Tô Trạm không có cách nào ra khỏi cửa đành phải chuyên tâm ở nhà đem tóc của mình dưỡng dài ra, hắn mặc dù không để ý xấu đẹp nhưng mà cũng hiểu được cái đầu trọc lóc này rất phá nát hình tượng, vì thế ai đó gọi hắn ra ngoài đều thờ ơ không để ý tới. Tô Phiếm rất có tự giác lấy công chuộc tội, lại trùng hợp gặp phải mùa hè nóng bức nhất cũng không có bao nhiêu việc, dứt khoát cả ngày ở nhà bồi mèo con của y.
Ban ngày chuyện Tô Trạm có thể làm là tắm rửa, đi ngủ, ăn các loại trái cây, thời tiết ở Miến Điện nóng đến nỗi có thể khiến cho hắn hận không thể ngâm mình trong thùng gỗ đầy nước, mà mẹ và Tô Phiếm cũng không chịu để hắn hưởng máy lạnh, lý do là lúc hắn từ trong bụng mẹ đi ra thì không phải là đặc biệt tốt, một khi bị cảm lạnh có thể giày vò cả mười ngày nửa tháng. Trong nhà còn xây dựng một hồ bơi, Tô Trạm vẫn trước sau như một sợ nước, nhưng mà theo tuổi tác càng ngày càng lớn, cũng không phải là khó mà tiếp nhận như thế. Nếu như có Tô Phiếm ở đó, thì sẽ cùng Tô Phiếm đến hồ bơi ngốc nửa ngày.
Buổi tối, hắn sớm đã quen với việc ngủ cùng Tô Phiếm, hai anh em cởϊ qυầи áo chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ, thân thể trần như nhộng dựa vào nhau, hơi lạnh thì lạnh, thân thể lại rất ấm áp, khiến cho Tô Trạm cảm thấy lạnh nóng giao nhau thoải mái đến vô cùng, huống chi thủ pháp đấm bóp của Tô Phiếm thật sự rất cao siêu, cộng thêm lại uống canh xương mấy ngày nay, hắn cũng không còn đau chân ngủ không được như mà lúc còn ở Mỹ nữa.
Có lúc hứng thú lên, hắn sẽ cùng Tô Phiếm hơn nữa đêm bò dậy lái xe đi ra ngoài hóng gió, trong nhà mới mua một chiếc Land Rover, chạy dưới bầu trời đêm đầy sao, hương vị mùa hè thoang thoảng trong gió, núi rừng miền Bắc Miến Điện dưới ánh trăng giương nanh múa vuốt thoạt nhìn vừa thần bí lại vừa khủng bố, nhưng lại không ảnh hưởng đến tâm tình hóng gió của hắn.
Chỉ có điều người nào đó mười năm không sống ở Miến Điện, thoáng cái trở lại ngày hè nóng bức dài dằng dặc ở đây cũng không phải là thích ứng lắm, ngoại trừ ăn sáng, một ngày ba chén canh xương Tô Phiếm dặn dò, để cao lên hắn chỉ có thể bịt mũi mà uống cạn, thời gian khác một mực không muốn ăn cơm.
Tô tướng quân buổi tối sau khi lần thứ hai nghe được nhị thiếu gia trốn ở trong phòng nghỉ ngơi ở lầu hai hưởng máy lạnh xem ti vi không thèm xuống dưới ăn cơm, giận tím mặt muốn tự mình lên lầu đem hắn khiêng xuống, “Thằng nhóc nhỏ này, sao có thể không ăn cơm chứ! Nhị thiếu gia mấy ngày nay đều như vậy sao? Là do cơm nước làm không ngon hay là tại sao? Thật sự chưa từng ăn qua đau khổ, muốn giống như lão tử lúc đầu vừa mới mang binh…” Tô tướng quân tuổi tác càng cao thì càng dài dòng lôi thôi bắt đầu nói về năm đó, tật xấu của phần lớn người lớn tuổi đều có — Hồi tưởng lại quá khứ.
