Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 57: Ngoại truyện

"Tháng ba cỏ mọc, oanh bay

Trên đê liễu rủ, xuân say hương lòng

Trẻ con nghỉ học về đồng

Thả diều cùng với gió đông trong làng”

Nghiêu Quốc Duệ Tông mùa xuân năm hai mươi sáu, xuân ở Tinh Thành tuy kém Nguyệt Thành về vẻ đẹp mê người cùng tinh xảo, nhưng cũng phồn hoa rực rỡ, cảnh xuân tươi đẹp. Con sông duy nhất ở Tinh Thành sông Tinh Nguyệt, một kênh đào mới được làm xong vài năm, nghe nói xuất phát từ bút tích của Nghiêu Quốc đệ nhất tài nữ Kỷ Tiểu Nguyệt, trải qua hơn mười năm mới hoàn toàn làm xong. Khởi nguồn từ hồ nước bên trong hoàng cung Tinh Thành, từ phía nam đến Nguyệt Thành, trên đường cùng sông Tinh Nguyệt giao thoa, xuyên qua nam bắc, khiến cho Tinh Thành cùng Nguyệt Thành nếu đi thuyền mà nói, mấy ngày liền có thể tới, thuận tiện mau lẹ rất nhiều.

Mà kênh đào này, được Duệ Tông Vân Tử Liệt đặt tên là Tư Nguyệt. Cái tên này, ở dân gian có rất nhiều cách nói, tuy mỗi người một cách nói nhưng nhân vật chính chỉ có một người, Kỷ Tiểu Nguyệt, duy chỉ Kỷ Tiểu Nguyệt, tại Nghiêu Quốc cơ hồ mọi người đều biết, chuyện xưa của nàng được lưu truyền rộng rãi, nghe nói nàng không phải người Nghiêu Quốc mà là đến từ một chốn Bồng Lai tiên cảnh thần bí, đến thế gian trải qua tình kiếp. Kỷ Tiểu Nguyệt trước đây cùng Nguyệt Vương Phi Lam Hân Duyệt sau này thật ra là một người, tuy nhiên không thể lý giải, nhưng chuyện của nàng là điều cấm kỵ ở Nghiêu Quốc, cho dù ngươi là Hoàng thân quốc thích hay người buôn bán nhỏ, lén lút nghi ngờ thân phận hai người giống nhau liền bị xử trảm, cho nên tuy đều biết, nhưng không ai dám nói ra nghi vấn trong lòng.

Thủ đoạn của Hoàng đế Vân Tử Liệt ai cũng không dám thử, mà thiên hạ còn biết rõ, hậu cung Hoàng đế bệ hạ trống không, không có bất kỳ hậu phi nào, y trải qua cuộc sống khổ hạnh như tăng ni, tuy của cải khắp thiên hạ lại vẫn chỉ nhớ đến Tiểu Nguyệt ở Nguyệt Thành kia, thậm chí Thái tử, mọi người đều biết là đứa con cả do Nguyệt Vương Phi sinh ra, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trong cung. Thế nên Kỷ Tiểu Nguyệt cũng tương tự như Hoàng hậu không mũ ở Nghiêu Quốc, tuy không lên ngôi, nhưng Hoàng đế bệ hạ đã dùng hành động của y, tỏ rõ trước thiên hạ, cuộc đời này trừ bỏ Kỷ Tiểu Nguyệt, y sẽ không cưới bất luận hậu phi nào, thà thiếu cũng không nguyện cầu toàn.

Đương nhiên với dân chúng Nghiêu Quốc, lòng kính trọng đối với Kỷ Tiểu Nguyệt là phát ra từ nội tâm, nàng ở Duệ Tông năm thứ sáu năm,trải qua thiên tai dâng lên đề nghị trồng cây chắn lũ, hơn nữa đem dược liệu của Khánh An Đường cho vay không đòi lại, sai người sao chép một cuốn phương pháp phòng ngừa tật bệnh đơn giản, cùng thảo dược có thể tùy ý thấy ở mọi nơi, khiến cho ôn dịch và hồng thủy rất nhanh được khống chế. Nàng viết thư cho Hoàng đế, thi hành chế độ ruộng đất, miễn thu thuế, cùng toàn bộ những biện pháp có lợi cho dân chúng, hơn nữa phát minh lai giống lúa nước, khiến cho Nghiêu Quốc trên dưới phồn hoa giàu có và đông đúc, nàng là tiên nữ trong lòng dân chúng Nghiêu Quốc, là vầng trăng sáng của Nguyệt Thành.

