Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 40

Tô Phiếm híp mắt một cái, bóng dáng ngày nhớ đêm mong đó cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của y.

Tô Trạm mặc áo sơ mi ca rô, quần jean xanh thẳm, trên người đang đeo một cái ba lô, nhìn qua ngược lại giống như sinh viên nước ngoài đến Miến Điện du lịch. Màu da vẫn giống như khi còn nhỏ, trắng nõn như vậy, mặt mày tươi sáng xinh đẹp giống như hoa đào mới nở trong mùa xuân khiến cho người ta đã gặp qua là không quên được, chỉ là đầu tóc có vẻ hơi dài, có chút lộn xộn. Hắn đang nghiêng đầu, không hề chớp mắt mà nghe người ở bên cạnh đang nói gì đó, dường như nghe được chuyện gì hứng thú, đôi môi góc cạnh dễ nhìn hơi nhếch lên, hiện ra một lúm đồng điếu nho nhỏ. Hàng lông mi vẫn dài và rậm như trước kia rủ xuống, lại che giấu hơn phân nữa ý cười, có chút thần bí.

Là một chàng trai xinh đẹp đến loá mắt.

Tô Phiếm theo bước chân của người đó càng đi càng gần, chỉ cảm thấy tình cảm mãnh liệt nhất ở chỗ sâu trong đáy lòng cùng với hình bóng khiến mình bận lòng nhất cùng nhau dâng lên. Nhưng mà, y chỉ có thể trầm mặc mà đợi ở cửa ra, giống như tình cảm mà y phải đè nén.

Mục Thiên Chương dường như lại nói cái gì đó, Tô Trạm lại bĩu môi khinh thường giống như lúc còn nhỏ, xoay đầu, vừa xoay đầu lại, lại phát hiện ra Tô Phiếm.

Hai người cách nhau không đến mười mét, Tô Phiếm thậm chí có thể thấy được hàng lông mi dài dài của em trai vì ngạc nhiên và vui mừng mà nhướng lên, ánh sáng chói chang từ trong mắt của Tô Trạm toát ra, cũng thuận theo mà dừng bước chân.

Tô Trạm thấy người kia cách vài bước chân, mặc áo sơ mi đơn giản lại rất có cảm giác oai phong lẫm liệt. Tô Phiếm trưởng thành tướng mạo giống như đúc trong ấn tượng của đời trước của hắn — Tuấn tú dịu dàng, giống như công tử như ngọc trong sách nói. Khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú trước tiên là hiện lên một tia ý cười, giống như gió xuân lướt nhẹ qua cây liễu, mà sau đó chút ý cười đó nhộn nhạo lan toả khắp khuôn mặt anh tuấn sáng sủa. Khiến cho Tô Trạm không khỏi cảm thấy, nụ cười này, là từ sâu trong đáy lòng nảy mầm ra.

Mười năm không gặp, thoáng như biến đổi lớn trong cuộc đời, sự biến đổi theo thời gian chôn vùi năm tháng, nhưng mà có chút tình cảm thế nào cũng không thay đổi được.

Đây là người thân đầu tiên mà mình gặp lại sau quãng thời gian xa cách gia đình mười năm, ngay cả Tô Trạm vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo buồn tẻ đều có thể cảm nhận được gợn sóng cuộn trào mãnh liệt từ trong tim. Hắn thấy Tô Phiếm, nhớ đến Tô Phiếm những năm nay kiên trì viết thư cho mình, từng chữ từng câu đều hiện ra trước mắt, cảm động và tình thân ấm áp đan xen lẫn nhau, khiến cho hắn thoáng chốc không thể nào thích ứng được, mất đi phản ứng.

Mục Thiên Chương nhìn Tô Trạm đang ngốc lăng, và Tô Phiếm mỉm cười giống như gió xuân quất vào mặt, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cười nói, “Hai anh em các người đến mức này rồi sao, có phải là dự định đến chỉ để nhìn, không nói gì, chỉ đứng nhìn nhau nước mắt rưng rưng thế này thôi hả? Định nhìn thế này đến bao giờ?”

Tô Phiếm đem ánh mắt bố thí một cái cho người nào đó, mỉm cười quăng đi Mục Thiên Chương, ghi nhớ chuyện một mình y tự đi đón A Trạm, sau đó nói với Tô Trạm: “A Trạm.”

Một tiếng kêu này trong thời kỳ thay đổi giọng nói, nhưng chưa từng thay đổi màu sắc, vẫn rõ ràng như cũ, nhiệt liệt đến nỗi khiến cho Tô Trạm vừa nghe liền cảm thấy đỏ mặt.

