Tô tướng quân và quân đội đánh trận đại thắng, chính phủ Miến Điện đứng ra hoà giải, khiến cho Lào và quân tình nguyện quốc dân dừng chiến đàm phán. Ngày nghênh đón quân đội chiến thắng trở về, các binh lính thủ trong doanh địa và gia quyến của quân nhân đều sôi trào, có người còn treo một sâu pháo lớn bên ngoài để đốt.
Những người xung quanh đều đang reo hò, phụ nữ trẻ em và những người chồng, người cha của mình còn sống trở về ôm lấy nhau. Tô Trạm thấy cha trong xe tải lớn, quần áo vừa bẩn vừa nhăn không chịu nổi, khuôn mặt vừa đen vừa vàng rõ ràng là bên trong chiến trường dã ngoại sinh tồn tác chiến một khoảng thời gian, nhảy ra ngoài, tha thiết ôm lấy mẹ, sau đó vui tươi hớn hở mà ôm lấy mình và Tô Phiếm, dùng râu mép tùm lum tùm la mà cọ vài lần.
Tô Trạm biết, những người này có thể đi trong mưa bom bão đạn mà chịu gió tanh mưa máu, lại hy vọng chiến hoả đừng ảnh hưởng đến người nhà của họ, đây không chỉ là nguyện vọng của người cha tướng quân của mình, cũng là nguyện vọng của tất cả những người lính — Tổ quốc không thể trở về, nhưng gia đình vẫn còn.
Lúc quốc gia đã trở thành tình trạng bao la mờ mịt, nhà đối với những người lính vào sinh ra tử mà nói có vẻ càng quan trọng hơn. Nhưng mà có vài gia đình vui mừng thì lại có vài gia đình bi thương. Một chiếc xe khác bên cạnh đang vây quanh gia quyến để nhận tro cốt và di vật, và giống như kiếp sau sống lại, niềm vui cùng với người nhà gặp lại, vẻ mặt tươi cười không giống nhau, những giọt lệ âm thầm dần dần tràn ngập sự bi thương.
Điều mà Tô Chính Cương có thể làm chỉ là phân phó Lí phó quan: “Đều an táng thật tốt, trợ cấp những người nhà phát cho đúng chỗ, bố trí ổn thoả cho những cô nhi quả phụ!” Ông đã biết cái tình cảnh này quá nhiều, từ trước cảm thấy mất đi một sinh mạng, chết thì chết rồi, chết trên chiến trường, đó vẫn là cái chết có ý nghĩa. Từ sự bi thương lúc ban đầu đến sự bình tĩnh như bây giờ, cũng không phải là ông mất cảm giác, mà là đã trải qua quá nhiều. Nhưng vì thân phận người cha và người chồng, khiến cho ông vẫn không thể không sinh lòng thương xót.
Tô Trạm và Tô Phiếm ở trong đội ngũ vừa nhìn liền nhận ra tiểu đậu đinh, chị gái và mẹ của y.
Thấy được bọn họ, tiểu đậu đinh không nói một lời mà nhìn Tô Phiếm và Tô Trạm, trên khuôn mặt của đứa nhỏ không có nước mắt, không giống như chị và mẹ của mình khóc đến đau thương như vậy. Hắn chỉ thấy chợt hiện ra chút ưu buồn trong đôi mắt của y, sững sờ mà nói với Tô Phiếm: “Anh trai Tô Phiếm, bọn họ nói cha em không còn nữa, có phải là cha sẽ không bao giờ trở về nữa hay không? Hôm qua không phải còn đã hẹn rằng sẽ kêu cha làm một cây súng gỗ nhỏ cho chúng ta sao?”
Tô Trạm và Tô Phiếm bốn mắt nhìn nhau, lại không biết nói cái gì.
Lúc bạn vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của cái chết, người quan trọng nhất đã rời xa bạn, đây có phải là chuyện đáng buồn nhất thế gian hay không?