Nghe nói sông Tư Nguyệt chính là do Hoàng đế Vân Tử Liệt, không thể chịu đựng được đường nam bắc cách trở, mà nhanh chóng làm thành đường thủy cho thuận tiện. Hoàng đế bệ hạ hàng năm vào tháng giêng ngày mười năm tất nhiên sẽ xuôi nam, ngày mười năm tháng giêng ở Nguyệt Thành sẽ phóng pháo hoa vào đêm, cơ hồ chiếu sáng nửa Nghiêu Quốc. Mà chỉ có ngày này, Kỷ Tiểu Nguyệt sẽ đứng ở bên hồ Nguyệt Thành xem đèn ngắm trăng, cả đêm thưởng thức pháo hoa trên không trung, mà đối diện là hành cung của Hoàng đế bệ hạ, Hoàng đế cũng sẽ đứng ở trên đài cao của hành cung suốt đêm, nhìn đèn ngắm trăng, y nhìn không phải pháo hoa đầy trời, mà là bóng dáng thanh tú dưới pháo hoa sáng ngời kia.

Đây là chuyện mà mọi người đều biết, mà Nguyệt Vương Vân Tử Xung cũng chỉ có đêm đó sẽ không ở bên cạnh Kỷ Tiểu Nguyệt. Cho nên sông Tư Nguyệt, dân chúng đặt cho một cái tên khác là sông Tương Tư. Hiện giờ là tháng tư ở Tinh Thành, bên bờ sông Tư Nguyệt, gió xuân ùa vào mặt, một thiếu nữ cầm trong tay một con diều mỹ nhân rất to, đang vừa ôm vừa chạy rất nhanh, gió xuân lay động sợi tóc thả xuống bên dưới nàng, mềm mại như liễu rủ lay động theo gió bên bờ sông. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thanh tú đỏ rực, đón ánh mặt trời đáng yêu vô cùng, mặc trên người là một bộ váy dài màu trắng thêu chỉ bạc, dưới ánh mặt trời lóe sáng loá mắt. Phía trên là áo ngắn đỏ tươi, bên tai đeo khuyên tai minh châu, trên đầu là trâm minh châu, vừa thấy liền biết vô giá.

Nàng bộ dáng không tính cực kỳ kinh diễm, nhưng lại thanh tú vô cùng, hơn nữa một đôi mắt sáng trong, như hai viên bảo thạch rực rỡ phát quang. Bộ dáng nàng không lớn xem ra khoảng mười lăm mười sáu, hoạt bát mà duyên dáng yêu kiều, phía sau cách đó không xa là một nam nhân mặc cẩm bào, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, nho bào khăn chít đầu, tuy mặc nho nhã, toàn thân lại mang một loại khí chất vương giả bức người, ngũ quan so với nữ nhân còn mỹ lệ hơn, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy yếu đuối, toàn thân khí thế tự nhiên là trời cho, tóc mai có vài sợi bạc, nhưng lại tăng thêm vẻ phong trần của năm tháng, một nam nhân cực kỳ mê người.

Hai người kia chính là Vân Tử Liệt cùng con gái của Tiểu Nguyệt, nhận muôn vàn sủng ái Bảo Nguyệt công chúa của Nghiêu Quốc. Vân Tử Liệt nhìn bé gái phía trước đang chạy trốn, khuôn mặt nghiêm túc khẽ mỉm cười, đối với người bên cạnh phân phó: "Giám sát chặt chẽ chút, đừng để nha đầu kia ngã"

Nhìn bé gái phía trước vui vẻ chạy thả diều, nói thật, tính cách của nàng khác một trời một vực so với Tiểu Nguyệt trước kia, nhưng ánh mắt lại rất giống, sáng trong thông thấu, mà còn nha đầu kia lại bị chính mình làm hư, tính cách bá đạo ngược lại có vẻ giống Chu Nhược. Chu Nhược cuối cùng gả cho một công tử thế tộc, so với mình thì mạnh mẽ hơn nhiều, ít nhất sau khi buông tay, nàng học được quên đi, mà chính mình… Vân Tử Liệt nhìn theo con diều được thiếu nữ thả trên bầu trời, dường như có thể bay đến tận chân trời, theo gió càng lúc càng xa.

