Bầu không khí có chút đình trệ, Tô Trạm không biết mình mạo hiểm nói ra cái chuyện này thì xác suất thành công sẽ được bao nhiêu, ít nhất, nếu như thật sự có người chạy đến đột nhiên nói với hắn, tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo của Mỹ là James Earl Carter, hắn cũng sẽ cảm thấy đầu của người này bị hỏng rồi mới nói lời hoang đường như thế.
Nhưng hắn vẫn đánh cược, Tô Phiếm dã tâm thận trọng như vậy không phải là người ngớ ngẩn đến nổi dùng ánh mắt và quan điểm thế tục để nhìn nhận sự việc này.
Tô Trạm chỉ biết lấy tâm trí của Tô Phiếm mà nói, đối với chuyện phán đoán như đinh đóng cột không có chút căn cứ nào vậy mà không coi thường, lại không ngờ đến mình mới là người có đủ ảnh hưởng đến quyết đoán của y.
Mà Tô Phiếm, không biết tại sao, nhìn chằm chằm em trai khó có được vẻ mặt nghiêm túc cùng chân thành, y không hiểu sao mà tin tưởng: “Được, anh tin.”
Lần này đến phiên Tô Trạm ngạc nhiên, trừng mắt nhìn chằm chằm anh trai nhà mình: “Anh cũng không hỏi một chút nào sao?”
“Không phải là em không cho anh hỏi sao?” Tô Phiếm mỉm cười, khoé môi vểnh lên lại nói tiếp: “Nếu như, A Trạm, anh hy vọng em trả lời anh, nếu như người này thật sự trở thành tổng thống năm sau, anh hy vọng em có thể cho anh một lời giải thích, anh sẽ đợi đến khi em muốn nói.” Tô Phiếm đã căn nhấc rất lâu trong danh sách nhân viên của chính phủ nhiệm kỳ tiếp theo, có nhiều người so với y có thực lực có bối cảnh để lên làm tổng thống hơn, cái tên này chưa từng lưu lại trong mắt y.
“Được, em đáp ứng.” Tô Trạm trả lời thẳng thắn, giống như dáng vẻ vừa nãy Tô Phiếm nói tin hắn, mặc dù hắn bịa chuyện đem chuyện của mình ở đời trước nói với Mục Thiên Chương một lần, nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, cũng sẽ không dự định đem chuyện ân oán giữa hắn và Tô Phiếm ở đời trước nói cho Tô Phiếm bây giờ.
Tô Phiếm đã cho nhân viên thường trú ở Yangon đi tra một phần tư liệu cặn kẽ về Soe Win, trực tiếp đi tìm ông ấy là không có khả năng, chỉ có từ đó chọn ra một người môi giới thích hợp lại không đường đột. Sau khi ở trong thư phòng yên tĩnh suy nghĩ một phen, Tô Phiếm liền đem cách nghĩ và kế hoạch của mình nói với cha, hơn nữa còn định mau chóng khởi hành đi Yangon. Đương nhiên, ở giữa đã giấu đi lời tiên đoán của Tô Trạm, đồng thời chỉ nói là mình chỉ là muốn đến Yangon thăm dò hướng đi của thời cuộc.
Vốn là Tô Trạm không tính đi cùng với Tô Phiếm, nhưng mà không biết tại sao tên gia hoả này cứ sống chết muốn kéo hắn theo, mỹ kỳ danh nói đây là mang hắn ra ngoài trải nghiệm sự đời, mà cha mẹ cũng ở bên cạnh không ngừng tán thành, luôn cảm thấy Tô Trạm thoáng cái từ nước Mỹ phồn hoa trở về thì vẫn luôn làm ổ ở trong nhà, cũng nên ra ngoài hít thở không khí.
Thế là, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà cùng Tô Phiếm leo lên xe lửa đi đến Yangon. Chỉ có điều quan sát xung quanh cả nửa ngày, phát hiện Nghiêm Tòng Gia chuyên theo đuôi Tô Phiếm không hề đi cùng, chỉ mang theo một đội bảo vệ mặc thường phục, Tô Phiếm lần này lại tiêu xài hoang phí mà bao cả toa xe. Bởi vì bị anh trai không can tâm tình nguyện ép lên xe lửa lúc này mới tiêu tan chút ít.