Tô Trạm tiến lên vài bước, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Tô Phiếm dịu dàng như trước, hít sâu một hơi nói: “A Phiếm, em trở về rồi.”

Tô Phiếm gật gật đầu, y chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên, nhưng vẫn chậm rãi vịn vào bả vai gầy gò của Tô Trạm, chỉ cảm thấy lúc đầu em trai giống như một tờ giấy trắng liền thoắt cái đã lớn rồi, mà mình đã bỏ lỡ mười năm của hắn, “Ừ, anh đến đón em về nhà.”

Tô Trạm mỉm cười, nụ cười này gợi lên vô số tâm tư của Tô Phiếm, sự vui sướиɠ khi được gặp lại, sự nhớ nhung nhiều năm không gặp có thể đền bù, y mặc dù muốn kiềm chế, nhưng cho tới bây giờ hành động phía sau lần này lại đi trước suy nghĩ, Tô Phiếm giống như động tác đã từng làm rất nhiều lần trong mộng, chỉ là dang tay ra đem Tô Trạm ôm vào trong lòng của mình.

Người này y vô cùng nhớ nhung. Y bỗng nhiên sinh ra một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ hận không thể đem đối phương hoà vào trong thân thể, khát vọng mãnh liệt giống như quái thú giương nanh múa vuốt muốn đem hắn chiếm đoạt, tình cảm nóng bỏng không chỗ phát tiết, chỉ cảm thấy cho dù đem Tô Trạm từng miếng từng miếng nuốt vào trong bụng cũng khó có thể ngừng lại.

Nghiêm Tòng Gia từ trước đến giờ chưa từng thấy qua đại thiếu có hành động nào khác người, ở một bên nhìn hai anh em bình tĩnh mà ôm nhau, chỉ cảm thấy nhị thiếu vẫn ảnh hưởng đến đại thiếu giống như lúc nhỏ vậy. Mà Mục Thiên Chương khiêu mi một cái, trong lòng nghĩ, chính mình đây là ra tay hay là không ra tay đây?

Tô Trạm không nghĩ tới anh trai nhà mình tình cảm vẫn luôn đặt trong lòng vậy mà sẽ ở trong dòng người qua lại liền ôm lấy mình, mặc dù tình cảm của bọn họ bây giờ rất tốt, nhưng mà bị Tô Phiếm ôm lấy hắn vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, hơn nữa, Tô Phiếm đây là làm sao vậy, ôm chặt thế này làm gì.

Thế là hắn vô cùng không phối hợp bầu không khí mà hừ nói: “A Phiếm, em không phải là kêu anh ở nhà đợi sao? Không cần trực tiếp chạy đến đây, phiền phức lắm a.” Kỳ thực còn có một câu nguy hiểm hơn, chỉ có điều Tô Trạm cũng không muốn nói ra.

Mục Thiên Chương rất biết thời cơ mà đem ba lô của Tô Trạm lôi kéo qua, ngay cả người của Tô Trạm cũng kéo ra từ trong lòng của Tô Phiếm, tỏ ý Nghiêm Tòng Gia đem hành lý của Tô Trạm đón lấy.

Tô Phiếm mỉm cười nhìn Mục Thiên Chương kéo em trai đi, mà sau đó điềm đạm trả lời nói: “Anh đợi không kịp, lại nói, từ nhà đến Yangon cũng không có xa bao nhiêu, không có chuyện gì.”

Nghiêm Tòng Gia lúc này mới từ phía sau đi lên, cung kính có lễ mà mỉm cười nói: “Nhị thiếu.” Tô Trạm lúc này mới nâng mắt đánh giá người đan xem giữa thanh niên và thiếu niên trước mặt, mặc áo sơ mi kaki cùng với quần tây, sạch sẽ nhanh nhẹn, hoàn toàn không có cách nào đem y liên hệ với Tiểu Đậu Đinh mà năm đó nước mắt nước mũi ôm lấy chân của Tô Phiếm, “A, cậu không phải là tiểu tử thối năm đó bị một câu nói của tôi liền doạ cho phát khóc sao! Cậu lúc trước thích khóc lắm a.”

