Linh Phi Kinh

Quyển 2 - Chương 9-1: Thần Thương Tâm Kiếm (1)

Cú giật này của Dương Cảnh dùng lực rất mạnh, người vừa xuất hiện đứng còn chưa vững, trái lại còn bị Giang Tiểu Lưu kéo rịt về phía trước. Dương Cảnh bật lên tiếng hô “Được”, chưởng trái phất ra, “Thao Thiên Khí” mang theo khí thế lấp biển dời non ùn ùn đổ về phía hai người kia. Người vừa xuất hiện một tay nắm lấy Giang Tiểu Lưu, một tay vỗ về phía trước. Hai bên hai chưởng tiếp xúc nhau, người mới đến lăn tròn về phía sau như bánh xe, chỉ nghe mấy tiếng rổn rảng vang lên, sợi xích sắt lại bị kéo căng trở ra.

Dương Cảnh chỉ cảm thấy đối thủ có nội lực hùng hậu khiến cho bàn tay của y tê buốt. Y không kềm được quát lớn một tiếng, tay phải dùng lực kéo ghì hai người trên không trung quay trở lại. Trong tích tắc, khoảng cách giữa y và người mới đến sát gần với nhau, đến khi Dương Cảnh nhìn rõ mặt mũi đối phương rồi, y bất giác hoảng hồn buộc miệng kêu to:

– Là ngươi…

Người vừa đến chính là Nhạc Chi Dương, gã không đợi cho Dương Cảnh nói xong, hai chân liền đá ra nhanh như sấm chớp. Dương Cảnh ngăn trái đỡ phải, tay chân rối loạn, chỉ nghe vang lên mấy tiếng bồm bộp, Dương Cảnh liên tục đỡ được ba cước thì cũng phải lùi liên tiếp về sau ba bước, một thứ cảm giác bại xụi truyền từ cánh tay thẳng lên l*иg ngực khiến cho nửa phần cơ thể y cũng gần như mất đi cảm giác.

Dương Cảnh không thể chống đỡ thêm nữa, đành vứt bỏ sợi xích sắt, tung người nhảy tránh. Nhạc Chi Dương mượn thế xoay một vòng, bắt lấy Giang Tiểu Lưu, ung dung đáp xuống mặt đất.

Mọi người chứng kiến thảy đều kinh ngạc, Nhạc Chi Dương vừa rồi công thủ một hơi đã đẩy lùi được Dương Cảnh, thân pháp uyển chuyển như rồng, phóng mắt khắp Đông Đảo cũng hiếm mà gặp người như vậy.

Nhạc Chi Dương cúi đầu quan sát, Giang Tiểu Lưu mũi miệng ứa máu, đã hôn mê từ bao giờ, lòng gã bất giác giận sôi sục, lạnh lùng trừng mắt nhìn sang Dương Cảnh. Dương Phong Lai mắt thấy đệ tử mình bị trọng thương, cảm thấy nóng mặt nóng mũi, hầm hầm quát về phía Minh Đấu:

– Minh Đấu, đồ đệ ông giỏi nhỉ.

– Không dám! – Minh Đấu điềm nhiên đáp: – Dương tôn chủ, ông cũng dạy được một tên đồ đệ có tài mà.

– Có tài khỉ mốc! – Dương Phong Lai nhổ toẹt một ngụm: – Thua sứt quần như vậy còn nói!

Minh Đấu cười bảo:

– Dương tôn chủ hiểu lầm rồi, ta đâu có nói Giang Tiểu Lưu, ta nói ở đây là Nhạc Chi Dương.

Dương Phong Lai ngẩn người, quát:

– Ông nói cái gì?

Minh Đấu nói:

– “Vô Định Cước” của hắn không phải là do ông dạy hay sao?

Dương Phong Lai trợn mắt la ầm lên:

– Ta mà dạy hắn thì ta làm con rùa.

Minh Đấu chớp mắt gật gù:

– Ta hiểu rồi, nhất định là Giang Tiểu Lưu tự ý mang võ công lén truyền cho Nhạc Chi Dương!