Tô Trạm bỗng nhiên có chút hối hận sự gây sự hung ác mà mình đã làm những ngày trước, hắn thậm chí vì trò đùa của chính mình đối với sự tinh nghịch bướng bỉnh của tiểu đậu đinh cảm thấy vô cùng hối hận và áy náy.
Tô Phiếm đi qua nắm lấy tay của tiểu đậu đinh, do dự cả nửa ngày: “Cha không về được, còn có anh trai ở đây, Tiểu Gia anh trai sẽ bảo vệ em.”
Tô Chính Cương an ủi xong hai mẹ con từ trong túi xách trong tay của Lí phó quan móc ra hai món đồ chơi, vài người tập trung nhìn vào lại là hai con chuồn chuồn tre. Sau đó một phát ôm lấy tiểu đậu đinh, đem một trong hai con chuồn chuồn đó tặng cho Nghiêm Tòng Gia. “Nghiêm Tòng Gia phải không, con phải cố gắng trưởng thành! Cha của con là anh hùng, không nên phụ lòng sự iu thương của cha đối với con!”
Tiểu đậu đinh đâu có hiểu được những lời nói của Tô tướng quân, y chỉ biết cha sẽ không trở về, vậy còn muốn chuồn chuồn tre làm gì chứ! Nhất thời một phát ném đi chuồn chuồn tre cuối cùng cũng khóc oà, trong miệng hô: “Con muốn cha, muốn cha.” Lần này mới vừa khóc, càng khiến cho mẹ và chị gái ở bên cạnh cũng theo đó mà khóc càng thương tâm hơn. Tô tướng quân chân tay luống cuống mà ôm lấy tiểu đậu đinh, cũng không đành lòng, đứa bé nhỏ như vậy, đâu có hiểu được cái gì!
Tô Trạm chạy qua nhặt lấy con chuồn chuồn tre đó, cùng với con mà Nghiêm Ninh Viễn tặng cho hắn không có gì khác nhau, chỉ là trên mặt dính một ít vết máu. Hắn đem chuồn chuồn tre nhét vào trong tay của tiểu đậu đinh đang thút thít, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của tiểu đậu đinh, cùng với Nghiêm Ninh Viễn mới gặp qua một lần giống năm sáu phần, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Mà Tô Phiếm cũng cầm lấy một con chuồn chuồn tre khác, đó là quà mà Nghiêm Ninh Viễn uỷ thác cha mang trở về. Nghiêm thúc thúc không có không nhớ đối với cam kết của mình, chú đã nói muốn làm một con chuồn chuồn nữa cho mình. Chỉ là trên con chuồn chuồn tre này lại mang theo vết máu.
++++
Chiến tranh đến đây thì chấm dứt, tất cả lại trở về như những ngày trước khi chiến tranh, chỉ là có vài người cũng không còn thấy nữa, thời gian đã từng có cũng không trở lại nữa. Tô Trạm ngược lại tự giác đối xử với tiểu đậu đinh cơ hồ là mỗi ngày đều đến nhà chơi càng tốt hơn, thậm chí còn cho phép y đυ.ng vào bộ đồ chơi chiến binh mà mình cất giấu rất kỹ, món đồ chơi này hắn ngoại trừ đã cho Mục Thiên Chương rất có cảm tình chơi qua, ngay cả Tô Phiếm cũng không thể đυ.ng vào được.
Tô Phiếm là đứa nhỏ không có mẹ, y biết rõ tầm quan trọng của việc thiếu một trong hai, cha hoặc mẹ, y thấy tiểu đậu đinh liền nhớ đến Nghiêm thúc thúc, nhớ đến Nghiêm thúc thúc liền cảm thấy mình phải đối xử với tiểu đậu đinh tốt hơn. Y không dám cũng không bỏ được cái đồ chơi chuồn chuồn tre có dính máu đó, chỉ tìm một cái hộp nhỏ đem nó cất kỹ.
