng Tuyên đế, Thành đế mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sâu thẳm mà nhìn cảnh đẹp dưới thân: “A Chí thật

đơn thuần,

là bảo bối để yêu thương.”

Hai cái chữ ‘đơn thuần’ này, so với đời trước của Tuyên đế tuyệt không quan hệ, trong lòng lửa giận bốc lên, ánh mắt như sắp cùng ánh nến tranh đua. Bất quá, hắn cũng cảm nhận được trong người mình có một ngọn lửa như thiêu như đốt phảng phất, hướng thẳng đến chỗ giao nhau của đốc mạch và xung mạch.

Thành đế quệt chút thuốc mỡ nơi đầu ngón tay, tiến đến chỗ mềm mại vô cùng kia, bắt đầu ôn nhu khai mở. Tuyên đế bị lửa dục thiêu đốt càng ngày càng mãnh liệt, vui thích thống khổ

lẫn lộn làm toàn thân hắn run rẩy, từ nơi sâu nhất trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ như có như không.

Thành đế

đem cự vật chậm rãi nhét vào miệng nhỏ phía dưới của Tuyên đế, trêu đùa vài câu: “Phụ hoàng từng trước mặt mọi người, khen A Chí là khối ngọc của hoàng thất, khi đó trẫm nghĩ, A Chí ‘mỹ lệ tựa hoa, sáng ngời như ngọc’*. Nay tự mình chiêm ngắm, so với suy nghĩ ngày trước càng thấy tốt đẹp hơn vạn lần.”

[*Chú thích:

Bản gốc ở khúc này là hai câu thơ:

Yêu cơ kiểm tự hoa hàm lệ

Ngọc thụ lưu quang chiếu hậu đình

Trích trong bài

Ngọc thụ hậu đình hoa

của Trần Thúc Bảo. Ở đây ta đã dịch lại thoáng ý hai câu thơ trên.]

Dưới tác dụng của thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tuyên đế bị Thành đế

đặt dưới thân tùy ý đùa giỡn,

đem thân thể hư nhuyễn vô lực

của hắn làm thành đủ

loại tư thế, lưu lại trên cơ thể hắn vô số dấu vết của ái ân.

Khi còn là hoàng tử, Thành đế đã thấy vị đệ đệ này phong thái vượt trội, luôn chói ngời giữa đám huynh đệ. Về sau phụ hoàng lại bệnh nặng, các hoàng tử bên trong thì hối lộ hoạn quan, bên ngoài thì kết bè kết phái, hãm hại lẫn nhau, chỉ có A Chí của y là an nhàn trong phủ, không tranh không đoạt,

tâm tính so ra lại càng hợp ý y.

Cho nên trong các huynh đệ, y đặc biệt đối với hắn phá lệ chiếu cố. Sau khi đăng cơ, đám huynh đệ có tâm đoạt vị kia đều bị y diệt trừ, vợ con bị biếm làm thứ dân, lưu đầy quan ải. Duy nhất người đệ đệ này thì phong làm Lâm Xuyên Vương, kiêm Lễ bộ Thượng Thư,

đối

với

hắn cũng không nghi kị.

Thành đế dùng lực nắm

lấy eo của Tuyên đế, tỉ mỉ nhấm nháp thân thể kia, nhìn hắn ý loạn thần mê, nghe hắn vô lực

rêи ɾỉ dưới thân mình

liền nghĩ “Trẫm đối với

hắn

tốt như vậy, nay hắn hồi báo

lại trẫm cũng là điều tự nhiên. Tiếc là Lâm Xuyên Vương phủ

lại nằm ngoài cung, nếu không đem người lưu lại trong cung thì càng tiện hơn nữa.”

Một đêm điên đảo

này,

tựa như giấc mộng.

Sau khi Tuyên đế tỉnh lại, chỉ cười cười tự giễu. Nam nhân thì có cái gì tốt, mỹ nữ mới thật đáng yêu,

Thành đế cho dù ngu ngốc không có phẩm chất, cũng khẳng định là ham mê nữ sắc, tối qua trúng độc nên chắc là gặp ác mộng đi.

Chờ cho thanh tỉnh một lúc sau, hắn liền nhận ra điểm

không đúng. Eo lưng đều đau, trên người nhiều chỗ cũng cảm thấy đau đớn, ngay cả chỗ khó nói phía dưới cũng trướng rát phát đau? Cả bên trong đùi giống như bị giấy nhám chà qua, vừa nóng vừa khó chịu.