Nhị thiếu nào đó xa cách mười năm trở về nhà, mặc dù trên mặt giả vờ trấn định, nhưng mà sự vui sướиɠ và thoải mái trong lòng trước nay chưa từng có, thấy được Mục Thiên Chương và Tô Phiếm càng cảm thấy thoáng cái đã trở lại lúc còn là những đứa con nít, ngay cả Nghiêm Tòng Gia mà lúc đó mình ăn hϊếp cũng vô cùng thuận mắt. Nhưng mà Tô Trạm giống như đối đãi với Mục Thiên Chương, lời nói của tên gia hoả này thường thường không êm tai như vậy.

Nghiêm Tòng Gia nhìn nhị thiếu trước mắt hoàn toàn xa lạ nhưng vẫn có ba phần giống với đại thiếu, nghe được câu đầu tiên của y liền nói đến chuyện khi còn là con nít, cũng nhịn không được mà mặt đỏ một cái, “Nhị thiếu, vẫn thích nói đùa như lúc còn nhỏ vậy.”

Tô Phiếm nhìn em trai tươi cười sống động, mặc dù trải qua mười năm xa cách gia đình thực sự khiến cho hắn chững chạc lên không ít, nhưng mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sự bướng bỉnh bên trong vẫn không giảm, liếc nhìn Nghiêm Tòng Gia mặt mày lúng túng, y cũng nhớ đến chuyện xưa của ba người khi còn là con nít, vui vẻ dạt dào mà nói: “Được rồi A Trạm, sao lại vẫn giống như lúc nhỏ thích khi dễ Tòng Gia như thế, đã lớn rồi đó.”

Tuy nói là vì bảo vệ mình mà mang theo chút trách cứ, nhưng Nghiêm Tòng Gia lại không chút nào nghe ra được ngữ khí trách cứ, có chỉ là tràn đầy sự cưng chiều.

+++++++++++

Đợi khi ra khỏi sân bay, Tô Trạm vốn tưởng rằng chỉ có bốn người bọn họ, không ngờ đến tuỳ tùng của Tô gia cùng với tuỳ tùng mà Mục Thiên Chương mang theo, tổng cộng một đám người cũng phải tới mấy chiếc xe. Nghĩ tới đời trước đến đâu cũng mang theo một đám người, Tô Trạm mười năm đến đâu đều là đơn thương độc mã cảm thấy trận thế này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Tô Phiếm đặc biệt đặt bàn ở một nhà hàng kiểu Trung Quốc tốt nhất trong thành phố Yangon, mặc dù nhiều hơn một vị khách mà mình không hề muốn thấy mặt. Nhưng mà đồ ăn vừa được mang lên, Tô Trạm thấy anh trai vẫn luôn mang theo nụ cười trên mặt, không vui nói: “Món ăn này, em không phải nói là không thể ăn gừng sao?” Người phục vụ vừa định giải thích, Tô Phiếm lập tức vẫy vẫy tay nói: “Trả lại, làm lại.” Sau đó lại tỉ mỉ dặn dò một lần – Cố gắng làm khẩu vị thanh đạm một chút, cà ri không cần nhiều, không được cay, không được ngọt, điều quan trọng nhất là không bỏ tỏi và gừng, bột nghệ cũng không được.

Tô Trạm bị một chuỗi cấm kỵ này của y làm cho sửng sốt một chút, bởi vì những thứ này đều là thói quen của mình, đặc biệt là gừng, y lúc ăn phải gừng thì toàn thân sẽ bị nổi da gà, hận không thể đi đánh răng sạch sẽ một lần.

Tô Trạm có chút bất đắc dĩ: “A Phiếm, em sao cũng được. Không cần phải làm lại lần nữa, phiền lắm.”

Mục Thiên Chương ngước mắt nhìn Tô Trạm một cái: “Em lúc còn nhỏ cũng không phải là người tuỳ tiện.” Tô Phiếm nhướng mi, y thế nhưng không quên em trai được nuông chiều từ bé này của mình được nuông chiều biết bao nhiêu, lúc trước trong nhà có một đầu bếp mới, là người Tứ Xuyên, bữa đầu tiên đã làm toàn những món có vị cay Tứ Xuyên, Tô Trạm chỉ nếm thử một miếng liền lập tức đẩy đũa không ăn. Kết quả là người một nhà cùng nhau đợi đầu bếp làm lại các món mới một lần nữa.

Thấy hai người dùng vẻ mặt không tin tưởng nhìn mình, Tô Trạm không chút nghĩ ngợi trả lời: “Anh nếu như đã từng bị đói, thì sẽ biết có cái gì thì ăn cái đó…” Lời còn chưa nói xong, thấy vẻ mặt Tô Phiếm trầm xuống cắt ngang lời của mình nói: “Em tiểu tử này tiền sinh hoạt phí anh cho em đâu, sau lại không có tiền ăn cơm?”

