Xe quay đầu lại, bằng một tốc độ điên cuồng.
Cố Tân nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, "Cố Duy anh ấy..."
Lúc nãy Lý Đạo nhận được điện thoại, không nói một chữ nào, nhưng không khí trong nháy mắt ngưng lại, Cố Tân có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Cô khó khăn hỏi: "Anh ấy còn sống không?"
Con ngươi Lý Đạo đỏ thẫm, đường cong nơi góc mặt căng cứng hết mức, cả khuôn mặt là biểu cảm tức giận chưa từng có, tay anh đưa sang, siết chặt tay cô.
Anh không nói lời nào, Cố Tân ngã dựa ra sau lưng ghế, từng đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay anh lạnh như băng.
Quay lại căn nhà vừa trốn thoát ra, chiếc xe dừng kịch trước rừng cây.
Nhóm người kia đã rút hết không còn ai, hoặc giả như bọn chúng có ẩn trốn, Lý Đạo cũng chuẩn bị liều mạng với đám súc sinh đó.
Bọn họ tìm được Kỷ Cương và Cố Duy dưới một gốc đại thụ.
Sau lưng Kỷ Cương là một thân cây, điện thoại di động rơi khỏi bàn tay cách khoảng một tấc, nghiêng đầu, dường như đã hôn mê. Đầu Cố Duy dựa trên chân Kỷ Cương, tay chân mở rộng, đôi mắt nhìn về hướng bọn họ, trong đôi mắt ấy phản chiếu một chút tia sáng lãnh đạm.
Trong khu rừng dày đặc sừng sững, tràn ngập mùi máu tanh.
Cố Duy gồng mình dậy, ánh mắt chầm chậm chuyển động, cố gắng giật nhẹ khóe môi với họ.
Sức lực cả người Lý Đạo như bị rút cạn, đứng ngây ngốc tại chỗ.
Tiểu Ngũ là người đầu tiên nhào đến, nhưng bị cảnh tượng thảm thiết trước mặt làm cho sợ hãi ngã ngồi trên đất, đưa tay ra mà không dám chạm bừa vào người bọn họ, trong cổ họng nghẹn ngào, bật khóc.
Tiểu Ngũ quay đầu: "Anh, họ..."
Lý Đạo nhanh chóng bước lên, mắt anh như hoa đi, trong tâm trí có một giọng nói nói với anh rằng, người xong rồi.
Máu tươi trên người Cố Duy thấm lan ra đám cỏ dưới người anh ta, chiếc áo phông trắng ướt đẫm màu máu, trên bụng anh ta có hai lỗ máu, đó là vết thương do đạn bắn.
Lý Đạo khẽ lăn yết hầu, nhanh chóng cởϊ áσ khoác xuống ra sức ấn chặt vết thương, Hứa Đại Vệ cũng cởϊ áσ khoác chặn lại.
Lý Đạo dùng một tay thử hơi thở của Kỷ Cương, vết đạn bắn trên ngực anh ta chỉ cách ngực trái chừng hai tấc, bắn trúng xương bả vai, tạm thời ngất xỉu.
"Ngũ, mau gọi xe cứu thương!"
"Không..." Cố Duy ngăn cản.
Con ngươi anh ta đang mơ hồ dần tỉnh táo lại, đầu ngón tay giật giật, chầm chậm chạm vào tay Lý Đạo.
Đôi mắt Lý Đạo ứ máu, ngước mắt nhìn anh ta.
Môi Cố Duy khẽ run, vừa mở miệng: "Anh à, em đau lắm."
Khoảnh khắc ấy, trước mắt Lý Đạo mờ đi, trong cổ họng như có một tảng đá lớn chặn ngang đến khó chịu.
Anh cắn răng: "Mẹ kiếp cậu gắng chịu cho anh, anh đưa cậu đến bệnh viện."
"Không được đi..." Cố Duy khó khăn lắc đầu, anh ta biết rõ rằng vết thương trên người anh ta sẽ mang đến phiền phức cho mọi người: "Anh biết là vô ích mà."
Bàn tay Lý Đạo đưa lên che mắt.
Cố Duy: "Mặt đau... anh đánh đau..."
Bọn họ đánh nhau vì Cố Tân, anh giữ lại đường sống, nhưng đánh hết sức vào mặt anh ta.
Giọng nói Lý Đạo khàn khàn: "Anh xin lỗi cậu."
