Từ sau vụ ngài đệ tam mất và việc kagekaze của làng Cát cũng bị ám sát khiến cho hai làng có hơi khó khăn về việc điều hành.
Tiên Nhân háo sắc mớ đầu được tiến cử làm hokage tiếp theo nhưng mà ông ấy thẳng thừng từ chối và thay vào đó đề xuất một người phù hợp hơn cả ông ấy.
Cũng đã mấy ngày trôi qua,
mọi người cũng trở về trạng thái bình thường.
Riêng Sarami là lúc nào cũng cắm đầu vào việc luyện tập,
nhiều lúc gần như kiệt sức.
Các bạn bè khá lộ lắng cho cô.
- Cậu ấy vẫn cứ như thế suốt - Ino thở dài.
- Cậu ấy đã chịu một cú sốc khá lớn mà - Sakura buồn thay.
Hai cô bạn này rất loãng cho sức khỏe của cô,
sợ rằng cô làm quá sức bản thân.
Nhìn từ xa thì thấy thế nhưng thực ra cô cố gắng như thế là vì....
- Tên Obito và Orochimaru chết tiệt,
bà đây chắc chắn sẽ mạnh hơn và cho các ngươi văng não hết,
chờ mà xem.
Dám xem ta là con nít chắc gừ gừ - cô đang trong tình trạng dư năng lượng quá đà.
Cũng đã ba tiếng trôi qua rồi. Cô dừng lại việc tập luyện và nghỉ ngơi tại một góc cây.
- Sarami,
tớ có đem đồ ăn nè - Sakura và Ino bước ra cầm giỏ đồ ăn.
Đúng là mỗi lần cô tập xong đều thấy hai người họ xuất hiện mang đồ ăn thức uống cho cô mỗi ngày dù cô không yêu cầu hay nhờ vả cả.
- Cám ơn - Cô với tay lấy một cái bánh ăn.
- Sarami này,
tại Sao cậu lại cố gắng như thế chứ?
- sakura.
- Phải đấy,
dù gì cậu cũng là con gái mà,
nếu luyện tập như thế sẽ gây nên mất sức đó - Ino.
Sarami nhìn họ mà miệng thì vẫn đang nhai bánh,
đúng là cô quá sức thật nhưng không phải do cô muốn và cô biết họ đang quan tâm cho cô mà thôi.
- Đúng là vậy.... Nhưng tớ không muốn... - Sarami dừng ăn lại.
- Không muốn....???
- Hai người họ thắc mắc.
- phải,
tớ không muốn lúc nào cũng phải núp bóng sau lưng người khác. Tớ muốn mình cần mạnh hơn nữa... Sakura chắc cậu không biết, lúc đầu khi trở thành đồng đội của cậu,
tớ đã rất chán ghét một con bánh bèo như cậu đấy.. - Sarami cười nửa miệng.
- Bánh bèo... - Sakura nghe thế nổi lên gân cốt nhưng vẫn ráng cười.
- Lúc đó tớ cảm thấy cậu quá vô dụng,
nhưng khi ở kì thi vòng hai cậu đã khiến tớ thay đổi cách nhìn về cậu,
cậu đã rất mạnh mẽ và dũng cảm làm tớ rất thán phục tinh thần....- Sarami.
Sakura nghe được câu sau của cô thì lặng đi và có khá mắc cỡ cứ như mình vừa được khen vậy.
- Lúc đầu tớ không quan tâm sự sống chết của cậu và Sasuke nhưng khi tiếp xúc nhiều thì tớ phát hiện các cậu không những là đồng đội mà còn là những người bạn thân thiết nhất vì vậy tớ phải luyện tập trở nên mạnh hơn nữa để có thể bảo vệ các cậu mọi lúc - Sarami vừa nói mà còn vừa hiện ra khuôn mặt khá hạnh phúc.
-....Oa tớ cũng quý cậu lắm Sarami - Sakura rơm rớm nước mắt ôm cô thật chặt.
Ino cũng vui lây,
sarami ngoài việc bảo vệ đồng đội mà còn muốn xử lí vài tên đáng ghét nữa.
Trời
như gần xuống. Sarami từ từ bước đi về. Thì rồi bất chợt nhìn thấy jiraiya và Naruto đeo một chiếc balo chuẩn bị đi ra khỏi làng.
- Naruto,
cậu đi đâu vậy?
- Sarami lại hỏi.
- Ah Sarami,
tớ và tiên nhân háo sắc chuẩn bị đi tìm người tên Tsunade- Thấy Sarami thì cậu ta vui mặt ra.
-..... Thế hả vậy hai người đi sớm về sớm - sarami vẫy Tay chào tạm biệt họ.
Nếu nhớ không lầm thì việc hai người họ đi tìm Tsunade ra thì còn một việc nữa chính là Sasuke đã bị Itachi tấn công và nằm hôn mê trong bệnh viện.
Cô cũng bình thản đi vào thăm cậu ta. Cô mua hai bó hoa từ tiệm của
Ino xong đi thẳng tới bệnh viện.
Cô bước vào phòng của Sasuke.
cậu ta đã trúng chiêu ảo thuật của Itachi nên lòng hận thù của cậu ta đang gần như chiếm thể xác.
cô thở dài và đặt hoa vào bình sau đó ra ngoài.
Còn một bó hoa nữa là cô tới thăm Lee,
sau trận chiến với Gaara là cậu ta vẫn còn ở bệnh viện.
Mặc dù không thân thiết nhưng chí ít cô không phải kẻ máu lạnh với những người bạn của Naruto.
Cô gõ cửa phòng nhưng vẫn không có tiếng trả lời nên cô nghĩ cậu ta đã ra ngoài đâu đó rồi..
Đúng như cô nghĩ,
dù y tá khuyên ngăn nhưng cậu ta vẫn cứ cố gắng hít đất liên tục với cái chân phế như thế. Tinh thần
vực dậy rất cao,
cô rất thán phục.
- Lee à e không nên vận động mạnh như thế - y tá lên tiếng.
- Không,
em không thể suốt ngày nằm trên giường được,
em còn nhiều điều chưa làm - Lee vẫn một mực cố gắng.
y tá cũng bó Tay.
Cô nắm lấy vai y tá và chỉ trỏ bảo cứ để cô lộ hết.
Cô lại gần Lee.
- Nè.... - sarami
- Em đã nói em nhất định phải khoẻ nhanh chóng - Lee không
thèm nghe mà cứ hít đất.
- Ờ vậy à.... - sarami bình thản ngồi bẹp lên lưng Lee một cách hồn nhiên.
Lee xanh mặt giống như sắp chết vậy.
Cậu ta quay lại nhìn đó là ai và thấy Sarami ngồi trên lưng mình.
- Là cô.. - Lee ngạc nhiên.
- Phải là tôi - Sarami cười
- sao cô lại ngồi trên lưng tôi hả - Lee
- Sao?
Chưa gì bỏ cuộc rồi hả?
- Sarami càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lee nghe thế bắt đầu chấp nhận thách thức của cô,
cậu ta vẫn cố chống đẩy cho tới khi kiệt sức và ngất đi.
Khi cậu ta tỉnh lại thì thấy bó hoa cắm trên bình rất đẹp.
Không nghĩ đó là giấc mơ và cậu ngồi dậy.
Trên bàn còn có một tờ giấy.
" Đừng bao giờ bỏ cuộc"
-...... Được rồi mình sẽ cố gắng bình phục càng nhanh càng tốt - Lee bắt đầu lấy lại tinh thần lần nữa.