Quán mì cay duy nhất và cũng là gần nhất ở quê với tôi sao xa vời đến thế. Sau khi nhận ra xe đạp ko thể nào đạp đến đó, chúng tôi quyết định thay bằng xe máy. Hôm nay quán mì giảm giá 50% ( mắt sáng rực), tôi sung sướиɠ kéo Long vào quán ngay tức khắc để giữ chỗ. Từ những kinh nghiệm được đúc kết từ Nhiên thì gọi cấp độ 0 là an toàn nhất. Thế là tôi an toạ với cấp độ 0, còn Long cậu ấy ăn cay giỏi hơn tôi và chuyện ngoài lề là mặt cậu ấy chưa từng mọc một cái đèn pin nào từ hồi nhỏ đến giờ ( hờn cả thế giới) nên chọn cấp độ 5. Khi hai bát mì được bưng đến, bát của tôi thì bình thường nhưng khi nhìn sang bát của Long khiến tôi mắt tròn mắt dẹt mà thán phục. Bởi vì chỉ nhìn thôi.....các bạn có thể thấy như núi lửa sắp phun trào đến nơi rồi.
- Cậu ăn hết chỗ đó à? _ nhìn bát mì mà tôi lo lắng hỏi Long.
Cái người sắp chén bát mì cấp độ 5 kia sao lại có thể bình thản đến mức ko thể chấp nhận được thế kia.
- Cậu yên tâm đi, đây chỉ mới là cấp độ 5 thôi mà.
- Nhưng...... lỡ Long phải bệnh viện cấp cứu thì sao?
- Tin tớ đi, tớ đã hứa với cậu sẽ dẫn cậu đi chơi đến hết ngày thì nhất định tớ sẽ giữ lời.
- Ko được, tớ ko tin hay cậu ăn cấp độ 0 như tớ đi, vừa an toàn lại ko phí nước mắt nha? _ tôi thề ko làm Long đổi ý tôi ko phải là người.
-........._ hai tay Long vẫn cầm nguyên đôi đũa nhưng cả người thì bất động ko nói được câu nào.
- Nha Long? _ tôi dùng cái giọng nhõng nhoẽ cực sến để tra tấn lỗ tai của Long.
Dường như Long vẫn ko nỡ buông tay khỏi bát mì, điều này chứng tỏ chiêu của tôi vẫn còn nhẹ chán. Thế là tôi lấy tay véo một phát vào mông của mình, " oh my god ", đau đến mức muốn độn thổ. Tuy nhiên khi thấy tôi khóc Long đã mềm lòng mà ngoan ngoãn gọi chủ quán đổi bát mì cấp độ 5 đi mà thay vào đó là cấp độ 1. Lúc này tôi quay lại nhìn Long, bởi vì tôi muốn Long ăn cấp độ 0 cơ mà ( ồ tô kê). Nhưng cậu ấy bơ tôi đi mà tập trung vào bát mì, đành vậy nhắm mắt ăn thôi.
Trong lúc đó, bọn lớp cũ bắt đầu hành động, tay đứa nào cùng cầm bát mì cấp độ 7 ( eo ôi) nhẹ nhàng đến chỗ chúng tôi. Lúc này tôi vẫn đang ăn hoàn toàn ko để ý đến xung quanh và giây phút như có động đất xuất hiện. Một đám nhây nhây như ruồi bâu ầm ầm ập đến. Quá nhanh quá nguy hiểm, tôi chỉ kịp sặc mì nôn toàn bộ những thứ vừa nuốt trôi vào bụng mà tuôn ra ngoài như nước sông gặp lũ vào mặt thằng Hào. Tóm lại nó là người làm tôi giật mình, làm tôi sặc, làm tôi bị nghẹn và hậu quả là lĩnh trọn cú nôn vừa rồi. Thằng Hào nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của quán, trở thành trung tâm của đt nháy lia lịa. Về phía Long thấy tình hình mỗi lúc xấu đi nên nhanh tay trả tiền cho chủ quán rồi cầm tay tôi đưa nhau đi trốn.
Gạt bỏ sự cố ngoài ý muốn lúc này, nhớ lại gương mặt khóc ko ra khóc, cười ko ra cười của thằng Hào, tôi cười lộn ruột, cười ko biết trời đất là cái gì. Còn Long thì lại trầm ngâm, suy nghĩ một cái gì đó căng thẳng lắm.
- Bọn nó biết chuyện của hai đứa mình rồi
- Ha ha......, ừ nhở _ nhờ Long lên tiếng mà tâm hồn của tôi cuối cùng đã trở về thực tại.
- Cậu sẽ ko sao chứ Long?
- Cậu đừng lo, nếu căng quá thì cùng lắm là chấm dứt với bọn nó là được.
Tuy Long nói ko sao nhưng tôi biết là có sao vì thằng Hào là trùm cầm đầu của lớp mà Long cũng chỉ là dân thường, toàn quyền thuộc về thằng Hào, ai dám cãi lại lời nó chứ. Hơn nữa nó cũng là thằng học giỏi nhất lớp được cô giáo tin tưởng và giao trọng trách toàn quyền xử lí. Lỡ Long bị cô lập thì sao, tôi hiểu cảm giác bị cô lập là như thế nào, nó cô đơn lắm! Tất cả đều do lỗi của tôi mà ra hết.