Thân pháp Nhạc Chi Dương hoạt bát tự nhiên, có vẻ tương tự với võ công dòng Long Độn, Dương Phong Lai nghe thấy lời này, lòng thầm sinh nghi hoặc, lại quan sát Nhạc Chi Dương một chút, cao giọng hỏi:

– Thằng nhóc họ Nhạc kia, võ công của ngươi do ai dạy?

Nhạc Chi Dương mỉm cười:

– Ta nói do thần tiên dạy, ông có tin không?

Dương Phong Lai nhổ phì một tiếng, mắng:

– Tin cái rắm!

Nhạc Chi Dương mỉm cười nói tiếp:

– Giang Tiểu Lưu là đệ tử của ông đúng không?

Dương Phong La đáp:

– Vậy thì sao?

Nhạc Chi Dương bật kêu “Được”, đoạn gã lắc người một cái, lượn đến trước mặt Dương Phong Lai, hai tay đưa về phía trước, đẩy Giang Tiểu Lưu vào lòng của ông. Dương Phong Lai không kịp nghĩ ngợi nhiều, thuận tay đón lấy đệ tử của mình. Nhạc Chi Dương lại lắc người, mỉm cười trở về chỗ cũ.

Ở Đông Đảo này, thân pháp của Dương Phong Lai thuộc vào hàng nhất nhì, Nhạc Chi Dương đẩy người khác vào lòng ông như vậy mà bản thân ông lại chẳng thể tránh né, dẫu cho sự việc diễn ra đột ngột nhưng cũng là một sự mất mặt không hề nhỏ. Nếu như không phải là cơ thể con người mà là đao kiếm, khi ấy chẳng phải đã bị đâm xuyên vào bụng rồi hay sao? Sắc mặt Dương Phong Lai hết xanh lại đỏ, trừng trừng nhìn Nhạc Chi Dương không thốt nên lời. Vân Hư cũng từ từ đứng dậy, tay vân vê chòm râu, chân mày nhíu lại. Dương Cảnh trông thấy Nhạc Chi Dương xuất hiện nổi bật như vậy, trong lòng hết sức ấm ức bèn quát lên:

– Nhạc tiểu cẩu, ngươi bớt đắc ý đi, ông đây…

Lời còn chưa nói xong, Nhạc Chi Dương đã sấn tới bên cạnh, đồng thời giáng cho y một cú bạt tai nảy lửa.

Dương Cảnh ứng phó không kịp, trước mắt sao bay loạn xạ, lại lo ngại rằng còn có hậu chiêu tiếp theo, y vội nhảy ra xa mấy thước, chỉ cảm thấy má trái nóng rần rật, miệng phun “ọe” ra một chiếc răng.

Nhạc Chi Dương vỗ tay cười:

– Con của ta, cái tát này của cha có cảm giác thế nào?

– Rắm thối! – Dương Cảnh giẫm chân đành đạch: – Ta mới là ông nội nhà ngươi, là tổ tông nhà ngươi.

– Nói tầm bậy rồi. – Nhạc Chi Dương lắc đầu: – Ông nội là ông nội, tổ tông là tổ tông, ngươi vừa làm ông nội vừa làm tổ tông khác nào tự mình làm con của chính mình?

Dương Cảnh giận muốn ngất xỉu, lại nhún người tung ra một cước về phía trước. Chiêu thức này lấy ra từ “Vô Định Cước”, nhưng dưới con mắt của Nhạc Chi Dương thì y ra chân hết sức qua loa, sơ hở đầy rẫy. Gã nhảy về phía sau, hai chân lúc bên trái lúc bên phải làm trục cho nhau rồi xoay mòng mòng như chong chóng, bỏ qua thế chân đang đá đến của Dương Cảnh, khuỷu tay trái huých xuống huyệt “Ủy Trung” nơi hõm gối của y. Minh Đấu “ối chà” một tiếng, buộc miệng hô:

– Đây là “Loạn Vân Bộ!”