Tô Trạm lúc mới bắt đầu chỉ đem mối quan hệ của Nghiêm Tòng Gia và Tô Phiếm so sánh với tiểu phó quan thân cận mà thôi, nhớ đến lúc còn nhỏ ba người bọn họ còn cùng nhau ở chung một đoạn thời gian, hơn nữa cha của y lúc đó hy sinh trên chiến trường, mà Tô Phiếm mười năm nay đều ở cùng với Nghiêm Tòng Gia, quan hệ tốt một chút cũng là tự nhiên. Chỉ có điều, mình vẫn luôn chậm chạp cũng dần dần nhận ra được có chút không thích hợp, nhưng nếu nói là Nghiêm Tòng Gia không đúng thì cũng không phải — Từ trên xuống dưới của Tô gia ngoại trừ Nghiêm Tòng Gia mỗi người đều đối với hắn hoặc là cung kính hoặc là nhiệt tình hoặc là nịnh hót hầu hạ còn không kịp. Tóm lại, mình cũng không phải là ông chủ mặt lạnh mỗi lần đυ.ng phải Nghiêm Tòng Gia, lúc đầu mình còn chưa phát hiện, sau đó Tô Trạm càng cảm thấy được rằng sao mỗi lần y vừa thấy mình thì giống như mình thiếu nợ y năm trăm vạn vậy. Nhưng mà lúc có mặt Tô Phiếm, các loại như em trai, người theo đuổi, người hâm mộ mới có sự thân thiết và nhìn lên khiến cho hắn không thoải mái.
“Sao thế, cái đuôi nhỏ không cùng theo sao?” Nhị thiếu nào đó ngồi đối diện với anh trai, nhìn lướt một cái rồi cố ý hỏi.
“Y có việc khác rồi. Lại nói, em và Tòng Gia, từ nhỏ đã không hợp nhau, sao lớn lên vẫn còn như vậy? Lúc còn nhỏ y cùng em đoạt anh trai, lẽ nào lớn lên còn ấu trĩ như vậy?” Tô Phiếm vỗ vỗ cái mũ lưỡi trai kéo xuống thật thấp của em trai, tóc của Tô Trạm đã bắt đầu dài ra thêm một chút, đúng là bị vây ở giữa thời kỳ lúng túng không ngắn cũng không dài, vì thế mà Tô nhị thiếu mới đội cái mũ như vậy đem mái tóc không đẹp đẽ gì của mình che giấu đi.
Tô Trạm chỉnh chỉnh mũ, để che đi tầm mắt lộ ra ngoài, đôi mắt sáng ngời như ánh sao óng ánh hơi híp lại, ánh mắt bị những sợi tóc vụn vặt che phủ quét một lượt trên người Tô Phiếm, hắn mới sẽ không thật sự ấu trĩ đến nỗi tranh giành yêu thương gì đó của anh trai với một tiểu tử choai choai như Nghiêm Tòng Gia đâu. Nếu như mình một câu không có căn cứ, thì có thể khiến cho Tô Phiếm sử dụng nhân lực và vật lực mà còn tự thân hành động, cái loại tín nhiệm và tình cảm này, cũng không phải là thứ mà Nghiêm Tòng Gia sẽ có được.
“Có bản lĩnh anh dẫn y đi, em lập tức xuống xe.” Tô Trạm mặt mày hất lên, cái đuôi đều muốn vểnh lên cao.
“Anh mang Tòng Gia đi theo là đi công tác, dẫn em là bởi vì yêu thương em trai, có thể giống nhau sao?” Tô Phiếm liếc mắt không tệ nhìn dáng vẻ của em trai nhà mình vừa kiêu vừa ngạo, trong lòng nghỉ, cho dù thế nào, y cũng sẽ bảo vệ Tô gia, làm cho mình càng thêm mạnh mẽ, làm cho Tô Trạm cả đời vô ưu vô lo — Tất cả mọi người đều nói A Trạm là một nhị thế tổ tồi tệ thì như thế nào, y vừa khổ vừa mệt cũng chỉ là bởi vì em trai như thế trước mắt.
Nghe được câu nói này người nào đó quả nhiên mỉm cười một cách đắc ý, dứt khoát dùng mũ che đi khuôn mặt theo tiết tấu loảng xoảng loảng xoảng của xe lửa mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai người đến căn nhà ở Yangon đã là đêm khuya, nhưng mà lúc này vẫn như cũ là không có phòng của hắn, lần này người nào đó muốn tạc mao luôn: “Không phải kêu chú dọn ra một phòng cho con sao? Chú Chu, chú có phải là đã hồ đồ rồi không, cái này mà cũng quên!”
