Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 3

Sao rồi, rơi xuống nước một lần, liền không nhận ra mẹ sao?” Chung Ý Ánh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trạm, mỉm cười nói.

Tô Trạm chậm chạp hồi phục lại tinh thần, lại chậm rãi dùng sự ngây thơ đặc biệt của con nít, giọng nói trong trẻo mà kêu lên: “Mẹ!” Ngay sau đó, vươn đôi tay nhỏ bé ra, nhào vào lòng Chung Ý Ánh. Giống như là muốn hấp thu sức lực, một mực chui vào trong lòng mẹ. Hít một hơi thật sâu, tràn đầy mùi vị hoa lan trên người của mẹ như trong trí nhớ của hắn. Đồng thời, vì hành động rất giống một thằng nhóc con của chính mình mà phỉ nhổ một phen.

Chung Ý Ánh trái lại rất ngạc nhiên, đồng thời vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của con trai, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng vỗ về lưng của hắn, cũng không nói lời nào. Đứa con trai này của nàng, từ khi biết đi biết chạy, biết đi chỗ này chỗ khác gây sự, liền rất ít khi gần gũi với nàng như vậy.

Bởi vì nguyên do là con trai độc nhất, Tô Trạm được Tô Chính Cương đội trên đầu, từ trên xuống dưới trong nhà, trong quân đội cưng chìu đến không có giới hạn, tính cách rất là ngang bướng, lại bởi vì bên cạnh không có con nít chơi với hắn, càng lộ ra sự cô độc. Tiểu thiếu gia của Tô gia vừa ngang bướng vừa cô độc vừa bá đạo. Vốn tưởng rằng, sau khi Tô Phiếm đến sẽ tốt hơn một chút, lại không nghĩ đến Tô Trạm cùng Tô Phiếm căn bản lại không chơi với nhau được.

Nghĩ đến Tô Phiếm, Chung Ý Ánh không khỏi lo lắng mà thở dài một hơi, đem con trai trong lòng mình kéo ra, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mảnh khảnh, mang theo sự nghiêm túc mà hỏi: “A Trạm, con không được nói dối với mẹ, con rơi xuống nước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con bảo gϊếŧ chết anh trai là như thế nào, nào có đứa em trai nào giống như con!”

Hừ! Hắn cư nhiên quên mất chuyện này, “xẹt” một cái, tràn đầy sự oán hận mà hoá thành lửa giận trong lòng, Tô Trạm vội vội vàng vàng bò dậy muốn xuống đất.

Chung Ý Ánh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai trở nên căng thẳng*, hiển nhiên là đè nén sự tức giận cực lớn, thân thể nhỏ bé, thở phì phò, vẻ mặt như muốn tìm người đến liều mạng. May mà Tô Trạm vẫn chỉ là một tiểu thiếu gia xinh xắn 8 tuổi, chính là sự tức giận cực lớn như vậy cũng không khiến cho sự dữ tợn trên mặt hắn có thể doạ được mẹ của chính mình. Trong ánh mắt của Chung Ý Ánh thấy được, cùng lắm là dáng vẻ khó chịu của con nít khi bị cướp đồ chơi mà thôi.

*崩得老直: /Băng đắc lão trực/:???