Y biết Tô Trạm kỳ thực không phải là một đứa nhỏ xấu, chỉ có điều là một đứa nhỏ bị chiều thành hư, nói chung là đứa nhỏ bị người lớn chiều sinh hư lúc nào cũng có chút tính khí không tốt.
Lào liên hợp với Miến Điện, chính phủ Thái Lan liên tục đưa ra kháng nghị với Liên Hiệp Quốc, gây nên áp lực dư luận, yêu cầu lãnh đạo Đài Loan thu hồi tàn quân. Về chuyện rốt cuộc có trở về Đài Loan hay không lại dẫn đến lời đồn trong tàn quân. Nhưng mà bọn họ là bên thắng lợi, chính phủ Miến Điện bây giờ càng không dám động đến bọn họ, thậm chí có chút đành chịu, ngầm cho phép cái loại hành động cắm rễ trên địa bàn của họ.
Đài Loan bên đó càng không muốn di chuyển tàn quân, ở đây là đại bản doanh do Vân Nam phản công mà Đại Lục đã dày công chế tạo. Coi như là, có cha hắn, Phùng tướng quân, Trần tướng quân, hạ hạt 3 chiến khu, 3 quân đoàn, 20 tiểu đoàn, tổng cộng quân số đạt đến 35000 người. Mà trong đó thực lực mạnh nhất xem như là Tô quân của cha hắn. Tô Chính Cương không tỏ thái độ, người khác cũng đang trông ngóng. Ngược lại Miến Điện, Thái Lan bọn họ chỉ biết kháng nghị, lấy Tô Chính Cương là một binh lính xuất thân từ tội phạm mà nói — Thích chỗ nào kháng nghị thì kháng nghị đi! Lão tử mới lười quản, có bản lĩnh thì lại đánh chiến một lần nữa a!
Chỉ có điều còn chưa đợi Tô Trạm chuẩn bị đối phó thì lại sắp đến khai giảng, cuộc sống lại cho hắn một sự lựa chọn.
Vốn là hai người bọn họ đều phải tiếp tục học ở trường học ở trấn trên, bộ đội tàn quân ở đây đóng trại, đồng dạng cũng tiến hành kiến thiết cơ bản, trường học, bệnh viện, vân vân phương tiện cơ bản đầy đủ mọi thứ, trường học ở đây thậm chí còn là miễn phí dạy học.
Phùng gia vì ba đứa con trai nhà bọn họ đi Mỹ du học mời vài gia đình có quan hệ thân thiết tụ họp một chút, vợ chồng Tô thị cũng rục rịch. Lão tam của Phùng gia học ở trường học quốc tế ở Yangon.
Rất nhiều các tướng lĩnh cao cấp của tàn quân Quốc dân đảng đều có sản nghiệp đặt mua ở Yangon, có vài nhà thì trực tiếp đem con cái của mình đưa đến Yangon đi học, giống như hắn và Tô Phiếm vậy cứ ngốc bên cạnh cha mẹ cũng xem như là số ít. Đầu tiên, hai người cha mẹ Tô gia cảm thấy hai đứa con trai của mình đều còn nhỏ, đặc biệt là Tô Trạm được nuông chiều từ bé. Thứ hai là, chính Tô Trạm không muốn đi.
Tô Trạm nghĩ đến đời trước kết quả của việc Chung Ý Ánh và Tô tướng quân hợp lại muốn đưa Tô Trạm và Tô Phiếm đến Yangon đi học là, chơi xấu khóc lóc om sòm nằm dưới đất giận dỗi lăn qua lăn lại sống chết không chịu đi. Vốn là đã làm xong thủ tục nhập học liền cứ như vậy mà chết ỉu.