Chu Phong Niên ngẩng đầu liên tục lau mồ hôi, cái lưng vốn khom khom nay lại càng thêm cong: “Điều này, này, nhị thiếu, thật sự là xin lỗi, lần này cậu và đại thiếu đột nhiên muốn đến, thoáng cái bận đến đầu óc mê muội, liền…” Chu Phong Niên liền liền cả nửa ngày cũng không nói ra được nguyên do, chỉ cảm thấy đại thiếu gia ở bên cạnh và ánh mắt ấm áp rơi trên người ông lại giống như kim châm. Bởi vì trong điện thoại Tô Phiếm đã nói với ông — Nhị thiếu gia nói giúp hắn dọn một phòng trống, đương nhiên, ông đem cái chuyện “không cẩn thận” quên mất rồi. Mấy ngày trước A Trạm không biết tại sao, rõ ràng là buổi tối đem y ôm lấy để y hầu hạ đi ngủ thoải mái, lại lấy cái cớ nát vụn “một người ngủ thì sẽ tự do hơn” đem hắn chận ngoài cửa.
Giống như cái biệt viện này ở Yangon, chỉ cần một phòng là đủ rồi, hơn nữa xem xét thời gian, y sẽ làm cho Tô Trạm ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ.
Tô Phiếm trong lòng vô cùng hài lòng, rất bình tĩnh mà giơ tay ra vỗ vỗ bờ vai của em trai muốn vuốt lông cho tên gia hoả này, vân đạm phong khinh mà giải vây cho Chu Phong Niên, “Được rồi, được rồi, lại cũng không phải là chuyện lớn gì, lão nhân gia khó tránh khỏi trí nhớ không được rốt. Phòng nhiều như vậy, nếu không thì em ngủ ở khách phòng mà lần trước Mục Thiên Chương đã ở đi?” Tô Phiếm cố ý đạp cái đuôi của người nào đó một chút.
Quả nhiên, Tô Trạm liền quay đầu hung hăng nói: “Lão tử ngủ sàn nhà cũng sẽ không ngủ trên giường y đã từng ngủ qua đâu!” Nguyên nhân ở chỗ Tô Phiếm không mặn không nhạt dùng cái cớ hắn vậy mà bị một thằng con trai tỏ tình là có phải lớn lên có bao nhiêu mỹ mạo như hoa bỡn cợt vài lần, quả nhiên thành công khiến cho Mục Thiên Chương trở thành cái gai của em trai.
“Cùng anh tạm đỡ hai đêm là được rồi, chúng ta lại không phải chưa từng cùng nhau ngủ.” Tô Phiếm thuận theo tự nhiên mà nói, liếc nhìn khuôn mặt xoắn xuýt của em trai một cái, tiếp tục không ngừng cố gắng mà lấy ra một chiêu: “Anh là anh trai của em, em sợ cái gì?”
Được thôi, trên thế giới này nào có tị hiềm cùng anh trai của mình, hắn là em trai cũng không phải là em gái. Tô Trạm bị nói khích một chiêu chỉ có thể bất chấp khó khăn cùng anh trai nhà hắn lại ngủ cùng một chỗ. Chỉ là lúc cùng nhau lên giường đi ngủ, Tô Trạm thấy Tô Phiếm mỉm cười có chút đắc ý, lại rất bình tĩnh mà ra ngoài, lúc trở lại, trên tay nhiều thêm một cái chăn, không thèm đếm xỉa đến nói: “Em buổi tối sẽ đoạt chăn, đến, chúng ta mỗi người một chăn.” Nhất thời khiến cho ý cười trên mặt của người nào đó cứng đờ, lúc này đổi thành nhị thiếu nào đó mỉm cười đắc ý.
Nói là đến dắt cầu bắt tuyến tìm đường lối, Tô Trạm nhìn dáng vẻ của anh trai nhà mình lại không nhanh không chậm thảnh thơi tự đắc, ngược lại càng giống như đến Yangon ngắm cảnh du lịch.
Ngày đầu tiên bởi vì đi đường mệt mỏi, hắn và Tô Phiếm ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới thức dậy. Sau khi thức dậy, Tô Trạm áo ngủ rộng thùng thình di chuyển xuống lầu, thuận theo mùi thơm của đồ ăn lan toả từng cơn từng cơn tìm đến phòng bếp, chỉ thấy trong phòng bếp đang hấp chiên luộc vô cùng náo nhiệt.