Dương Cảnh nghe tiếng rụt chân về, chưởng trái vẫy về trước, kình lực khí thế tựa như xoáy nước, xoay vòng đan kết, liên miên tung ra.

Nhạc Chi Dương dịch bước xoay người, ung dung lùi về sau. Một chiêu này của Dương Cảnh vốn là cạm bẫy, chỉ cần tiếp chiến chắc chắn sẽ bị “Qua Toàn Kình” kéo giữ, lúc đó “Thao Thiên Khí” từ bên chưởng phải của y sẽ ầm ầm phất ra, tự nhiên có thể phá vỡ mọi lớp phòng ngự, mang về chiến thắng cho y. Nào ngờ Nhạc Chi Dương chỉ tránh mà không đỡ, mọi chiêu tiếp theo đều trở nên vô dụng, chẳng còn cách nào khác, y đành sấn lên một bước, chưởng trái vỗ ra đằng trước.

Nhạc Chi Dương bật cười khì khì, tung chưởng trái ra đỡ. Chưởng lực hai người giao nhau, chưởng của Dương Cảnh từ phát trở thành thu, “Thao Thiên Khí” bỗng hóa thành “Qua Toàn Kình”, lòng bàn tay sản sinh ra một lực hút khủng khϊếp.

Nhạc Chi Dương thầm biết nếu để y hút giữ, “Thao Thiên Khí” mà ập đến, khí thế thật khó mà đỡ nổi. Gã lập tức phóng cương kình ra ngoài, một luồng đại lực đập vào lòng bàn tay Dương Cảnh. Cánh tay Dương Cảnh tê dại, thế đứng loạng choạng, chiêu thức sau đó có phần chậm lại, Nhạc Chi Dương liền thừa thế nhảy lên, cánh tay phải co lại, dùng một góc độ kỳ lạ phất ra phía trước, chỉ nghe bốp một tiếng, Dương Cảnh lại ăn trúng một bạt tai, má phải đau rát khôn cùng, y vội thu hồi chưởng lực, nhảy về phía sau mấy thước.

– Bắc Minh Chiết Dực! – Minh Đấu vừa kinh ngạc xen lẫn giận dữ, hét lên: – Từ khi nào thằng nhóc này học được “Côn Bằng Chưởng” vậy?

Mấy kẻ đứng đầu khác của Đông Đảo cũng đều ngạc nhiên ngó nhau, ai nấy đều muốn xác minh nỗi hoài nghi trong lòng mình: Nhạc Chi Dương thân là tạp dịch, lén học được võ công trên đảo, nhưng nếu là học lén thì lại có phần học quá tốt, một chiêu “Bắc Minh Chiết Dực” đã lãnh hội toàn bộ chân truyền, sử ra vô cùng tuyệt diệu.

Dương Cảnh mũi miệng tươm máu, hai má sưng phồng, trông hệt như một cái đầu heo trương phình. Y chỉ sợ Nhạc Chi Dương thừa thắng truy kích, đôi tay khua loạn xạ một cách ngớ ngẩn, chốc thì dùng “Qua Toàn Kình”, chốc lại sang “Thao Thiên Khí”, chưởng phong vù vù vang động che phủ khắp cả một trượng vuông.

Nhạc Chi Dương sử dụng “Loạn Vân Bộ”, quyền cước tạm thời ngừng lại không xuất ra, chỉ đi lòng vòng quanh Dương Cảnh vài bước, bất chợt gã nhún người, hai quyền cùng lúc đấm đến. Dương Cảnh đang định đỡ đòn, quyền thế lại tan biến đi thành bóng ảo ảnh, xuyên qua cánh tay y mà đánh về phía thắt lưng.

Quyền phong dán sát vào người ngầm truyền đến một cơn đau nhói, Dương Cảnh vội vàng rụt tay về để bảo vệ phía hông, nào ngờ được này mất kia, trước mắt y bỗng hoa lên, Nhạc Chi Dương đã tung một quyền đánh trúng vào sống mũi. Dương Cảnh chảy máu mũi ròng ròng, trên mặt đau đớn khổ sở vô cùng. Y chớp chớp mắt, hai hàng lệ thất vọng lăn dài.