Chung Ý Ánh cũng cau mày thở dài: “Đứa nhỏ này, bây giờ thì đang lấy trái cây thay cơm, nói rồi cũng không nghe.” Phàm là phụ huynh đều cảm thấy đứa nhỏ không thích ăn cơm thực sự là tuỳ hứng khiến cho người ta đau đầu, nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ của Tô Trạm lúc còn nhỏ vô pháp vô thiên, nhớ đến hắn mười năm nay xa gia đình ở bên ngoài ăn không ít đau khổ, hai vị trưởng bối lại cảm thấy không thể khiển trách nặng nề được. Nhưng bọn họ chỉ có thể trông cậy vào Tô Phiếm người làm anh trai này có thể đem người dụ dỗ xuống ăn cơm, bởi vì Tô Phiếm so với bọn họ còn chiều chuộng hắn hơn.
Đúng như dự đoán, Tô Phiếm mỉm cười an ủi cha mẹ nói: “A Trạm không muốn ăn cơm thì trước tiên đừng ép em ấy, em ấy bây giờ đang nóng đến hoảng, đầu tóc còn chưa dài được bao nhiêu, tâm trạng lại không tốt, tự nhiên là không có khẩu vị gì. Đợi chút nữa con nấu chút cháo đậu xanh cho em ấy.”
Chung Ý Ánh xác thực có chút nhìn không nổi, “Con a, chưa từng thấy qua ai cưng chiều em trai thành cái dạng này. Đầu tóc cắt hỏng thì cắt hỏng thôi, tiểu tử này, còn giận như vậy.”
Tô Phiếm trong lòng vừa chuyển, mỉm cười không trả lời lời nói của mẹ, y chính là muốn cưng chiều A Trạm như vậy, đối tốt với hắn, tốt đến nỗi ở trong lòng Tô Trạm ngoại trừ Tô Phiếm y ra, thì không có ai có thể so sánh được. Đương nhiên, y mới sẽ không nói cho cha mẹ biết rằng, tiểu tử thối đó không chịu ăn cơm đến nửa đêm thì đói bụng, chính mình còn hầu hạ hắn bữa ăn khuya, thế nào cũng sẽ bị cha mẹ niệm cho tới chết mới thôi.
Ăn xong cơm tối, Tô Phiếm lưu loát vo sạch gạo bỏ vào nồi còn đặc biệt cho thêm một chút táo đỏ hạt sen, sợ đậu xanh quá mát hại thân thể, ở đây ăn xong cơm tối sớm, đợi chút nữa còn có thể cho cha mẹ làm điểm tâm giải khát.
Chung Ý Ánh ở một bên nhìn dáng vẻ con trai lớn kiên trì tự mình động tay chỉ đem hành động của Tô Phiếm quy về nguyên nhân quá cưng chiều em trai, ngay cả nấu cháo đậu xanh cũng không chịu để người khác nhúng tay vào, mỉm cười thay Tô Phiếm sửa lại cổ áo vì động tác vừa nãy mà bị nhếch lên, nói rằng: “Mẹ thế nhưng tìm không ra người quan tâm hiểu chuyện hơn A Phiếm nhà chúng ta, nhưng mà A Phiếm, tâm tư này của con nên phân một ít cho những chỗ khác đi, nếu như tìm một cô gái rồi đối xử ấm áp như vậy, không có ai sẽ không thích A Phiếm nhà chúng ta.”
Chung Ý Ánh nhàn rỗi nhiều năm như vậy, thấy con trai lớn và con trai nhỏ đều đã trưởng thành, một đứa thì thông minh tài giỏi, một đứa thì cuối cùng cũng không còn nghịch ngợm gây sự nữa, chồng thì sự nghiệp thành công, tóm lại không có chỗ cho bà nhọc lòng. Thấy các bà lớn cùng lứa với bà đều đã ôm cháu, càng đem sự chú ý lên người con trai lớn nhà mình — Người của Tô gia vẫn là quá ít.
Tô Phiếm rửa tay rồi lau khô sạch sẽ nói: “Mẹ, con, tạm thời còn chưa nghĩ tới.”