"Anh còn nợ em nhiều lắm." Tốc độ nói của anh ta rất chậm, giống như đang chọn một điều trong nhiều điều anh nợ anh ta: "Điều thứ nhất... bảo bối của em giao cho anh, anh... mẹ kiếp... sau này anh... bớt bắt nạt nó."
Lý Đạo: "Không cần cậu dạy."
"Vào cái đêm ở trấn Tam Pha... có nhớ đồng ý chuyện gì với em không?"
Lý Đạo: "Cậu chết rồi, đưa Cố Tân ra ngoài tìm mẹ các người."
Cố Duy lại nhếch nhếch khóe môi: "Nhớ là tốt rồi." Đuôi mắt anh ta như có một giọt nước trong suốt chảy xuống: "Em sợ rằng... không thể đi cùng... đi cùng mọi người."
Anh ta vừa nói xong những lời này, Tiểu Ngũ gào khóc, Hứa Đại Vệ cũng cúi đầu lau nước mắt.
Cố Tân vẫn đứng ở vị trí cũ chưa hề bước đến, đầu óc cô trống rỗng, đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, giống như một người ngoài cuộc.
Cố Duy thay đổi tầm nhìn, anh ngước mắt nhìn bầu trời không có gì.
Phông trời tối chìm đến thê lương, mây đen giăng kín, thay đổi trong nháy mắt.
Vào giây phút ấy, anh ta như nhìn thấu tất cả.
"Anh..."
Lý Đạo: "Ừm?"
Một lúc lâu: "Em sai rồi. Em đã sai rồi."
Cố Duy khép nửa mắt: "Trước đây... em thích xem Cổ Hoặc Tử, Trần Hạo Nam là thần tượng của em... làm anh em giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống, đối diện với cái chết hay thủ đoạn độc ác, gặp được người phụ nữ yêu thích... lâm vào chỗ chết. Em đã nghĩ, người ta sống... mẹ kiếp... cao thượng thế." Anh ta quay đầu lại, nói rất chậm: "Anh, anh có biết bây giờ em muốn gì không?"
"Muốn gì?"
"Nhớ lại lời của Đại Phi, anh ta nói... Dù ra hay vào, không có một kết quả tốt."
Tim Lý Đạo như có thứ gì đó bóp chặt.
"Có phải... chúng ta muốn quay về làm người tốt..." Anh ta gắng sức nuốt nước bọt: "Sẽ không có kết quả tốt hay không?"
"... Không đâu." Trước đây Lý Đạo chưa từng bất lực thế này.
Anh ta lại nhìn bầu trời, môi khô nứt, không có một chút khí huyết nào: "Từng cùng nhau... băng gió vượt đường, còn được sánh vai... Thay đổi vận mệnh, hỏi tại sao... cuối cùng lại không đổi được số phận..."
Tiểu Ngũ chùi nước mắt vào tay áo, nghẹn ngào nói thêm vào: "Số mệnh phải thành tâm tu luyện mới làm thế được, bạn bè chân chính, trong lúc gian nan cùng nhau tiến bước, từ nay cô đơn bước trên đường..."
Nhìn bầu trời trống rỗng, ánh sao mất dạng, có được xem như là điềm báo không.
Hỏi tại sao không báo sớm hơn một chút, vận mệnh đúng là ép người quá đáng, mắng ta quá kiêu ngạo, khóc lóc gào lớn làm thế nào mới là tốt nhất.
Anh hát một chữ cũng không theo giai điệu nào, âm thanh lúc liền lúc đứt, hơi thở càng lúc càng yếu ớt.
Tim Lý Đạo như bị dao cắt, chất lỏng nơi hốc mắt cuối cùng rơi trên mu bàn tay, anh khẽ gọi: "Cố Duy?"
Tiểu Ngũ úp sấp mặt, khóc lớn tiếng: "Anh Duy, anh Duy, anh đừng ngủ!"
Cố Duy mở mắt lần nữa, nhìn về một phía: "Tân Tân..."
Lý Đạo quệt nước trên đuôi mắt, quay đầu lại.
Cô gái ấy còn đứng ở phía xa, chẳng biết ngồi xổm xuống từ bao giờ, cánh tay ôm chặt đầu gối, chầm chậm lắc đầu. Cơ thể nhỏ bé trong đêm đen không có chút cảm giác tồn tại nào, không khóc không làm loạn, thậm chí không nhìn về phía này, anh không dám tưởng tượng, một cô gái hiền lành nhu nhược như thế, yêu quý người anh trai như thế, khao khát tình thân, sau khi mất đi Cố Duy sẽ phải chịu đựng thế nào.