Đương nhiên, đời trước, hắn căn bản không biết, Tô Phiếm vốn là rất trông đợi vào việc có thể đi ra ngoài học tập, hắn ngay cả vẻ mặt thất vọng của Tô Phiếm lúc đó cũng không nhớ nổi. Lúc trước, hắn căn bản sẽ không đứng ở góc độ của Tô Phiếm mà suy nghĩ các loại vấn đề, nhưng bây giờ thì không giống nữa.
Ngày hôm sau tiễn lão tam của Phùng gia, Tô gia mở một buổi họp nhỏ, đại ý chính là nói muốn đưa hắn và Tô Phiếm đến Yangon học, chỉ là muốn trưng cầu ý kiến của bọn họ một chút, hơn nữa là muốn cả hai đứa cùng đi, một đứa không đi thì cả hai đều không đi.
Lúc Tô Phiếm đang nghe mẹ miêu tả đến thời tiểu học đó đôi mắt loé sáng tràn đầy sự mong đợi, theo như Tô Trạm thấy quả thực là hai mắt phát sáng, nhìn tiền đồ của anh trai nhà mình xem!
Tô Trạm chỉ nhíu mày một cái, không biết mình lần này nên đi hay là không đi đây?
Tô Phiếm đương nhiên là muốn đi, nhưng vừa nghĩ đến Tô Trạm không thích học, y ngay cả mấy ngày nay sắp khai giảng tiểu học ở trấn trên đều là dáng vẻ mặt ủ mày chau, trong lòng nghĩ, em trai chắc là không muốn. Có thể đi ra ngoài học so với việc bồi bên cạnh em trai… Tiểu Tô Phiếm trong nội tâm cân nhắc một chút, y biểu thị rất không muốn rời xa Tô Trạm, “Mình muốn đi, nhưng mà nếu như em trai muốn đi, mình sẽ đi. Nếu như em trai không đi, mình cũng không đi.”
Đi Yangon học a… Lông mày của Tô Trạm nhíu nhíu rầu rỉ, ra ngoài đi học thì có nghĩa là phải rời xa cha mẹ, ở đây cách Yangon cũng không gần, từ khi mình được sống lại, Tô Trạm cảm thấy điều may mắn nhất không phải là có thể sống để đi báo thù, mà là có thể sống bên cạnh người nhà của mình, cha mẹ tuổi còn trẻ còn khoẻ mạnh, hắn còn có rất nhiều thời gian để bù đắp sự thiếu sót của đời trước.
Thế nhưng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Phiếm rõ ràng viết lên sự chờ đợi im lặng mà nhìn mình, Tô Trạm lại cảm thấy nếu như không đi không phải chính là đem tâm nguyện của Tô Phiếm bóp chết hay sao. Đứa nhỏ này rất thích ra ngoài đi học…
Tô Trạm đau đầu thở dài một hơi biểu thị để cho hắn suy nghĩ một chút. Nghe thấy em trai không hề từ chối một lời nào, Tô Phiếm liền thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối hai đứa nhỏ theo thường lệ ngủ cùng nhau, hai người đều bị cả nhà thương lượng đề nghị đưa bọn họ đến Yangon đi học làm xáo trộn có chút ngủ không được. Trong phòng không mở đèn, nhưng ánh trăng sáng ngoài cửa sổ rất sáng, ánh trăng giống như bức màn sa màu trắng nhạt phủ khắp cả gian phòng.
Tô Phiếm đưa lưng về phía cửa sổ, nhìn xương bả vai nho nhỏ của Tô Trạm trước mặt mình, y nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Trạm.
Người nào đó liền xoay lại, mặt đối mặt với Tô Phiếm, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, rất là bực bội nói: “A Phiếm, anh lại ầm ĩ tôi đi ngủ, liền đá anh xuống giường đó!” Chỉ có điều, Tô Trạm biết lời đe doạ và cảnh cáo của mình bây giờ đều không có hiệu quả với Tô Phiếm. Quả nhiên, thằng nhóc đó híp mắt cười cười: “A Trạm, rõ ràng là em ngủ không được mà, ai đưa lưng về phía anh xoay qua xoay lại.”