Tô Trạm lập tức hối hận mình nhất thời lỡ miệng, đành phải làm vẻ mặt ghét bỏ Tô Phiếm chuyện nhỏ xé ra to, “Cũng không phải, chính là lúc còn nhỏ ở trong nhà người ta không nghe lời, bị bỏ đói vài bữa mà thôi.”

Tô Trạm nói một cách hời hợt qua loa, Tô Phiếm lại là nghe được thì cuộn trào mãnh liệt — Những ngày tháng ăn nhờ ở đậu không hề trôi qua một cách dễ dàng, cha mẹ từ nhỏ đã nuông chiều em trai, chính mình tâm tâm niệm niệm yêu thương bảo vệ em trai còn không kịp, chuyển đến ở trong nhà của những người xa lạ, sao lại có thể không có những ngày tháng ăn khổ chứ? Tô Phiếm không biết Tô Trạm đã từng trải qua những gì, lại cào rớt một lớp da của Tô gia nhị thiếu gia được nuông chiều từ bé.

Tô Trạm vừa định nói chút gì đó an ủi anh trai nhà mình chuyện bé xé ra to, lại chỉ thấy Tô Phiếm mỉm cười với hắn một cái, sau đó ngữ khí lại rất kiên định: “Đã về nhà rồi, vậy thì tiếp tục xoi mói đi. Anh tuyệt đối không cho phép em trai của anh tuỳ tuỳ tiện tiện đâu.”

Mục Thiên Chương thản nhiên gắp một đũa thức ăn cho mình, trong lòng nghĩ Tô Phiếm sốt ruột bảo vệ em trai nhưng ít ra có Tô Trạm chịu được.

Tô Trạm không nói gì mà bĩu môi một cái, quyết định không đếm xỉa đến Tô Phiếm đã bao nhiêu năm rồi hận không thể đem tất cả tình cảm đều bổ sung vào. Tô Phiếm trầm mặc, mà Mục Thiên Chương buổi trưa đã ăn cùng Tô Trạm một bữa, ngược lại tương đối hoạt bát, vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho Tô Trạm, vừa có thể hỏi thăm cuộc sống mấy năm nay của Tô Trạm. Những điều Tô Trạm nói đều là những điều mà Tô Phiếm biết, cũng không nói chen vào, chỉ ở một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, một bên chú ý Tô Trạm chạm đũa vào món ăn nào nhiều một chút, chỉ nghĩ rằng, khẩu vị của em trai ngược lại không khác lắm so với lúc trước.

Điều này khiến cho Tô Trạm rất có một loại cảm giác chính mình bị hai người đút ăn, người nào đó từ trong trạng thái vùi đầu miệt mài ăn thoát ra, ngẩng đầu liền thấy Mục Thiên Chương và anh trai của mình cùng với Nghiêm Tòng Gia ngồi bên cạnh Tô Phiếm đều nhìn mình ăn. Nghiêm Tòng Gia mặc dù chỉ là người đi theo bên cạnh Tô Phiếm, nhưng mà bởi vì từ nhỏ đã cùng Tô Phiếm lớn lên, tình cảm không bình thường, lại không có người ngoài nên cũng tuỳ ý ngồi cùng.

Nghiêm Tòng Gia lại chú ý đến đại thiếu từ lúc ngồi xuống tổng cộng ăn được vài đũa, thời gian còn lại không phải là nhìn nhị thiếu thì chính là gắp đồ ăn cho nhị thiếu. Thỉnh thoảng lại dựa theo khẩu vị của Tô Phiếm mà thay y gắp thức ăn. Nói đúng ra, y và Tô Phiếm mới được coi như là chân chính cùng nhau lớn lên, thời gian y và Tô Phiếm ở cùng nhau nhiều hơn thời gian mà Tô Phiếm và Tô Trạm ở cùng nhau. Mà cảm tình giữa hai người bọn họ tốt hơn nữa, cũng vẫn không bằng nhị thiếu gia vừa mới trở lại.(Mã: Ai yo, sao Mã cảm thấy chỗ này có gian tình í bà con??? Có ai nghĩ giống Mã không? Chúng ta mới loại bỏ được 1 Mục Thiên Chương thì bây giờ lại tới 1 Nghiêm Tòng Gia.)

Tô nhị thiếu cau mày, dường như bị người ta đứng xem mình ăn rất không thoải mái, “Nhìn tôi làm gì, các người ăn đi a. A Phiếm, anh cũng gắp thức ăn cho Nghiêm Tòng Gia đi, em tự mình ăn. Mục Thiên Chương, anh còn nói chuyện không ăn nữa, thì tôi sẽ dán miệng anh lại đó.”