Y biết con diều này chắc chắn xuất phát từ tay Tiểu Nguyệt, dù sao tinh xảo như vậy, người khác nghĩ cũng không ra, mà trên mặt diều có hai hàng chữ to, xinh đẹp quen thuộc: "Nhớ tiếc thanh xuân ra bến khóc. Gió xuân nghìn dặm mộng xa đi”

Mà giấc mộng của y, cũng đã muốn rời xa không tưởng, dù buông tay, lại vẫn không quên được, cũng không nguyện ý quên, không thể chịu đựng được những nữ nhân khác đến cạnh mình. Hoá ra tình yêu thật sự bá đạo như vậy, tựa như Tiểu Nguyệt đã từng nói, không thể là duy nhất vậy thà rằng buông tay, tựa như Vân Tử Xung nói, nguyện một lòng vì người, mà chính y cả đời đau lòng. Có lẽ, cũng chỉ có thể mong chờ kiếp sau, mong chính mình tìm được nàng sớm một bước so với những người khác, cùng canh giữ bên cạnh nàng, một khắc không rời nắm tay đến già.

Một cơn gió to khiến con diều đứt dây, con diều lung lay thoáng bay về phương xa, nháy mắt hoà vào tầng mây, trong lúc đó thiếu nữ giậm chân, đem cuộn dây ném trên mặt đất nói: "Thật là một mỹ nhân không nói nghĩa khí, vừa để ngươi thả lên trời, ngươi liền bay mất"

Người hầu bên cạnh tiểu nha đầu vội nói: "Công chúa đừng tức giận, bảo người ta làm cho người một cái khác là được"

Thiếu nữ tà tà liếc nàng ta một cái bảo: "Hừ! Làm một cái khác, nói thì dễ. Còn ở đâu làm tốt như mẫu thân ta, mặt trên còn có chữ viết của mẹ ta a"

Vân Tử Liệt đến gần bên người nàng nói: "Được, Nguyệt nhi, một chút trẫm bảo người đến Nguyệt Thành, để mẫu thân làm một cái càng đẹp hơn, đem tới cho con chơi"

Nghe đến đây, thiếu nữ mới mặt mày hớn hở thong thả đi đến, giữ chặt cánh tay Vân Tử Liệt nói: "Phụ hoàng đến kể con nghe chuyện người cùng cha mẹ con đi, lần trước con ở trong quán trà, nghe được nhiều người vụиɠ ŧяộʍ đàm luận chuyện của ba người, thậm chí làm thành hí kịch lên đài diễn a"

Con ngươi Vân Tử Liệt chớp lóe nói: "Diễn cái gì"

Tiểu nha đầu nháy mắt mấy cái nói: "Là mẫu thân tạo ra"

Vân Tử Liệt chỉ chỉ đầu nàng nói: "Con thật nhiều mưu mô, luôn trộm xuất cung ra phố chơi đùa, lại không mang thị vệ theo, lỡ xảy ra chuyện, phải làm thế nào đây"

Tiểu nha đầu nói: "Con mới không sợ a, cô Chu Nhược dạy con sử dụng roi cũng không phải để ngồi không"

Vân Tử Liệt lắc lắc đầu nói: "Thật không rõ, con rõ ràng là do Tiểu Nguyệt sinh, sao tính cách ngược lại điêu ngoa giống hết Chu Nhược?"

Tiểu nha đầu bĩu môi nói: "Ca ca nói con là vật cực tất phản, nói sao mẫu thân cũng cực kỳ nghịch ngợm mà, mỗi lần con về Nguyệt Thành, mẫu thân đều bỏ lại phụ thân mang theo ta ra ngoài chơi", nói xong đi qua thầm thì: "Nói cho người biết, con và mẫu thân đi Hoa Các rồi đấy..."