Chung Ý Ánh nhìn con trai lớn tuấn tú sáng sủa, nghĩ đến Tô Phiếm bất luận ở điểm nào cũng đều xuất chúng, nhìn tới nhìn lui trong mấy gia đình giàu có ở miền Bắc Miến Điện, tìm ra người có thể xứng đôi với Tô Phiếm cũng rất ít: “Khó tìm, phải sớm một chút suy nghĩ, mẹ vẫn chỉ trông cậy con sớm một chút cho mẹ ôm cháu thôi, A Trạm mẹ cũng không trông cậy, còn kén chọn như một đứa con nít, không ăn cơm. Người làm anh trai con này còn nuông chiều nó.” Tô Phiếm đối với tâm tình này của mẹ rất bất đắc dĩ, chỉ có thể dụ dỗ, vừa may tiểu nha hoàn chạy đến nói là tướng quân có chuyện tìm, lúc này mới có thể giải thoát.
Tô Trạm sờ một đầu tóc lổm chổm của mình tức giận bất bình mà từ một bên hiện ra: “A Phiếm anh lại cùng mẹ thì thầm to nhỏ cái gì?” Hắn lúc nãy bị cha gõ vài cái, tâm trạng có hơi không thoải mái, đồng thời còn thấy mẹ ở trong phòng bếp kéo Tô Phiếm nói chuyện, càng thêm không dám hiện thân — Chắc chắn sẽ bị nói thêm một lần nữa.
Tô Phiếm lại là vừa thấy hắn tâm trạng liền rất tốt, cầm lấy một mâm chuối tiêu ra, trực tiếp lấy trái cây nhà mình dụ dỗ em trai ngồi xuống, người nào đó bây giờ quả thực lấy nhiều loại trái cây làm lương thực, bởi vậy mà bị Tô tướng quân một tiếng ra lệnh hạn chế cung cấp, để xem tiểu tử con còn không ăn cơm hay không. Quả nhiên, Tô Trạm buổi tối không ăn cơm vừa thấy một mâm chuối tiêu màu da cam, ánh mắt như phát sáng, hàng lông mi dài dài còn nhướng nhướng vui vẻ.
“Cha quá chặt chẽ rồi…” Tô Trạm phàn nàn với anh trai nhà mình, một bên không quên cầm lấy chuối tiêu hì hục hì hục mà hai ba phát đã ăn xong một trái chuối tiêu giống như con khỉ. Ánh mắt của Tô Phiếm hơi hơi híp lại, chứa đầy ý cười, “Cha cũng là sợ em không ăn cơm tổn hại đến cơ thể, không sao đâu đợi sau này anh kêu người tìm đầu bếp người Nhật đến, em không phải là thích ăn lạnh sao? Đến lúc đó cho em ăn đủ, chính là đầu bếp này phải ở trong thành phố, cha thấy được người Nhật Bản phỏng chừng sẽ nổi trận lôi đình.”
Quả nhiên, vẫn là anh trai của hắn hiểu hắn, nhị thiếu nào đó sắp đem mình ăn thành trái cây vẻ mặt phấn khởi mà gật gật đầu.
Lúc này, Tô Phiếm đang trông chừng em trai vẻ mặt tức giận nhưng cuối cùng vẫn thành thật ngốc ở trong nhà, hài lòng mà bổ vài trái dưa hấu cho Tô Trạm, đồng thời sử dụng ánh mắt biểu thị hạ nhân không được phép nói cho tướng quân. Phòng bếp nhỏ chỉ mở cái đèn nhỏ, lộ ra ánh sáng mờ nhạt hoà hợp, chiếu vào nửa bên khuôn mặt vùi trong dưa hấu của Tô Trạm, lông mi dài dài cong cong phủ xuống, dáng vẻ đa tình mà quyến luyến. Mặc dù, người nào đó hì hục hì hục mà gặm dưa hấu quả thực hơi không lịch sự.
Nhưng mà trong mắt của Tô Phiếm, em trai như vậy lại ngây thơ thuần khiết đáng yêu, cho nên, y lại không tự chủ được mà vươn tay sờ sờ cái đầu trọc của Tô Trạm, một lớp tóc ngắn ngắn đâm vào lòng bàn tay làm cho trái tim y đều ngứa ngáy. Tô Trạm lại lập tức xoay đầu trừng mắt nhìn Tô Phiếm, dùng ánh mắt kháng nghị rằng: “Tô Phiếm, anh lại sờ nữa thử xem, lão tử còn chưa tính sổ với anh đó!” Dứt lời đuôi mắt còn kéo dài hung hăng mà liếc anh trai nhà mình một cái, tiếp tục vùi đầu gặm dưa hấu. Bởi vì ngũ quan thật sự tinh xảo đẹp đẽ, sự uy hϊếp này không có chút đáng sợ nào.