Lý Đạo ngẩng đầu trừng mắt nhìn, thu hồi nước mắt, run rẩy mở áo khoác che kín lỗ máu trên người Cố Duy: "Để Cố Tân đến đây, nhìn mặt cậu lần cuối."
Trong mắt Hứa Đại Vệ toàn là sự căm ghét, anh ta sải vài bước, níu lấy cổ áo Cố Tân, xốc người cô ném qua chỗ cạnh Cố Duy.
Hai tay Cố Tân chống trên cỏ, dính đầy máu tươi, máu còn rất ấm, cô lại thấy hơi buồn cười, cảm thấy giống như mình vừa làm tan chảy một thanh chocolate.
Hứa Đại Vệ không nhìn thấy một giọt nước mắt nào trên mặt Cố Tân, chỉ cô mắng: "Mẹ kiếp cô giả vờ giả vịt khóc hai tiếng đi chứ! Người phải chết là anh trai cô đấy!"
Lúc này Lý Đạo không muốn ồn ào: "Hứa Đại Vệ."
Hứa Đại Vệ im miệng.
Cố Tân buông hai tay xuống, đầu luôn cúi cố gắng ngẩng lên một chút, uất ức nhìn Lý Đạo: "Tôi không khóc nổi."
Lý Đạo sờ tóc cô: "Vậy thì đừng khóc, trò chuyện với anh trai cô đi."
"Tân Tân..."
Cố Tân quay đầu, nhìn người nằm trên mặt đất, đáp nhẹ: "Ừm."
"Anh trai xin lỗi em." Vì trước đây, cũng vì lần ra quyết định ích kỷ này thay cô.
Cô dùng sức cắn môi dưới, nếm được mùi tanh mặn, không biết là trong không khí bay đến, hay là trên môi cô: "Tại sao anh luôn nói xin lỗi em?"
Cố Duy giật nhẹ khóe môi, ánh mắt ngây ngốc nhìn cô: "Bởi vì... làm chuyện sai trái."
Cố Tân nói: "Vậy sau này đừng làm sai nữa."
"Đúng vậy." Anh hỏi rất khẽ: "Em... tha thứ cho anh sao?"
"Nếu không em đã chẳng đi theo anh."
"Tha thứ rồi?"
Cô nhìn gương mặt người trên đất, hồi lâu, gật đầu một cái.
Khoảnh khắc ấy, ngũ quan Cố Duy mở rộng, yết hầu di chuyển: "Anh... anh không muốn xa cách em."
"Em cũng không muốn." Cố Tân nhỏ giọng.
"... Anh muốn cùng chị Dĩnh của em..." Nước mắt anh chảy xuôi theo đuôi mắt từng giọt nối nhau rơi xuống: "Anh muốn... anh muốn sống qua ngày thật vui vẻ với mọi người..."
"Em cũng muốn." Cố Tân nói.
"Nhưng mà..." Anh nghẹn ngào, l*иg ngực lên xuống kịch liệt, từng đợt máu tươi trào ra khỏi vết thương chảy xuống, mất rất lâu anh mới nói ra được vài chữ: "Anh không muốn chết..."
Móng tay Cố Tân bấm mạnh vào lòng bàn tay, chỗ da ấy tê dại, không biết đau.
Bên cạnh có người cầm tay cô, cạy mở từng ngón tay cô ra.
Hồi lâu, Cố Duy đè nén nỗi buồn, cắn răng lấy một món đồ trong túi ra, đó là mảnh giấy lớn được xếp lại bằng bàn tay, "Đồng ý với anh, đi tìm mẹ."
Cố Tân nhìn tờ giấy trắng kia, một góc đã bị dính vệt máu.
"Đồng ý với anh!" Anh ta muốn ích kỷ một lần cuối.
Cố Tân do dự hai giây, run tay nhận lấy.
Cánh tay Cố Duy chầm chậm thả xuống mặt đất, lòng không lo âu, cuối cùng được giải thoát.
Anh ta lại nhìn bầu trời.
Một lúc lâu,
"Từng... cùng nhau băng gió... tin rằng... có thể sánh vai... thay đổi... số..."
Đôi mắt anh bỗng nhiên trợn trừng, ưỡn người co giật, bắt đầu thở dốc hồng hộc.
Môi khép hờ, nhưng lần này, không ai nghe rõ anh nói gì.
Chỉ như thế, Cố Tân tận mắt chứng kiến một người từ khi sinh đến khi chết, luồng khí huyết lao nhanh đến ngực không trào lên nữa. Người đó chính là người thân nhất của cô.