Mục Thiên Chương chỉ cười một tiếng, sau đó trêu ghẹo nói: “Có mắt thì đủ rồi, nhìn Tô nhị thiếu của chúng ta, anh liền nghĩ đến một từ xinh đẹp thanh tú, no rồi.”

Tô Trạm xụ mặt hừ một tiếng, cảm thấy mình quả nhiên không thể so bì với Mục Thiên Chương, y hể mở miệng là có thể nói chết người ta.

Tô Phiếm mỉm cười giảng hoà: “Được rồi Thiên Chương, cậu để A Trạm ăn cơm đi, lần này là tôi mời khách, nếu như khiến cho A Trạm giận nữa, tôi không định mời cậu nữa đâu.”

Mục Thiên Chương mỉm cười dựa vào phía sau một chút đổi đối tượng trêu chọc: “Tô đại thiếu thật sự là càng ngày càng hẹp hòi, một bữa cơm cũng tiếc.” Tô Phiếm nghe lời nói của Mục Thiên Chương chỉ là cười mà không nói gì. Tô Trạm vừa nhai nhai nuốt nuốt vừa nhìn Tô Phiếm và Mục Thiên CHương đã cùng nhau lớn lên, một người thì cười một cách kín đáo, một người thì cười đến tinh thần hăng hái, hai người đều là những nhân vật tài năng xuất chúng, một người anh trai của mình, một người là bạn từ lúc còn nhỏ, có thể làm bạn với nhau vẫn có thể xem là một chuyện tốt.

Hắn đã trở về, bọn họ vẫn còn ở đây, vô cùng tốt đẹp.

++++++

Ban đêm làn gió nhẹ nhàng cuốn theo khí nóng của mùa hạ, lướt qua chiếc xe đang chạy. Tô Trạm bởi vì thật sự chịu không nổi sự trêu đùa của Mục Thiên Chương, thế là quả quyết ngồi vào chỗ cạnh tài xế. Dứt khoát nhường chỗ cho Tô Phiếm và Mục Thiên Chương tương thân tương ái mà tranh cãi.

Lên xe Tô Trạm liền cầm lấy một tờ báo mà tuỳ tiện lật xem, từ gốc độ của Tô Phiếm nhìn sang vừa lúc thấy được lông mi ngăn nắp đẹp đẽ của em trai từ trong kính chiếu hậu, ánh mắt rủ xuống, im lặng mà ngoan ngoãn. Lúc đầu là đứa nhỏ hung hăng càn quấy, bướng bỉnh phá phách thoáng chốc đã lớn thế này rồi, ngược lại cả người đều trở nên nội liễm. Y nhớ đến chính mình lúc còn nhỏ cảm thấy Tô Trạm lúc ngủ là dễ nhìn nhất, bởi vì lúc ngủ Tô Trạm sẽ không mắng nhiếc y, không có ý tốt mà dùng đôi mắt xinh đẹp đó trừng y, thoạt nhìn quả thực chính là thiên sứ ngủ say.

Chỉ có điều em trai nhìn thì an tĩnh nội liễm, Tô Phiếm lại bỗng nhiên nhớ tới cái dáng vẻ nổi trận lôi đình lúc còn nhỏ của hắn, mặt mũi như tranh vẽ cũng theo đó mà sinh động hẳn lên, tràn đầy sức sống. Năm tháng đều hiện lên rõ ràng, những cảnh tượng đó và người trong trí nhớ từ trước đến giờ chưa từng phai màu. Tô Phiếm nhìn chằm chằm vào Tô Trạm trong kính chiếu hậu, chỉ cảm thấy yên tâm không thôi, hắn cuối cùng cũng trở về rồi, rõ ràng sinh động mà đứng trước mặt mình, ăn cơm, mỉm cười, nói chuyện, không cần phải mỗi ngày phác hoạ hình ảnh trong đầu nữa.

Mục Thiên Chương liếc nhìn Tô Phiếm nhập thần, nghiêng đầu một chút, xoay đầu lại nhẹ nhàng nói: “Tô đại thiếu, ánh mắt này của cậu thu lại một chút, tôi sao lại cảm thấy, cậu đây là muốn ăn người ta?”

Tô Phiếm thở dài trong lòng nghĩ rằng, lúc ăn cơm thì nên đem Mục Thiên Chương đuổi đi.