Tô Phiếm thu về móng vuốt trêu chọc mèo con, bật cười một tiếng: “Chân tướng, em trai trái cây.”
Tô Trạm ăn ba trái chuối tiêu, nửa trái dưa hấu, có chừng có mực mà dừng lại, bởi vì Tô Phiếm đặc biệt nấu canh đậu xanh cho hắn, đợi chút nửa bớt nóng liền có thể uống rồi. Người nào đó coi như nhớ mà bán mặt mũi cho anh trai nhà mình.
Tô Trạm vốn tưởng rằng hoạt động của tối hôm nay là cùng Tô Phiếm đánh bài rồi đi ngủ, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Mục Thiên Chương, thanh âm của người sau ở trong điện thoại nghe ra vẫn rất thiếu đánh như cũ.
“A Trạm, sao rồi, về nhà mấy ngày vui đến quên cả trời đất cũng không biết mà đến thăm thanh mai trúc mã anh đây sao?”
Tô Trạm chân mày cau lại: “Lễ vật của Chương thiếu anh đâu, còn nói cái gì mà sẽ cho tôi một sự ngạc nhiên lớn nữa?”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại nhẹ nhàng cười vài tiếng, giọng nói mang theo vài phần từ tính, còn chưa đợi y mở miệng, Tô Trạm lại nghe được có người bên cạnh hung tợn mà dùng tiếng Đạn Ban thúc giục: “Mục Thiên Chương, mày bớt trêu hoa cho tao! Nhanh lên!”
Tô Trạm trong lòng rùng mình, tên gia hoả này là bị ép buộc sao? Nhưng nghe thanh âm của Mục Thiên Chương sạch sẽ có lực lại không lớn lắm, “Anh…”
“Anh không có chuyện gì. Mặc dù không nghĩ tới sẽ ở trong cái tình huống này mà gặp mặt lại, nhưng mà, A Trạm, em có thể đến một chuyến không?”
Tô Trạm không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng cũng chỉ hơi suy tư một chút nói: “Anh đang ở đâu?”
“Nhị thiếu quả nhiên đủ ý tứ, Phường Đại Kim.”
“Thật sự không muốn anh cùng đi vào sao?” Tô Phiếm ngẩng đầu lại theo thói quen mà sờ sờ đầu của Tô Trạm, bây giờ em trai này thật sự quá hợp ý. Bảng hiệu bằng đèn ne-on của Phường Đại kim trong bóng đêm loé sáng, lộ ra sự ồn ào náo động.
Tô Trạm một phát đẩy ra tay của Tô Phiếm, gật gật đầu nói: “Không sao đâu, em vào xem một chút liền đi ra.” Tô Phiếm còn thật sự đem hắn làm một tiểu thiếu niên 19 tuổi sao, kỳ thực cũng không có ai so với hắn càng quen thuộc với cái địa phương này hơn — Đây là chỗ tiêu tiền mà đời trước hắn thường đến, ăn uống đánh bài chơi gái một loạt, hắn và đám hồ bằng cẩu hữu có chuyện hay không có chuyện đều đến đây chơi đùa. Nhưng mà có thể đến cái địa phương ăn chơi này cũng không phải là đơn giản có tiền là được, tất cả mọi người có thể tiến vào một cách vui sướиɠ đều hiểu được lề lối ở bên trong, tóm lại sẽ không làm càn ở trong Phường Đại Kim.
Vì thế lại thêm một câu hơi không hài lòng: “Đã nói không cho anh vào rồi mà. Anh càng muốn vào.”
Tô Phiếm chớp mắt cười đến gian trá: “Mục Thiên Chương từ nhỏ liền muốn bắt cóc em, anh người làm anh trai này phải giám sát chặt chẽ một chút. Được rồi, anh ở bên ngoài đợi em nửa tiếng, sau nửa tiếng em còn chưa ra, anh liền đi vào.”
Tô Trạm nói một tiếng “được” liền xoay người đi vào trong.
Dựa theo ký ức ở đời trước thuận lợi mà tìm đến ghế lô, nhân vật đang đứng ở cửa giống như vài vệ sĩ, vừa thấy Tô Trạm đến liền dùng tiếng Miến Điện hỏi một chút thân phận cùng mục đích đến, lập tức liền mở cửa.