Nhưng đến bây giờ cô cũng không biết, vào thời khắc ruột gan như đứt từng khúc thì một giọt lệ cũng không có, cô thậm chí còn chống bàn tay, hạ thấp cơ thể xuống, tai dán bên mép môi anh.
"Tiểu Dĩnh, Tiểu Dĩnh."
Anh mơ mơ màng màng lẩm bẩm gọi tên Tô Dĩnh.
Môi Cố Tân khép hờ, nhẹ nhàng gọi ra một chữ.
Chỉ có điều khi ấy bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, che giấu tất cả âm thanh, vài giọt mưa rơi trên mặt anh, chẳng bao lâu, mưa như trút nước xuống.
Đôi mắt Cố Duy không nhắm lại, cuối cùng không nhúc nhích.
Lý Đạo nắm chặt đám cỏ dại, mu bàn tay nổi đầy gân.
Người anh em vào sinh ra tử với anh, đêm qua họ còn đánh nhau một trận, chỉ một cái chớp mắt, cách biệt âm dương, vĩnh viễn biến mất khỏi cái thế giới này.
"A..."
Anh ngửa mặt lên trời gầm thét: "A....."
Giọng anh át cả tiếng sấm, khuôn mặt dưới màn mưa như thác đổ méo xệch kinh khủng như dã thú: "Quách Thịnh, ông đây bắt mày đền mạng!"
Buổi tối ngày hôm sau Kỷ Cương mới tỉnh lại, ngực quấn băng, đang nằm trên một cái giường đơn trong phòng.
Anh muốn chống tay ngồi dậy, rướn người chạm đến vết thương, cắn chặt răng.
Đầu toát ra mồ hôi lạnh, anh lại nằm vật xuống, quan sát căn phòng đơn sơ này.
Không lâu sau, có người bê nước đi vào.
Ánh mắt Kỷ Cương cảnh giác nhìn sang, khi người nọ che kín ánh mặt trời ngoài cửa, chân mày anh mới buông lỏng đôi chút: "Là cậu à."
Lý Đạo đóng cửa lại: "Tỉnh rồi?"
"Vừa tỉnh thôi." Kỷ Cương muốn ngồi dậy, Lý Đạo đi đến đỡ anh ta, đệm một cái gối sau lưng: "Uống nước không?"
Kỷ Cương gật đầu, nhận lấy cốc nước uống cạn.
Lý Đạo ngồi xuống mép giường, không nói gì, khuỷu tay anh chống trên đầu gối, khom người nhìn mặt đất giữa hai chân.
"Đây là đâu?" Kỷ Cương hỏi.
"Là nhà một người bạn trước kia làm việc cho Khâu gia." Anh nói: "Rất an toàn."
Kỷ Cương thoáng yên tâm, thần kinh lại chợt căng cứng, anh ta bỗng nhớ ra: "Cố Duy đâu?"
Lý Đạo nhìn về phía anh ta, nói rất lâu: "Không có người."
Kỷ Cương hoàn toàn ngẩn người, đồng thời ký ức đếm hôm qua vụt qua đầu anh ta, anh ta siết chặt cái cốc trong tay, cả cơ thể run rẩy không thể ngăn cơn tức giận, trong vài giây hốc mắt anh ta đỏ lên.
"Lão Kỷ." Lý Đạo quay đầu: "Anh đừng kích động."
Kỷ Cương cắn chặt hàm răng, bàn tay anh ta đè lên mắt.
Lý Đạo nói: "Tôi muốn biết tối qua xảy ra chuyện gì?"
Tối hôm qua anh ta gọi điện cho Lý Đạo cầu cứu, trước khi hôn mê, đã ý thức được rằng có thể lần này Cố Duy không chịu nổi, trên người cậu ta có hai vết đạn bắn, cho dù không trúng vào chỗ nguy hiểm, thì cũng chết vì mất máu.
Mặc dù dự đoán được kết quả thế này, người anh em cùng sống cùng chết, dù sao đi nữa anh ta cũng không có cách nào tiếp nhận chuyện cậu ta đã ra đi.
Kỷ Cương tỉnh táo lại hồi lâu rồi mới nói, "Ba người chúng tôi chạy trong rừng, trước mặt bỗng nhiên lao đến vài người, đi qua trực tiếp bắt Tô Dĩnh."
"Bọn chúng nhắm đến Tô Dĩnh?"
"Có lẽ thế." Kỷ Cương nói.
