Sau bốn này, sau núi thêm ba miệng giếng đá mới dựng, nguồn nước dưới đáy giếng dồi dào, nông hộ trong thôn trang chỉ mười mấy hộ, mà mùa khô kéo dài nhiều nhất đến mùa thu, thời gian ba tháng, ba miệng giếng mới đào đủ để cho thôn hộ chống đỡ sinh hoạt.
Chờ đến mua đông, thời tiết mưa dầm là có thể giảm bớt sự khô cạn của sông ngòi, vượt qua kỳ hạn hán.
Thôn trang gặp hạn hán không chỉ một chỗ này, vài thôn lớn lớn nhỏ nhỏ phụ cận đều gặp phải nạn hạn hán, xây xong giếng mới ở thôn này, Chử Thiếu Kiệt lại mang theo Tiểu Thất chuyển đến nơi khác, y theo biện pháp này, tự mình dẫn dắt các nông hộ có kinh nghiệm đào giếng đi tìm nguồn nước ngầm, đến đến khi tất cả thôn xóm đều dựng xong giếng mới, đã là chuyện cửa
Tiểu Thất bôn ba bên ngoài cùng Chử Thiếu Kiệt hai ba mươi ngày, tuy một đường có người chăm sóc tỉ mỉ, ăn mặc đi ở đều là đồ tốt, nhưng mấy chục ngày qua, hai má thật vất vả nuôi mập lên lại gầy xuống.
Tiểu Thất lạ giường, lạ chỗ, đoạn thời gian này luôn phải đổi liên tục, không có Chử Thiếu Kiệt ôm y, rất khó nghỉ ngơi đúng thời gian, thỉnh thoảng trong lòng Chử Thiếu Kiệt ngủ thẳng đến nửa đêm rồi còn bừng tỉnh.
Chử Thiếu Kiệt ban ngày vội chân không cham đất, y cũng muốn đi theo, đôi mắt mới hồi phục không lâu, người lại cực kỳ không an phận, cứ như chỉ lo nhìn thiếu một cái liếc mắt sẽ chịu thiệt vậy, vô luận Chử Thiếu Kiệt đi đâu, ở ngóc ngách nào đào bùn, y giống hệt cái đuôi mới mọc của người ta, kéo không đứt, lại càng không nỡ quát nạt bắt người rời đi.
Đau người không có giới hạn như vậy hậu quả chính là, Tiểu Thất gầy đi trông thấy, một đôi mắt lộ ra vừa to vừa sáng, ai nhìn cũng có thể bị nuốt chửng vào.
Ánh trăng rất nồng, ngày mai khởi hành về huyện Dư Cầu, đến cả Huyện thái gia không thời gian rảnh rỗi cuối cùng tối nãy cũng coi như có thể an an ổn ổn ôm mỹ nhân Tiểu Thất của hắn, phóng túng du͙© vọиɠ bồng bềnh, thay lòng đổi dạ, giở trò với người đang khép nép dưới thân.
Trong phòng có đốt hương đàn hương mang từ trong thành đến, Tiểu Thất buồn ngủ, bàn tay to lớn mang lửa trêu trọc, đem y sờ từ đỉnh đầu đến tận địa phương khó có thể mở miệng phía sau, y kẹp chặt mông, mềm tay đẩy người, một chút sức lực cũng không có, rất có ý xấu hổ dục cự hoàn nghênh.
Chử Thiếu Kiệt không chịu nôi, bỏ tay che lại ánh mắt y, đôi môi lấp lấy hai phiếm môi mềm duyện cắn, hận không thể đem thịt mềm nuốt vào trong bụng, “Tiểu Thất, đừng nhìn ta như vậy.”
Tiểu Thất chớp mắt một cái, lông mi cong dài như hai cây quạt, mười ngón liên tâm, quạt vào tận trong lòng Chử Thiếu Kiệt, ngứa ngáy nóng nảy.
Y cười cười, môi dán vào môi, ướt nhẹp, mυ'ŧ một cái đều là nước, nhỏ giọng cả giận: “Miên Miên, có phải ngươi muốn dùng gậy gỗ … Ta.”
Chữ “đâm” cơ hồ không nghe rõ ràng, nhưng chính nó vẫn len vào tận đáy lòng Chử Thiếu Kiệt.