Tô Phiếm đang mặc một cái tạp dề, tay áo xắn lên cao, một tay cầm cán nồi, một tay cầm muỗng, dùng sức khuấy đều, món ăn trong nồi sôi nổi di chuyển theo động tác của Tô Phiếm, màu sắc tươi sáng dầu mỡ tí tách. Thủ pháp thuần thục và tư thế nghiêm túc lại chuyên nghiệp khiến cho Tô Trạm nhìn đến nổi trợn mắt há hốc mồm. Đây là anh trai nhà hắn lúc mặc quân trang thì anh tuấn uy vũ nho nhã như một vị tướng có phong độ, ngày thường một bộ áo sơ mi trắng thật sự là đẹp trai ngút trời? Mặc dù hắn có lúc sẽ thấy Tô Phiếm nấu chút điểm tâm gì đó cho người nhà và mình…
Tô Trạm hít mũi một cái, liền biết rằng, món ăn này là măng khô xào thịt, là một món ăn thường thấy trong gia đình của người Tô Châu. Lúc còn nhỏ mẹ thỉnh thoảng sẽ xuống bếp, đây là một trong những món mà hắn nhất định sẽ ăn.
Thấy Tô Trạm dậy rồi, Tô Phiếm đem thịt xào xong thêm một chút nước nữa rồi đậy nắp nồi lại, người làm người Miến Điện ở bên cạnh lập tức đem khăn lông đưa cho y, Tô Phiếm lại khoát tay một cái, từ trong nồi giữ nhiệt ở bên cạnh múc một chén cháo ra, đưa đến trước mặt Tô Trạm nói: “Sáng sớm liền nấu xong rồi, em tiểu tử này ngủ đến trời đất mù mịt cũng không nỡ kêu em dậy. Trước tiên ăn chút cháo đi, đợi một chút nữa, thì có thể ăn cơm trưa rồi.” Dứt lời còn hơi nhướng mày rất là nghiêm túc mà phán xét một phen, “Chính là thịt xào này không phải rất tốt, chuẩn bị có chút gấp, lần sau nên để người mua chân giò hun khói của Vân Nam mà làm.”
Người nào đó cúi đầu nhìn chén cháo nấm hương thịt bằm trước mặt, cả người vẫn còn ở trạng thái trợn mắt há hốc mồm, liều lĩnh mà hỏi một câu: “Đó là cá ngân hấp trứng sao?”
Tô Phiếm khuôn mặt tuấn tú gật đầu mỉm cười, con ngươi sáng như ánh sao, cho dù là đang đeo tạp dề, cả người thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ đoan chính quân tử như cũ. Thấy Tô Trạm vừa mới thức dậy dường như chỉ là ngây ngô vừa mới dậy đợi đút đồ ăn, chỉ cảm thấy mình bận rộn cả nửa ngày đều đáng giá: “Không thể thiếu cá ngân hấp trứng của em, em lúc còn nhỏ chỉ chịu mẹ làm, người khác làm thì em một mực không ăn, đáng tiếc mẹ nói là không thể chiều em quá, rất ít làm.”
Tô Phiếm còn nhớ rõ Tô Trạm lúc đó ăn cơm còn phải ngồi ghế của trẻ con, bởi vì bị chiều đến nỗi không xong, lúc vừa mới bắt đầu học tự mình ăn cơm, bé trai nhỏ nhắn 5 tuổi lúc ăn cơm trước cổ cần phải đeo yếm, nhưng còn nhỏ lại rất bá đạo, ngày đó mẹ cả làm cá ngân hấp trứng, vươn đôi tay nhỏ bé và cái cổ oa oa kêu lên còn dùng cái muỗng quơ quơ khuấy hai cái trên cái chén trứng hấp tròn vành vạnh, bày tỏ rằng những cái này đều là của hắn. Con nít thói quen ăn cơm rất không tốt, thích đem đồ ăn và cơm trộn cùng với nhau rồi nhét vào trong miệng, giống như mèo ăn, còn dính đầy cả mặt, ngay cả cha một đại hán tử cũng nhìn không nổi nữa, mà người mẹ cả xuất thân từ thế gia của y quả thật chính là muốn ngất luôn cho rồi. Đương nhiên, lúc đó, Tô Trạm một chút cũng không thích y, ví dụ như, lúc y muốn múc một muỗng trứng hấp, bị đứa nhỏ dùng đôi đũa ném vào mặt, sau đó Tô Trạm liền bị mẹ cả đánh hai cái vào mông rồi tịch thu món cá ngân hấp trứng của hắn, kêu hắn úp mặt vào tường.
