Khi đó tôi vẫn mải mê ôm mộng về Long, về những buổi đi chơi vô cùng lãng mạn và hạnh phúc. Xa hơn nữa là ngày chúng tôi sẽ chính thức bước vào lễ đường ( hâhhahaha ko còn sướиɠ bằng). Nhưng ôi thôi bỗng dưng một cơn đau bụng ập tới, tôi vội vàng vứt bó hoa xuống đất rồi xách váy lên chạy vào nhà vệ sinh. Mơ đến đây mặt tôi nhăn lại, chân tay quơ đi quơ lại hệt con hâm. Con đau được đẩy lêи đỉиɦ điểm: " ui da ", tôi bừng tỉnh sau cơn mơ vừa đẹp vừa xấu, ôm cái bụng, tôi chạy vội ra ngoài. Vậy mà sao nhấn cái chốt mãi mà nó ko chịu mở, tôi nhấn hai, ba lần rồi vẫn thế. Sau đó tôi mới biết cánh cửa đã bị khoá trái, ôi mẹ ơi sao lại đúng vào lúc này chớ: " Có ai ko cứu tôi với ". Bố mẹ đều đi vắng chỉ còn lại tôi và Trình Anh, suy ra cậu ta đang ở ngoài.
- Cậu có ở đó ko, Trình Anh _ dùng tất cả lực bình sinh, tôi hét như chưa bao giờ được hét.
- Sao? cần gì? _ ngay lập tức cậu ta xuất hiện.
- Mau mở cửa cho tôi đi.
- Tại sao tôi phải mở cửa cho cậu _ ya cái đồ trời đánh.
- Coi như tôi xin cậu đấy, cậu bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý nhưng xin cậu mở cửa cho tôi _ đau bụng muốn chết đây này.
- Tôi chỉ cần cậu hứa với tôi một chuyện.
- Ok, ok, mau mở ra _ tôi mất thời gian quá lâu cho cuộc trò chuyện này.
Cuối cùng chốt cũng được mở, tôi sung sướиɠ chạy ngay xuống nhà vệ sinh để giải quyết. Nhẹ hết cả người, lòng khoan khoái hơn cả.
- Này, thực hiện lời hứa của cậu đi _ Trình Anh đưa cho tôi một đống bài tập văn.
Tôi ngớ người: " Hứa gì? ".
- Đừng có nói cậu muốn nuốt lời.
- Ko hề nhưng biết đâu cậu cố tình khoá tôi trong đó thì sao? _ tôi biết cái chốt chẳng tự nhiên mà tự chốt được.
Trình Anh chẳng nói gì, mặt lầm lì xì ra khói bế sốc tôi lên. Dĩ nhiên tôi sốc đến mức nào, đây là đứa con trai đầu tiên dám đối xử với tôi như thế, tôi hoảng hốt đấm vào lưng, vào người cậu ta mấy phát nhưng vô dụng.
- Ya! Cậu bị điên à, bỏ tôi xuống.
- Nếu cậu còn cử động tôi sẽ ném cậu xuống nhà ngay _ cậu ta vừa nói vừa đét vào mông tôi ( đồ biếи ŧɦái).
Tên Trình Anh đáng ghét kia, cậu ta bê tôi vào phòng rồi ném tôi xuống giường ko thương tiếc. Sau đó cậu ta đi ra ngoài và chốt cửa ngon lành. Tôi ngồi dậy chạy ra đập cửa: " Mau thả tôi ra ngay " _ tôi mắng cho cậu ta ko tiếc lời.
- Cậu vừa nói tôi là người chốt cửa cậu đúng ko? Phải đấy! Bây giờ tôi lại nhốt cậu tiếp xem cậu còn dám chối ko.
- Tôi ko dám nữa đâu mở cửa đi, hức hức _ bắt đầu rơi giọt lệ đầu tiên, tôi vội lau bỏ.
- Còn lời hứa?
- Nhất định sẽ thực hiện đầy đủ _ dù cậu ta có bảo tôi thực hiện 5 điều bác Hồ dạy tôi cũng sẽ làm. Miễn là được ra ngoài.
Cánh cửa từ từ mở hiện ra gương mặt baby, điển trai của Trình Anh nhưng tôi đâu còn tâm trạng để soi trai nữa. Điều quan trọng bây giờ là tôi cực kỳ căm ghét cậu ta, tôi hận cậu ta. Người như cậu có chết tôi cũng sẽ ko thèm lấy, thà chết còn hơn ( biết đâu bất ngờ.....).
- Cậu muốn tôi làm gì? _ tôi chẳng buồn nhìn mặt cậu ta.
- Làm gia sư dạy cho tôi.