Chử Thiếu Kiệt ôm chặt Tiểu Thất, thân thể thân mật cọ cọ, phát ra một tiếng cười trầm thấp, “Tiểu Thất hiểu rồi?”
Tiểu Thất đầu chôn ở bả vai hắn, “Ừm…”
Tay y bị Chử Thiếu Kiệt dẫn đến địa phương hùng vĩ bí ẩn, trên người nam nhân mỗi một chỗ đều đang đốt pháo hoa hừng hực, vân da rõ ràng, là xúc tác làm người dâng lên sức mạnh nhiệt huyết.
Ngón tay lần đến thêm một chỗ, tiếng than của Chử Thiếu Kiệt lại càng trầm thấp
Nam nhân như một con bạo thú, thân thể phục đè lên, ngậm cắn liếʍ ăn thỏ con đã đưa đến bê miệng, nước mắt thỏ dịu dàng, nhỏ yếu khiến dã thú càng yêu thương nó, tàn phá nó, giày vò nó, cuối cùng, nó bủn rủn vô lực hừ một tiếng, mềm mại xin khoan dung với hắn.
Chử Thiếu Kiệt gạt bỏ mồ hôi ướŧ áŧ trên người Tiểu Thất, y cuộn thành một con tôm chín, tóc dính vào bên má, Chử Thiếu Kiệt dùng đầu lưỡi chậm rãi liếʍ thuận cho y, lộ ra cặp mắt đen như ngọc mông lung hơi nước kia.
“Tiểu Thất, làm phu nhân của ta đc không?”
Tiểu Thất ngốc vựng vựng hỏi, “Phu nhân là gì?”
Chử Thiếu Kiệt đổi một cách khác nói cho y hiểu, “Chính là mãi mãi cùng nhau, không xa rời nhau.”
Vì vậy Tiểu Thất nhảy vào bẫy của hắn, cam kết làm phu nhân của Huyện thái gia.
Một đêm tham hoan, canh giờ hồi phủ chậm mất nửa ngày, Huyện thái gia ngàn căn vạn dặn, không cần đi nhanh mà phải vững vàng, phu xe không dám phản bác, xe ngựa chậm rãi chạy nửa ngày, mới về đến huyện Dư Cầu.
Tam bá đem đèn l*иg ngoài cửa viện thắp sáng, ngó nghiêng trái phải, thầm hỏi vì sao đại nhân còn chưa trở về. Vừa đạp một chân vào nhà, tiếng vó ngựa từ xa đến gần, ông kiễng chân giương cao đèn l*иg, hô to ra ngoài trời tối mông mông, “Đại nhân.”
Xe ngựa dựng lại, Tam bá tiến lên đón, lại thấy Huyện thái gia của bọn họ ôm một người xuống, Tam bá định thần nhìn lại, úc, là Tiểu Thất công tử.
Mấy ngày không thấy, Tiểu Thất công tử vẫn làm người luyến tiếc như trước, chắc là dựa vào ngực Huyện thái gia ngủ gật đây
“Đại nhân, Tiểu Thất công tử, cơm nước còn hãy còn hâm nóng trên bếp, lúc nào ăn cũng được.”
Chử Thiếu Kiệt đương đi đằng trước bỗng nhiên quay người, hắn cười ngắm một chút kiều nhân trong lòng, nói với Tam bá: “Tam bá, sau này Tiểu Thất chính là phu nhân trong trạch viện này, ngươi đối y, liền giống như đối ta vậy, hiểu không?”
Đèn l*иg trong tay Tam bá xoạch một cái rơi xuống đất, hai người đi xa, ông mới lật đật nhặt lên, xoa xoa mắt hơi mờ, vẫy ống tay áo, chắp tay.
“Tiểu Thất phu nhân. “
Sau đó không lâu, huyện Dư Cầu có tin đồn lên, nói Huyện thái gia đã thú một vị phu nhân vào cửa, phu nhân nhưng là nam thê, tên kêu Tiểu Thất.
Tiểu Thất phu nhân hưởng hết sủng ái, cho dù Huyện thái gia đi đâu, bên người cũng luôn mang y, sau khi đồn đãi sôi nổi, lại qua một quãng thời gian rất dài, chuyện hai người ngược lại trở thành một đoạn giai thoại nam sắc trong trấn nhỏ xa xôi.
Hết Chương 14.Toàn văn Hoàn.