Vân Tử Liệt sửng sốt, không khỏi kinh hãi nói: "Con nói mẫu thân mang theo con đến nơi bướm hoa đó."

Tiểu nha đầu gật đầu nói: "Bên trong rất được a, có rất nhiều tỷ tỷ ở trên đài khiêu vũ ca hát, thế nhưng lại bị phụ thân phát hiện, bắt con và mẫu thân kéo trở về. Phụ thân lúc ấy rất tức giận, giống như Lý Quỳ mặt đen ở trên sân khấu kịch vậy"

Vân Tử Liệt khóe miệng mỉm cười nói: "Sau đó thì sao, mẫu thân của con thế nào "

Tiểu nha đầu ha ha cười hai tiếng: "Phụ thân đem mẫu thân nhốt vào Cúc Nguyệt các, ngày hôm sau mẫu thân liền bị bệnh, nói muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày, nhưng phụ thân cũng không để ta vào nhìn mẫu thân, nhưng phụ thân lại rất vui vẻ, mặt mày hớn hở "

Vân Tử Liệt ánh mắt không khỏi tối sầm lại, Tiểu Nguyệt quả thật rất hạnh phúc, như vậy chính mình liền thỏa mãn. Dù sao Vân Tử Liệt cũng biết, trong lòng nàng vẫn có mình, loại hiểu ngầm này giữa hai người ngay cả Vân Tử Xung cũng phải tránh. Điều này khiến Vân Tử Liệt khá vui mừng, hàng năm tuy chỉ xa xa nhìn nhau một đêm, nhưng đủ thoả lòng, pháo hoa hoa mỹ đầy trời, dù sao cũng là y vì nàng mà bắn, mà y sẽ cả đời này một mình tịch mịch, chờ đợi lần gặp nhau ở kiếp sau.

Thời điểm Vân Tử Liệt hoàn hồn, tiểu nha đầu đã chạy xa, theo gió lại bay tới một tiếng ca du dương và êm tai:

"Ta có một giấc mộng

Không biết chia sẻ cùng ai

Bao nhiêu bí mật trong đó

Muốn nói- nhưng ai người hiểu được

Ngoài song đêm khuya sương nặng hạt

Trong đêm hoa rơi thành mồ cao

Xuân đến xuân đi không hình bóng

Uổng phí chiếc rèm mơ mộng

Sâu đậm tình này một mối

Nào ai có thể hiểu rõ

Nào ai có thể biết cho

Nào ai có thể gặp được

Để lại một thoáng mộng mơ”

Tiếng ca hoà lẫn vào gió ở mặt sông tựa như có thể bay thật xa thật xa.

*Bài thơ Thôn Cư của Cao Đỉnh

Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên

Phất đề dương liễu túy xuân yên

Nhi đồng phóng học quy lai hậu

Mang sấn đông phong phóng chi diên

Ở Quê( Người dịch: Cao Nguyên Minh)

Tháng ba cỏ mọc, oanh bay

Trên đê liễu rủ, xuân say hương lòng

Trẻ con nghỉ học về đồng

Thả diều cùng với gió đông trong làng

** Nhớ tiếc thanh xuân ra bến khóc

Gió xuân nghìn dặm mộng xa đi

* Trích đoạn bài hát trong phim Nhất liêm u mộng- Một thoáng mộng mơ của Quỳnh Dao

Tôi có một giấc mộng

Không biết chia sẻ cùng ai

Bao nhiêu bí mật trong đó

Muốn nói- nhưng ai người hiểu được

Ngoài song đêm khuya sương nặng hạt

Trong đêm hoa rơi thành mồ cao

Xuân đến xuân đi không hình bóng

Uổng phí chiếc rèm mơ mộng

Sâu đậm tình này một mối

Nào ai có thể hiểu rõ

Nào ai có thể biết cho

Nào ai có thể gặp được

Để lại một thoáng mộng mơ

_________________