Nhưng mà cửa vừa được mở ra, Tô Trạm kinh ngạc nhìn tình cảnh bên trong ghế lô — Trên cái giường nhỏ rải rác một đống thuốc phiện cùng dụng cụ, bài tú lơ khơ, chip đánh bạc cũng lộn xộn ở trên bàn đánh bài, có nam có nữ, có người Miến Điện, người Trung Quốc, người Thái Lan, một đám người lộn xộn, tất cả mọi người đều sôi nổi liếc mắt chú ý đến người đột nhiên xuất hiện là hắn, ngoại trừ Mục Thiên Chương và Mục Uy đang đứng bên trong.
Trên trán Mục Thiên Chương đột nhiên bị người ta đập một phát, máu tươi theo thái dương mà chảy xuống nửa bên mặt, ngũ quan anh tuấn cao ngất bởi vì máu tươi chói mắt càng thêm lộ rõ hơn, nhưng mà ánh mắt của y lại bình tĩnh mang theo sự hờ hững, không chút nào vì họng súng đen ngòm kề sát huyệt thái dương mà dao động.
Mục Thiên Chương vẫn như cũ không nhúc nhích mà giơ súng, xoay đầu thấy là Tô Trạm, bỗng nhiên vô cùng vui vẻ ân cần chào hỏi giống như Mục Bách: “Ai ya, đây không phải là Tô gia nhị thiếu gia sao! Năm đó cậu vẫn còn là một đứa con nít bé xíu, đã lớn thế này rồi!”
Cho dù nói thế nào, Mục Uy đời trước đối với mình có ơn cứu mạng, tất cả mọi người đều đối với Tô nhị thiếu hắn tránh như xà hạt, thậm chí là có lúc bỏ đá xuống giếng, chỉ có Mục Uy ra tay giúp đỡ. Hắn cũng quen thuộc với tính cách của Mục Uy, là người thích cười, thích đùa, thích náo nhiệt, đương nhiên làm ra mấy chuyện xấu cũng không chút nào chịu thua, thậm chí hung ác độc địa, thủ đoạn độc ác mang theo chút ngây thơ. Nhưng mà đời trước bọn họ cũng không xung đột lợi ích, còn bởi vì mùi thối ở phương diện nào đó hợp nhau, chơi tốt đến mức có thể kết nghĩa làm bạn.
Vì thế Tô Trạm thấy được tình cảnh như vậy chỉ là hơi ngạc nhiên một chút, ngay tức khắc trong lòng liền nhịn không được muốn hướng Mục Thiên Chương phẫn nộ — Hai anh em bọn họ cãi nhau với bức tường, kéo theo họ Tô hắn làm gì. Chỉ ung dung mà tiến vào vài bước, nghiêng đầu kéo khoé miệng coi như là chào hỏi: “Mục Uy, chào.”
Bọn họ ở đời trước quen biết nhau cũng là ở Phường Đại Kim, Tô Trạm lúc 15 tuổi không sợ trời không sợ đất ở Phường Đại Kim đánh bài tới thiên hôn địa ám, Tô nhị thiếu hăng hái lên, hăm hở mà đứng ở trên đài cao, cao giọng tuyên bố, ngày đó nợ của tất cả mọi người đều tính dưới tên của hắn — Thua tính cho tôi, thắng tính cho các người. Dù sao, lúc đó Tô Phiếm đã biết kinh doanh kiếm tiền rồi, hắn không tiêu thì ai tiêu. Bởi vậy lại dẫn đến sự chú ý của Mục Uy, hai người nhất thời liền chống lại ánh mắt nhau, chẳng nói lời nào liền trước tiên là đánh bài, đánh bài đến cuối cùng hắn và Mục Uy đều đỏ cả mắt, cuối cùng cư nhiên giảng hoà. Từ đó về sau, liền lăn lộn cùng một chỗ.
Mục Thiên Chương lười biếng hơi hướng phía sau mà ngửa đầu, ánh đèn che phủ khuôn mặt, là một loại anh khí kiên cường nói không ra lời, chỉ nghe y uể oải mà mở miệng nói: “Người đến rồi, anh hai, em thế nhưng có người chứng minh.”