Lúc y sáu bảy tuổi trở về Tô gia, Tô Trạm mười tuổi thì bị đưa đi Đài Loan, trong khoảng thời gian này bọn họ bỏ lỡ mười năm. Thời gian ở cùng với Tô Trạm, nhắc tới còn không bằng thời gian y ở cùng với
Nghiêm Tòng Gia từ nhỏ đã ở bên cạnh mình mà lớn lên, nhưng giống như bản năng trời sinh, thích Tô Trạm là thứ đã có trong máu mủ. Lúc còn nhỏ yêu thích em trai nhỏ, lớn lên rồi, là thương yêu người yêu.
Mà Tô gia đại thiếu hận không thể giấu người nào đó đau ở trong tim, người nào đó vẫn như cũ đắm chìm trong suy nghĩ anh trai nhà hắn ngoại trừ biết kinh doanh buôn bán, mang binh đánh giặc ra, tài nấu nướng còn thật sự rất tốt.
“A Phiếm, em cũng không biết anh vậy mà sẽ biết nấu cơm!” Tô Trạm ngạc hiên nói, hàng lông mi dài dài khẽ nhướng, cố ý lộ ra dáng vẻ một tia ghét bỏ, “Thoạt nhìn hẳn là có thể ăn.” Tô Phiếm nhà hắn lớn lên dáng dấp, tính cách ôn nhu dễ gần, phóng tầm mắt nhìn về cả miền Bắc Miến Điện thậm chí là cả Miến Điện, cũng không tìm ra nam nhân nào tốt hơn so với anh trai nhà hắn. Tô Trạm cúi đầu múc cháo, không có ý tốt trong lòng nghĩ rằng, cũng không biết sẽ tiện nghi cho cô gái nào đời trước đã thấp nhiều nhang…
Tô Phiếm khoé miệng khẽ cong, không chút nào tỏ ra yếu thế mà trả lời: “Em đợi chút thử xem chẳng phải sẽ biết sao.”
“Anh chẳng lẽ ngoài trừ luyện súng, còn đồng thời học nấu ăn sao?”
“Mẹ cả thích món ăn Tô Châu, lúc đó cũng tìm không được đầu bếp, thân thể của mẹ cũng không phải rất tốt, phải tận lực ít dính đến khói dầu, anh liền đi học, có thời gian liền làm cho mẹ ăn. Sau đó, mẹ cả biết được thì không cho anh làm những thứ này, cảm thấy quân tử phải cách xa nhà bếp. Bằng không thì, thấy em đoạn thời gian trước mùa hè bị sụt cân, anh dự định làm thử cho em, nhưng mà để mẹ biết, anh cùng em sẽ phải gặp hoạ, mẹ thật sự không cho anh xuống bếp.” Tô Phiếm còn không thể nói với hắn, những món này kỳ thực đều là vì hắn mà học, nhớ đến lúc đó Tô Trạm một mình rời nhà ra ngoài, y liền âm thầm hạ quyết tâm, đợi đến ngày em trai trở về, phải đem những món mình biết đều bổ sung cho hắn.
Mà Tô Trạm không biết rằng, đời trước Tô Phiếm cũng vì hắn học ra một tay nghề giỏi về các món ăn Tô Châu, lại chưa từng có cơ hội thể hiện cho hắn xem.
Măng khô xào thịt, cá ngân hấp trứng, tôm lột xào, còn có một món canh măng với nước canh trắng đυ.c sền sệt đang toả khói nghi ngút vô cùng hấp dẫn, Tô Trạm vốn là còn một mặt đầy hoài nghi chỉ niếm thử một ngụm canh, liền thả lỏng bụng ăn bữa trưa yêu thương cùng với anh trai của hắn. Sau khi ăn qua một bàn đồ ăn mà Tô Phiếm làm, sự bất mãn của Tô Trạm đối với chị dâu tương lai càng đậm sâu — Đều có dạng ông chồng này, muốn nàng đến làm vợ làm cái gì…(Mã: À, chỗ này ý ẻm là anh Phiếm cái gì cũng biết làm, cũng biết nấu ăn nữa, thì cần một người vợ làm gì.)
Mà Tô Phiếm thấy Tô Trạm lại trộn cơm và thức ăn cùng nhau như một bát cơm cho mèo ăn thì rất hài lòng, cũng rất đắc ý.