– “Vong Ưu Quyền”, đây chính là “Vong Ưu Quyền”…

Minh Đấu nổi xung thiên, còn chưa la dứt câu, nắm đấm của Nhạc Chi Dương đã nhanh như chớp xuyên qua chưởng phong Dương Cảnh, nện bộp vào vai trái của y.

Dương Cảnh giật lui hai bước, loạng choạng thiếu điều muốn đứng không vững. Minh Đấu xem mà nóng ruột, từ xa quát lên:

– Dương Cảnh, lấy tĩnh chế động, đừng so nhanh với thằng nhóc ấy!

Dương Cảnh nghe tiếng tỉnh ngộ, ổn định thân hình, trái một chiêu “Qua Toàn Kình”, phải một chiêu “Thao Thiên Khí”, hai đại kỳ kình bên thu bên phóng, đằng thủ đằng công, lượn vòng quanh thân thể, bảo vệ đến mức mưa gió không thấm qua nổi. Nhạc Chi Dương mấy lần tiếp cận đều bị ép lui, đành phải sử dụng “Loạn Vân Bộ”, bộ pháp biến ảo phức tạp, lượn lờ xung quanh đối thủ.

Tiếng chưởng phong đập vào tai vù vù, Nhạc Chi Dương nghe được tiếng gió, trong đầu sáng ra, quan sát kỹ lại thì thấy hai tay của Dương Cảnh bên đưa bên đẩy, chưởng lực thu vào lại phóng ra, y hệt như đang chơi đàn sắt, khác chăng chỉ là nhạc công thì đàn bằng dây, còn y thì đàn chân khí. Nhạc Chi Dương bỗng nhớ đến trong chương “Linh Cảm” có đoạn viết: “Khí làm dây, gió làm ống thổi, nước hóa tiếng khánh, sấm thành trống bồi, khiến cho vạn vật rung chuyển…” Lúc trước gã không hiểu ý nghĩa của nó, lúc này bất chợt vỡ ra, nếu cho kình khí làm dây đàn thì lúc Dương Cảnh vung vẫy hai tay rõ ràng là đang đàn một bản nhạc, cho dù không phát ra âm thanh nhưng về tiết tấu cũng gần tương tự, hiềm nỗi thân là người đánh đàn nhưng Dương Cảnh chơi hết sức vụng về, nhịp điệu ngắt quãng, tiết tấu cũng là một mớ lung tung rối loạn.

Đối với loại đàn không phát ra âm thanh này, hai tai không cách nào nghe thấy, chỉ có chân khí mới có thể cảm nhận được. Nhạc Chi Dương “lắng nghe” thoáng chốc, đoạn tiến lên một bước, quyền trái nhẹ nhàng phất về phía trước. Dương Cảnh như chim sợ cành cong, lật đật giơ chưởng nghênh tiếp, vì sự thay đổi chiêu thức này nên tiết tấu sinh ra xáo trộn. Nhạc Chi Dương thừa cơ tung cước, nhằm ngay lúc Dương Cảnh đang trong thế chiêu trước chưa xong, chiêu sau chưa xuất, mũi chân gã chọc nhẹ, xuyên qua chưởng thế của Dương Cảnh, bất ngờ đá trúng vào cùi chỏ y.

Dương Cảnh nửa người tê bại, tay trái mất lực rũ xuống, trong cơn hoảng hốt bèn lùi về sau một bước, chưởng phải mang theo “Thao Thiên Khí” tống ra, tình thế này giống như chơi đàn bằng một tay, chỉ làm cho bài nhạc thêm tệ hại. Tiết tấu một khi rối loạn tức thì mở ra khoảng trống thênh thang, Nhạc Chi Dương trông thấy rõ ràng liền nhẹ nhàng phất ngón tay, xuyên qua vô vàn ngăn trở, điểm trúng huyệt “Ngũ Xu” ở thắt lưng Dương Cảnh.

– Đây là “Thiên Mang Chỉ!” – Minh Đấu la toáng lên, không nhịn được siết chặt hai tay.