Đôi mắt của Mục Uy to mà tròn trên khuôn mặt xanh đen mà chuyển chuyển, hỏi trực tiếp Tô Trạm: “Tiểu tử này ngày 10 tháng 6 đi Băng Cố phải không?”
Tô Trạm bị hỏi đến không hiểu ra sao như bị lọt trong sương mù, lại cũng chỉ có thể dựa theo tình hình thực tế mà trả lời: “Đúng vậy, tôi ngày đó vừa mới từ Mỹ về.”
Trên mặt Mục Uy rõ ràng vẫn còn nghi ngờ: “Hai người các cậu có phải là thông đồng trước rồi không?”
Mục Thiên Chương ấp úng cười một tiếng, mang theo sự châm biến rõ rang: “Tôi cùng Tô Trạm mười năm chưa gặp, có cái gì để mà thông đồng? Lại nói, tôi và hắn ngàn dặm thông đồng có chỗ nào tốt! Anh hai, bản thân anh đánh mất hàng hoá cha giao phó, bây giờ ngược lại trách đến trên đầu tôi, còn nghi ngờ nhị công tử của Tô tướng quân, tôi nghĩ, nếu như để cha biết, ông ấy sẽ không vui đâu.”
“Nhưng mà, ngoại trừ mày không có ai biết lộ tuyến và thời gian ngày đó thương đội đi, nhưng mày lại đúng lúc xuất hiện ở Chiang Rai, tất cả đều này quá trùng hợp!” Mục Uy vẫn như cũ không buông tha nói, y vừa mới uống một ly rượu mạnh, bây giờ hơi rượu bốc lên, bởi vì vừa mới mất một đợt hàng khiến cho cha rất giận liền nhắm vào đầu não là y mà chửi một trận, trong lòng rất khó chịu. Rất không khéo, buổi sáng liền có người đến bẩm báo với y, ngày đó Mục Thiên Chương có xuất hiện ở Chiang Rai, căn bản không ở Yangon.
“A Trạm từ nhỏ đã cùng tôi chơi đùa, mẹ của tôi cùng với Tô phu nhân cũng là tri kỉ mười năm, tôi đi Băng Cốc đón hắn trở về, lẽ nào có cái gì không thích hợp sao? Có bản lĩnh, anh có thể ở chỗ này nổ súng bắn chết tôi, sau đó về bàn giao với cha đi.” Mục Thiên Chương đối với cơn giận của Mục Uy không chút nào sợ hãi, hời hợt giải thích, rất có một loại cảm giác coi thường.
Ánh mắt của Mục Uy trừng lên cực to, “Lúc đầu tao nên đem mày ném vào trong nồi nấu thuốc phiện!” Mặc dù trong lòng vô cùng nghi ngờ, nhưng mà Mục Thiên Chương ngoại trừ mình ra là đứa con trai được cha cưng chiều nhất, mẹ của y mặc dù là người hoa tàn ít bướm đã sớm bị thế thân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, nhưng bà và Tô phu nhân luôn luôn qua lại thân thiết, bởi thế vẫn coi như là rất được sự tôn trọng của cha.
Mục Uy rất muốn bóp cò kết liễu sinh mạng của đứa em trai này, nhưng mà y mặc dù có rất nhiều anh chị em gái, nhưng mà cha vẫn luôn đối với đứa em trai này rất xem trọn; Chuyện thuốc phiện bị mất y cũng chỉ là nghi ngờ, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực, hơn nữa nghe được Tô nhị thiếu chính miệng chứng thực, hắn thoạt nhìn lại không giống như gạt người.
Tô Trạm nhìn một màn tranh đấu của hai anh em nhà Mục Uy, chỉ cảm thấy dường như thấy được mình và Tô Phiếm ở đời trước.
Nhưng nhìn Mục Thiên Chương hơi mỉm cười, vươn tay lau đi vết máu ở mí mắt, hắn lại cảm thấy lấy suy nghĩ của người bạn cũ ở đời trước này, cũng không thể đấu thắng Mục Thiên Chương — Mục Uy và hắn giống nhau, chỉ có điều là ỷ vào thân phận ở nơi đó, được cha nuông chiều thôi.