Tô Trạm hướng về phía cửa sổ, mà lưng hướng về phía Tô Phiếm nên mặt mày đều bị vùi vào trong bóng tối, chỉ còn lại một đôi mắt dịu dàng bình thản mà nhìn mình. Ánh mắt của y kỳ thực đều giống Tô tướng quân, vừa to vừa sáng. Chỉ là Tô Chính Cương làm tướng quân, ánh mắt cương quyết và sắc bén hơn.
“A Phiếm, anh có phải là rất muốn đi học không?” Tô Trạm muốn nghe tâm ý của Tô Phiếm một lần nữa.
Khoé miệng Tô Phiếm vểnh lên, ánh trăng chiếu rọi xuống con ngươi của Tô Trạm vừa đen vừa to, lông mi dài dài nhẹ nhàng run một cái, dường như trong đôi mắt đó tràn đầy ánh sao. Y rất muốn dựa vào gần em trai như vậy, em trai của y dễ nhìn giống như là người từ trên mặt trăng xuống vậy.
Tô Phiếm không có trả lời Tô Trạm, ngược lại ông nói gà bà nói vịt mà nói: “A Trạm, em đừng động nha, để anh sờ đôi mắt của em một chút.” Y có thể thấy được trong mắt Tô Trạm lúc này phản chiếu khuôn mặt của mình, giống như trong lòng của Tô Trạm giờ phút này có mình mới sẽ hỏi cái vấn đề này. Điều này khiến cho Tô Phiếm cảm thấy ấm áp và yên tâm.
Mặc dù không biết anh trai nhỏ này của mình muốn làm cái gì, nhưng mà Tô Trạm thấy được ngũ quan thanh tú trong sáng của Tô Phiếm vùi lấp trong bóng tối, biểu tình bình thản như vậy, bình thản đến nỗi khiến cho người ta có chút xúc động. Thế là cũng mặc cho y dựa vào gần, giơ tay đυ.ng vào.
Bàn tay nhỏ của Tô Phiếm xoa nhẹ mi mắt của em trai, cảm nhận được lông mi dài và dày trong lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng run run, giống như là một con chim non mềm mại cọ cọ chính mình, quá chú tâm ỷ lại vào mình. Giống như y hy vọng trong tim của Tô Trạm có thể đều là y.
Tô Phiếm thì thào nói: “Như vậy là đủ rồi, như vậy là đủ rồi.”
Tô Trạm không nói gì muốn đánh rớt tay của Tô Phiếm, lại cảm thấy rất phá hỏng bầu không khí như vậy, chỉ có thể nhịn xuống mà hỏi: “Cái gì đủ rồi?”
Tôi Phiếm cười đem tay đang che của em trai cầm lấy: “Tô Trạm ở đâu, anh liền ở đó. Cho nên, nếu như em không muốn ra ngoài học, anh cũng sẽ không đi. Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, chúng ta ngủ thôi.” Nói rồi, tay của Tô Phiếm theo thói quen mà đặt lên tấm lưng nhỏ gầy của Tô Trạm, nhẹ nhàng vỗ từng cái từng cái.
Tô Trạm đã sớm quen với lực độ và tiết tấu như vậy, trong chốc lát liền quấn quýt lấy tay chân Tô Phiếm, lẳng lặng mà ngủ. Tô Phiếm nhìn dung nhan lúc ngủ an tĩnh của em trai trong lòng nghĩ, em trai vẫn giống như lúc trước, lúc ngủ là đẹp nhất, là đáng yêu nhất, giống như là một con búp bê xinh đẹp nằm trong tay của mình.
Cho đến khi bọn họ tách ra vài năm, Tô Phiếm mới biết được, cái loại cảm giác này gọi là động tâm.