Dương Cảnh trúng chỉ vào chỗ hiểm, khập khiểng lùi về sau, còn chưa kịp đứng vững thì “Vô Định Cước” của Nhạc Chi Dương đã tung đến ngay tấp lự. Một cước này như có như không, đá trúng vào bụng dưới của đối thủ. Dương Cảnh la thảm một tiếng, bay ra xa hơn một trượng, lục phủ ngũ tạng nhồi lại thành một đống, cả thức ăn vào đêm qua cũng nôn ra sạch sẽ.

Nhạc Chi Dương chưa kịp thu chân về thì một luồng đại lực đã ập đến từ bên cạnh. Gã lách mình nhảy tránh, đưa mắt nhìn sang, Minh Đấu một tay chống nạnh, một tay đỡ lấy Dương Cảnh, nghiêm giọng quát to:

– Tiểu tử thối, ngươi dám học lén võ công Đông Đảo ư?

Nhạc Chi Dương định thần lại, đưa mắt nhìn khắp một lượt, đệ tử Đông Đảo bốn phía đều đang đổ dồn ánh mắt vào gã với vẻ hết sức không lành. Chẳng hiểu sao, đối mặt với mọi người thế này, gã chẳng những không run sợ mà ngược lại còn sinh ra một niềm hào khí khó tả. Gã mỉm cười, cao giọng bảo:

– Minh tôn chủ, ông chớ có ngậm máu phun người, ta học lén võ công Đông Đảo bao giờ?

– Còn dám xảo biện? – Minh Đấu khoa tay múa chân, nước bọt văng tung tóe: – Chiêu thức ngươi vừa sử dụng là cái gì? Đầu tiên là “Vô Định Cước”, tiếp đó là “Loạn Vân Bộ”, còn có “Côn Bằng Chưởng”, “Vong Ưu Quyền”, “Thiên Mang Chỉ”. Đó chẳng phải là võ công của Đông Đảo ta hay sao?

Nhạc Chi Dương mỉm cười:

– Lời này không đúng rồi, mấy ngón ông vừa đề cập đều là võ công năm xưa của Thích gia, Thích gia sớm đã rời khỏi Đông Đảo, ta học võ công nhà họ thì có liên can gì đến Đông Đảo chứ?

Minh Đấu nghe xong sững người, chẳng biết đối đáp thế nào, mấy tên đệ tử khác liền thi nhau mắng nhiếc:

– Cưỡng từ đoạt lý… Đồ không ra gì… Thứ vô liêm sĩ, học trộm võ công còn bày đặt lý sự cùn?

Minh Đấu nghe tiếng chửi rủa càng thêm tự tin hăng máu, quay lại chắp tay thưa với Vân Hư:

– Đảo vương minh xét, kẻ này thân làm tạp dịch, lại lén học võ công, chiếu theo quy định trên đảo, cần phải móc mắt chặt tay để răn chúng.

Đồng Diệu vừa nghe vừa nhấp nhỏm trong lòng, hai năm trước đích thân lão từng kiểm tra Nhạc Chi Dương, thằng nhóc này tay yếu chân mềm, ngay cả mã bộ còn không đứng vững, chả hiểu vì đâu sau hai năm lại luyện thành bản lĩnh kinh người như vậy? Dương Cảnh đã học được hai đại kỳ kình trong “Bích Hải Kinh Đào Chưởng”, trong lớp trẻ hiện nay hiếm có người là địch thủ của y, nhưng khi đυ.ng phải Nhạc Chi Dương thì lại bị khống chế toàn tập, gần như không đủ sức chống trả. Cần biết, tạp dịch học lén võ công là tội lớn, tùy theo cách Minh Đấu xúc xiểm, Nhạc Chi Dương ắt dính phải tai họa ngập đầu, hận nỗi thằng nhóc này không biết trời cao đất dày, đơn giản là chưa biết tai họa sắp giáng xuống.

Đang lúc bó tay hết cách, lão chợt nghe có người lạnh lùng cất tiếng:

– Hắn không học lén võ công!