Hắn

hoản loạn đưa tay sờ soạng dưới thân, mặc dù khô ráo sạch sẽ, nhưng thật sự sưng lên, đυ.ng vào liền đau đớn không chịu nổi,

ký ức hỗn độn

đêm qua

một lần nữa cuồn cuộn

tràn về, đè ép từ l*иg ngực đến cổ họng, khiến hắn lập tức muốn nôn.

Thì ra không phải nằm mơ,

hắn thật sự

bị Thành đế cưỡиɠ ɠiαи.

Nhấc người liền muốn đứng lên hồi phủ,

cánh tay chống đỡ không nổi thân thể, lại ngã trở về. Một thái giám thay hắn vén màn giường, nịnh nọt nói:

“Lâm Xuyên vương, Thánh Thượng có chỉ, Vương gia đêm qua bị nhiễm phong hàn, cho phép ở lại trong cung tĩnh dưỡng một thời gian, không cần vội vã vào triều.”

Tĩnh dưỡng cái gì! Còn ở lại trong cung thêm vài ngày, hắn liền phải đổi thành quần áo của nữ nhân, trở thành phi tử của Thành đế!

Tuyên đế cắn răng đứng dậy,

hỏi tiểu thái giám

kia:

“Quần áo của bổn vương đâu? tìm một bộ nội y sạch sẽ cho bổn vương, sau đó nâng

một cỗ kiệu tới, bổn vương không dám

ở lại trong cung cấm, phải về phủ dưỡng bệnh!”

Tên tiểu thái giám sợ hãi rụt rè lui ra phía sau hai bước, quỳ trên mặt đất dập đầu: “Vương gia thứ tội, đây là ý chỉ của Thánh Thượng, thỉnh Vương gia lưu lại trong cung chờ bệ hạ

trở về,

còn có, Vương gia…

cơ thể của ngài không thích hợp, không nên cử động nhiều, vẫn nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt.”

Nói như vậy, tên hôn quân kia muốn giam hắn trong cung.….

Nằm mơ!

Tuyên đế

nhanh chóng rời khỏi giường, không nói hai lời bắt đầu cởϊ áσ, đang chuẩn bị đổi giày thì ngoài cửa truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân.

Tuyên đế sắc mặt trắng bệch, động tác ngưng trệ. Thanh âm Thành đế lập tức vang lên:

“A Chí, ngươi đang làm cái gì

? Chẳng lẽ trẫm

đối đãi ngươi có chỗ nào không tốt, ngươi lại vội vã như vậy muốn rời khỏi trẫm

?”

Tuyên đế sát ý

mãnh liệt, nhưng không dám biểu lộ mảy may,

nương theo tóc dài che lấp thần sắc,

khàn khàn khẩn cầu: “Thần tuy là hoàng

đệ

của bệ hạ, nhưng sớm đã trưởng thành khai phủ, không thể lại

ở trong cung.

Thỉnh bệ hạ

cho phép thần rời cung, không thì sẽ có những lời đồn đãi không hay, tổn hại danh dự của bệ hạ cùng hậu cung phi tử.”

Thành đế sắc mặt thoáng hòa hoãn xuống, đi tới

phía trước, tự tay nâng hắn đứng lên, ôn nhu

trấn an

nói:

“Trẫm cùng A Chí huynh đệ nhất thể,

thân mình

ngươi không tốt,



lại

trong cung

tĩnh dưỡng có cái gì không được? Trẫm tự mình chăm sóc

hoàng đệ chính là đạo nghĩa, người ngoài không thể nói gì. Hoàng đệ tâm tư quá nặng, việc này trẫm tự

có lo liệu, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Phía dưới lớp quần áo của Tuyên đế

còn lưu lại một đống dấu vết, nghe Thành đế nói ra lời đường hoàng

như vậy, chỉ cười lạnh ngồi trở lại trên giường:

“Thần sao dám trái lệnh bệ hạ, chỉ là xin hỏi Thánh Thượng,

bệnh này của thần đến khi nào thì khỏi? thần ở lại đây dưỡng bệnh, muốn thay đổi quần áo

một chút. ”

Thành đế đuổi mọi người

ra ngoài, ngồi vào

bên cạnh hắn, cách

lớp

quần áo

nhìn da thịt hắn nửa ẩn nửa lộ, nhịn không được

vươn tay chạm vào vết hồng ngân ái muội. Tuyên đế đột nhiên

lui về phía sau, đυ.ng phải vết thương ở dưới, thét lớn một tiếng.

Thành đế nắm lấy cổ tay hắn, vòng tay từ sau lưng ôm chặt hắn vào lòng: “A Chí không cần

hoảng sợ

như

thế, trẫm là chủ của thiên hạ, muốn đem ngươi quang minh chính đại nhét vào trong cung,

có ai có thể ngăn cản được

trẫm

?”