Chân mày Lý Đạo nhíu chặt, anh cảm thấy khó hiểu: "Làm sao bọn chúng biết các anh trốn trong rừng?"
Kỷ Cương lắc đầu, vài giây sau, lại nhìn anh: "Các cậu chỉ lái một chiếc xe, có một chiếc đậu ở sau nhà. Bọn chúng đoán được kế điệu hổ ly sơn?"
Lý Đạo khựng lại, trong lòng trào lên một cảm giác bất lực đến tuyệt vọng, anh vùi đầu vào tay, nhắm hai mắt: "Là do tôi bảo mọi người chạy vào rừng."
Kỷ Cương nghiêm nghị: "Đừng nói những lời như thế."
Cách một lúc, anh ta tiếp tục nhớ lại: "Vì cứu Tô Dĩnh, Cố Duy xông đến liều mạng theo chân bọn chúng, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng súng..."
Phát súng đầu tiên không bắn trúng, Kỷ Cương từng gặp qua kẻ đầu hói tên anh Quyền hai lần, là người bên Quách Thịnh, hắn giơ súng lên lần nữa, nhắm vào ngực Cố Duy.
Dường như là bản năng phản ứng, Kỷ Cương nhào qua, đỡ thay cho Cố Duy một phát súng kia, vết thương trên bả vai xuất hiện như thế.
Khi ấy thể lực của anh ta đã đến cực hạn, cơ thể mềm nhũn, ngã gục xuống đất, trong tai mơ hồ còn phát ra vài tiếng súng nữa.
Quai hàm Kỷ Cương căng cứng, anh ta giơ tay lên vuốt mặt: "Chắc Quách Thịnh có xuống lệnh, muốn mạng Cố Duy."
Cố Duy bắt cóc cô vợ nhỏ của hắn, Quách Thịnh hận anh ta đến thấu xương.
Lý Đạo im lặng vài giây: "Tôi cảm thấy có gì đó không đúng."
Kỷ Cương chau mày: "Chỗ nào?"
Anh nhất thời không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào, cho nên không tiếp lời, cánh tay duỗi thẳng chống lên người, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, ánh sáng mờ ảo che toàn bộ biểu cảm gương mặt anh.
Bài mà Cố Duy hát trước khi chết là 我愿你知道 (Tôi ước em biết được), là một ca khúc trong phim Cổ Hoặc Cơ, còn có tên khác là "Người trong giang hồ". Nhân vật Trần Hạo Nam mà Cố Duy thần tượng chính là nam chính trong bộ phim trên. "Người trong giang hồ" đề cập tới sự thành lập và thanh trừng lẫn nhau tranh giành địa bàn những băng đảng xã hội đen của Hồng Kông. Phim xoay quanh nhân vật chính Trần Hạo Nam, là đại ca của Hồng Hưng (洪興), băng đảng nắm khu Vịnh Đồng La (Cáuseway Bay), là một khu địa bàn rất ăn nên làm ra, gây sự ghen tị cho nhiều đối thủ các băng xã hội đen đối nghịch rắp tâm hãm hại. (Nguồn: Wiki.)
我愿你知道 (Tôi ước em biết được)
Viết lời: Chu Lễ Mậu
Sáng tác: Trần Quang Vinh
Trình bày: Trịnh Y Kiện.
Tạm dịch:
Từng cùng nhau băng gió vượt đường
Tin rằng có thể cùng nhau sánh vai thay đổi vận mệnh
Hỏi tại sao vẫn mãi không thay đổi được số phận
Hay số phận không thực sự cần thiết
Tuyệt đối là như thế
Bạn tốt chân chính khi khó khăn sẽ cùng tiến bước
Từ nay trên con đường cô đơn
Muốn tìm phía nào không thấy bản đồ
Bây giờ không muốn có bất kỳ hồi đáp nào
Nếu quả thật số phận muốn ép buộc tôi
Mắng tôi quá kiêu ngạo
Khóc lóc gào thét thế nào mới là tốt nhất
Nước mắt chảy về phía cơn gió lạnh quét qua
Lấp đầy lộ trình của tôi
Nhưng em có biết không
Hôm nay tôi tiếp tục khóc thê thảm, tiếp tục say khướt
Tôi ước em hiểu được
Xin gió làm giúp tôi
Trái tim mất đi lời thật lòng
Mặc dù tôi khao khát em cũng không nghe ra
Nhìn bầu trời trống rỗng, sao trăng biến mất
Có được xem là một điềm báo không
Hỏi tại sao không báo sớm hơn