Nhưng mà, dưới tình huống này, rất sợ Mục Uy vẫn luôn tính cách quỷ dị không chắc sẽ thật sự thoáng một cái đầu óc sung huyết gϊếŧ chết Mục Thiên Chương, Tô Trạm xoay người từ trên bàn trà cầm lấy một chai rượu Whisky, mỉm cười nói với Mục Uy: “Được rồi, Mục đại thiếu, cùng với em trai nhà anh đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thì có cái gì thú vị chứ! Chúng ta đến uống rượu, nếu như bởi vì tôi khiến cho hai anh em các người xảy ra hiểu lầm gì đó thì thật sự là sai lầm của tôi. Cái khác tôi không dám bảo đảm, nhưng mà ngày đó Mục Thiên Chương thật sự đến sân bay Băng Cốc đón tôi, chùng tôi cùng nhau ngồi máy bay về Yangon.”
Tô Trạm là mỹ thiếu niên đầu trọc, hơn nữa mỹ thiếu niên này khoé miệng còn câu lên ý cười, tư thế rót rượu lại tự nhiên không thôi, vừa thấy liền yêu thích, cuộc đời Mục Uy thích nhất
người đẹp, rượu ngon, sau khi cân nhắc khắp nơi, trong mắt loé lên ánh sáng âm ngoan, chậm chạp hạ súng xuống, “Tiểu đệ, em nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Tô Trạm rèn sắt khi còn thép, ngẩng đầu đem cả một ly rượu màu vàng kim rót vào trong bụng, hơn nữa dưới sự chú ý của Mục Thiên Chương và Mục Uy, buồn bực không lên tiếng lại liên tục rót cho mình hai ly, uống một hơi cạn sạch, có thể nói là hết sức phóng khoáng. Ba ly rượu đầy vừa xuống bụng, hơi rượu liền lập tức xông lên đầu, dáng vẻ của Tô Trạm môi hồng răng trắng bị hơi rượu xông lên, lộ ra sắc mặt trắng nõn hồng hồng, mặt mũi xinh đẹp hợp chuẩn, lại không có tí xíu nào nữ tính.
“Sao nào, Mục đại thiếu còn không cho tôi mặt mũi sao?”
Quả nhiên, Mục Uy lập tức ánh mắt liền loé sáng, cái đầu tròn trịa, khuôn mặt tròn tròn mang đầy ý cười, bởi vì, Tô Trạm vô luận là từ tướng mạo hay động tác đều vô cùng hợp khẩu vị của y. Điều này nếu đổi lại là con trai của nhà khác, Mục Uy tối nay là không chiếm không được, nhưng mà đối phương cũng không phải là tiểu tử xinh đẹp thông thường, hắn là con trai nhỏ của Tô tướng quân, em trai của Tô Phiếm.
Y cười to đem súng thu lại, đổi ly rượu trên tay, “Được được được, không hổ là công tử của Tô tướng quân, chẳng thua kém gì anh trai của cậu.” Hơn nữa, không biết như thế nào, y thấy Tô Trạm chính là thuận mắt hơn Tô Phiếm quân tử nhẹ nhàng luôn mỉm cười như gió xuân, người sau thật sự là có chút cảm giác cao không vớ tới.
Mục Thiên Chương híp mắt, không hề chớp mắt mà nhìn Tô Trạm đầu tóc so với lông mi của hắn còn ngắn hơn, người nào đó không có tóc, thật sự là đẹp đến nỗi quá rõ ràng đi, mang theo một chút oang oang mang theo chút tính xâm lược. Nghe được mùi máu của mình, Mục Thiên Chương không biết thế nào, rất có xúc động thèm máu.
Tô Trạm trong chốc lát liền cùng Mục Uy hàn huyên thành một đoàn, bởi vì hắn thật sự quen thuộc với tính cách của Mục Uy. Ba ly rượu mạnh xuống bụng, Tô Trạm lại đầu óc choáng váng lại bắt đầu hai chân run run, đã sớm đem lời dặn dò của anh trai nhà mình ném ra sau đầu. Mắt thấy Tô Trạm lại muốn uống rượu, Mục Thiên Chương lại là một phát đoạt lấy cái ly của hắn, đem người từ bên cạnh Mục Uy kéo lên, “Cũng không phải kêu em đến tiếp rượu, A Trạm, em sao lại cùng anh trai của anh uống rượu rồi?”