Đồng Diệu ngoảnh đầu nhìn lại, Diệp Linh Tô rời hàng tiến lên trước, lặng lẽ nhìn Minh Đấu. Minh Đấu chớp mắt, nghi hoặc hỏi:

– Diệp sư điệt, lời này là ý gì?

– Chẳng có ý gì cả. – Diệp Linh Tô thờ ơ đáp: – Võ công của hắn là do ta dạy!

Mọi người ồ lên ngạc nhiên, Nhạc Chi Dương cũng hết hồn hết vía. Vân Thường quan sát Diệp Linh Tô, lại nhìn sang Nhạc Chi Dương, sắc mặt trắng bệch như giấy, quai hàm bất giác nghiến chặt.

Minh Đấu trầm tư một thoáng, lại trừng mắt nhìn Diệp Linh Tô cười gằn:

– Diệp sư điệt, lời này là thật chứ?

Diệp Linh Tô hừ lạnh, còn chưa kịp nói gì, Nhạc Chi Dương đã bất thần hét lớn:

– Minh Đấu, chuyện này không liên quan đến cô ta.

Diệp Linh Tô vốn ý muốn giảm nhẹ tội trạng cho gã, ngờ đâu tên tiểu tử này lại không chịu tiếp nhận lòng tốt, trong phút chốc cô vừa lo lắng vừa tức giận, mắt thấy Minh Đấu lộ ra nụ cười ác hiểm, cô bèn vội cướp lời:

– Nhạc Chi Dương, ngươi bị ấm đầu hay sao? Học võ công rồi, còn không chịu nhận người sư phụ này ư?

Nhạc Chi Dương thấy cô bất chấp cả danh tiết, một lần nữa vì mình mà giải tội, trong lòng cảm kích tột cùng, thế nhưng càng cảm kích gã lại càng không thể để cho cô chịu liên lụy, tức thì gã mỉm cười hề hề:

– Diệp cô nương, ý tốt của cô ta xin nhận, nhưng ở trước mặt đảo vương, tiểu tử như ta không dám nói dối. Ta đã nói từ nãy rồi, võ công này là do thần tiên chỉ dạy, chả quan hệ chút xíu nào đến cô cả.

Diệp Linh Tô tức giận cực độ, không nhịn được mắng:

– Tên lẻo mép, chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.

Trước giờ cô luôn tỏ ra dè dặt thận trọng, lần này lại liên tục thất thố như vậy khiến cho ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy bất ngờ. Rất nhiều kẻ nhớ đến sự tình hai năm trước lúc hai người mất tích, liền thi nhau ghé đầu kề tai xì xào đồn đoán về việc hai người nhất định có tư tình riêng.

Vân Thường nhìn sang Nhạc Chi Dương, một bầu lửa nóng thoát ra hừng hực trong cơ thể, tay phải bất giác siết chặt chuôi kiếm. Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh vươn tới giữ lấy cổ tay của y, chỉ nghe Vân Hư lạnh lùng lên tiếng:

– Tô Nhi, võ công của hắn có thật là do con dạy hay không?

Vân Thường nghe tiếng giật mình, buông chuôi kiếm ra, chỉ thấy Diệp Linh Tô cúi thấp đầu, khẽ giọng thưa:

– Dạ phải…

Dẫu cho cô một lòng bảo vệ cho Nhạc Chi Dương, nhưng đối mặt với sư phụ lúc này vẫn không tránh khỏi chột dạ lo lắng.

Vân Hư nhìn cô một lúc, chợt hướng mắt lên trời cao, chậm rãi nói:

– Tô Nhi, hồi bé đến giờ, con chưa từng nói dối ta lần nào đúng không?

Diệp Linh Tô run bắn toàn thân, lặng thinh không đáp.

Chỉ nghe Vân Hư nói tiếp:

– Tô Nhi, ta hỏi con lần nữa, võ công của hắn có thật là do con dạy hay không?