Sau đó lại liếc một cái đến Mục Uy đang ôm một cô gái quần áo hở hang, “Anh hai, anh nếu như thật sự đem Tô nhị thiếu chuốc say, anh có tin Tô Phiếm có thể nửa đêm chạy đến tìm anh tính sổ hay không?”
Giống như tự nhiên đối với Tô Trạm rất có hảo cảm, Mục Uy tự nhiên đối với Tô Phiếm cũng là không khỏi có chút kiêng kị, thế là tâm tư vốn định vươn tay đem Tô Trạm kéo trở lại, lập tức bỏ vào trong bụng.
Mục Thiên Chương dìu Tô Trạm đã bắt đầu say khướt, chuẩn bị đi ra ngoài, y cũng không tin tên gia hoả Tô Phiếm đó sẽ không cùng đến. Bất kể thế nào, vẫn là tự mình đưa hắn ra ngoài thì tương đối an toàn, nói thế nào thì, tiểu tử này tối nay xem như là đã cứu mình. Y mặc dù không sợ Mục Uy sẽ gϊếŧ mình, nhưng mà dây dưa không có giới hạn thật sự khiến y sợ rằng chính mình sẽ xuống tay gϊếŧ y, nhưng mà thời cơ còn chưa tới.
Chỉ có điều không nghĩ tới, khách không mời mà tới của tối hôm nay lại xuất hiện thêm một người.
Tô Phiếm một thân nhẹ nhàng khoan khoái đẩy cửa ra, trước tiên đập vào mặt là chướng khí mù mịt trong ghế lô, hơi nhíu mày lại, cho đến khi thấy Tô Trạm sắc mặt đỏ giống như muốn dựa vào trong lòng Mục Thiên Chương, càng ung dung thản nhiên đi tới vài bước, lại không cần suy nghĩ mà đem người kéo trở về trong lòng mình.
“Sao lại để A Trạm uống nhiều rượu thế này?” Sắc mặt của Tô Phiếm không hề có biến hoá gì lớn, nhưng mà giọng điệu đã mang theo sự không vui.
Mục Thiên Chương câu lên khoé miệng, mỉm cười nói: “Đừng nói, đem người mang về đi, đúng rồi, đợi A Trạm tỉnh lại, nói tiếng cảm ơn của tôi với em ấy.”
Tô Phiếm nhìn Mục Uy đã ngồi phịch ở sofa uống thành một đoàn, Mục Thiên Chương trên đầu mang theo vết thương, trong lòng hiểu rõ vài phần, sự ôn hoà ngày thường cũng không còn sót lại chút gì, một tay đem em trai ấn vào trong lòng mình, một tay lại kéo cổ áo Mục Thiên Chương, nhẹ giọng nói: “Đừng đem A Trạm kéo vào chuyện này, nếu không, tôi không tha cho cậu đâu.”
Mục Thiên Chương tác phong không đứng đắn mỉm cười đánh rớt tay của Tô Phiếm, tuỳ tiện mà nhanh chóng vươn tay sờ đầu Tô Trạm một cái, “Em ấy sao lại cắt đầu trọc rồi? Đều có thể trực tiếp vào miếu làm hoà thượng rồi.”
Tô Phiếm đỡ em trai đã bắt đầu đi ra ngoài, Mục Thiên Chương theo bên cạnh, giống như muốn tiễn hai người ra ngoài.
“Cậu ít làm trò trước mặt A Trạm đi, em ấy chắc không vui đâu. Lại nói, tôi cảm thấy, như vậy cũng rất dễ nhìn.”
Mục Thiên Chương khịt mũi khinh bỉ nói: “Tôi nói này Tô Phiếm, cậu cưng chìu quá rồi đi. Em trai của cậu cạo đầu trọc, phỏng chừng cậu cũng có thể nói là hoà thượng dễ nhìn nhất thế giới này.”
Mà Tô Trạm đang dựa trên vai của Tô Phiếm bị động tác của anh trai làm tỉnh lại, quả quyết nghe được bàn luận của Mục Thiên Chương về cái đầu trọc của mình, nghĩ cũng không nghĩ mà hừ hừ nói: “Anh đố kị đi.” Hắn có một anh trai tốt yêu thương hắn, Mục Thiên Chương thế nhưng không có.