Diệp Linh Tô tâm lý rối bời, vừa lắc lắc đầu xong lại gật gật đầu. Vân Hư liếc nhìn cô, lắc đầu thở dài:

– Tô Nhi à, một thân võ công của hắn sợ là con dạy không nổi đâu.

Diệp Linh Tô vừa lo lắng vừa xấu hổ, buộc miệng:

– Bộ võ công hắn cao lắm ư?

– Võ công của hắn không cao, nhưng lại khác với mọi người! – Vân Hư tay vân vê chòm râu, ra chiều tư lự: – Đầu tiên nói về “Vô Định Cước”, đáng lẽ ở chiêu “Truy Phong Niếp Ảnh” mà đệ tử trên đảo từng học qua, thì trước tiên nên nhấc chân trái, sau đó đá vào hạ bàn của đối thủ theo hướng từ trái sang phải, nhưng hắn lại giơ chân phải trước rồi lại đá thẳng lên trên, chẳng những đá được cao hơn mà còn thêm phần xảo quyệt. Lại nói về chiêu “Vô Ưu Vô Lự” trong “Vong Ưu Quyền”, đệ tử trên đảo ra quyền thường chỉ có hai hư chiêu mà thôi, còn hắn dùng những ba hư chiêu, biến hóa càng trở nên phức tạp, Dương Cảnh dựa vào trình tự của hai hư chiêu mà né tránh đương nhiên trúng phải bẫy của hắn. Chưa hết, một chiêu “Tiếu Chỉ Thiên Nam” mà hắn dùng để điểm vào huyệt “Ngũ Xu” của Dương Cảnh, đáng lẽ khi điểm là ngón trỏ, thế nhưng hắn nửa đường thay đổi, ngón trỏ trở thành ngón vô danh, thời khắc điểm trúng huyệt đạo, kình lực không phải là điểm ấn thông thường mà giống như dùng bút lông quẹt đè xuống phía dưới, chẳng những khóa được huyệt “Ngũ Xu” mà dư kình trên ngón tay còn lan đến cả “Túc Thiếu Dương Đảm Kinh”…”

Vân Hư điềm nhiên mang từng biến hóa nhỏ nhất trong chiêu thức của Nhạc Chi Dương nói toạc ra, không chỉ khiến cho người người Đông Đảo khâm phục mà Nhạc Chi Dương cũng không khỏi kinh ngạc. Vân Thường nghe đến đây, không nhịn được kêu lên:

– Cha, ý người bảo võ công Đông Đảo mà tên tiểu tử này học được lợi hại hơn chúng ta à?

Vân Hư lắc đầu bảo:

– Không phải là võ công Đông Đảo, mà là Võ Công của Thích gia.

Ai nấy trố mắt nhìn nhau, trong lòng đều lấy làm khó hiểu. Vân Thường hỏi:

– Võ học nhà họ Thích chả phải võ học Đông Đảo hay sao?

– Không hẳn vậy! – Vân Hư chầm chậm giải thích: – Ba đại tuyệt kỹ của Thích gia: Thừa Phong Đạo Hải, Vô Tướng Thần Châm, Đại Tượng Vô Hình Quyền đều chưa hề lọt ra bên ngoài, còn lại những võ công lưu truyền đến ngày nay được phân chia làm ngoại học và nội học.

– Nội học và ngoại học?

– Ngoại học là võ công Thích gia truyền thụ cho người ngoài, còn nội học là công phu dành cho người trong nhà của họ lãnh hội, đời sau so với đời trước đương nhiên cao minh hơn một chút.

Vân Thường như bừng tỉnh:

– Hóa ra Thích gia vẫn còn giấu nghề?

Vân Hư gật đầu:

– Nếu như ta đoán không lầm, công phu của tên Nhạc Chi Dương này có xuất xứ từ nội học!

Mọi người thảy đều xôn xao, kỳ Ngao Đầu Luận Kiếm năm ấy, Vân gia giành chiến thắng, Thích gia giận dỗi ly khai, từ đó biệt tích giang hồ. Chẳng lẽ qua mấy chục năm trời, Thích gia một lần nữa ngoi đầu trở lại?